Ngọc Quân không nhịn được khóc, nước mắt to tròn lăn dài trên gương mặt chỉ bé bằng bàn tay anh. Cô nhìn Lục Cảnh Thành giận dữ đến mức trán nổi gân xanh trên trán, cổ tay cô bị anh bóp chặt đến mức đau nhức xương.
Cô không ngờ rằng mình chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn mà lại làm cho anh giận dữ đến mức độ này.
Ngọc Quân vẫn biết là Lục Cảnh Thành thương mình đến mức độ điên cuồng không nói lý lẽ nhưng cô vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Cô động đậy cổ tay muốn thoát ra khỏi bàn tay anh đang nắm chặt.
“Anh buông tay em ra. Anh làm em đau.”
Không hiểu sao lúc này Lục Cảnh Thành như mất hết lý trí. Anh thấy cô muốn vùng vẫy muốn tránh xa mình ra, càng siết chặt tay cô.
Lục Cảnh Thành gầm lên.
“Buông em ra? Em lại muốn chạy đi đâu. Em không muốn ở bên cạnh tôi thì còn muốn chạy đi tìm thằng nào?”
Ngọc Quân bị siết đến phát đau, nước mắt cô rơi lã chã, dùng hết sức bình sinh giãy khỏi tay anh.
Bản tính trẻ con ương bướng của Ngọc Quân bị Lục Cảnh Thành chọc cho nổi lên. Cô cũng không chịu thua quát lại anh.
Cô đứng phắt dậy, không thèm quan tâm đến tên chồng điên khùng đang nổi giận đùng đùng trước mắt.
“Dù sao thì cũng không cần anh lo.”
Nói xong cô lao vụt chạy ngay ra khỏi căn bếp.
Hai mắt Lục Cảnh Thành đỏ vằn lên, anh hất tung cả cái bàn ăn dài bằng gỗ sồi úp sấp xuống sàn một cái rầm một cái.
Cái bàn ăn to va đập vào mấy cái ghế khiến nó vỡ vụn, thức ăn bát đũa rơi vãi hết ra sàn nhà.
Không có một ai dám chạy vào ngăn cản cậu chủ đang phát tiết, chỉ hận bản thân mình không thể biến mất ngay tại chỗ. Chẳng ai muốn vào hứng chịu lửa giận hừng hừng, chịu họng súng chĩa vào đầu.
Sao đang yên đang lành mợ chủ vui vẻ nấu cháo rồi hai người ngọt ngào ăn cơm, thoáng chốc đã khiến cả nhà như mây đen bao phủ, sấm sét ầm ầm.
Không khí như đang đặc quánh lại.
Lục Cảnh Thành nắm chặt khớp tay, anh chỉ hận không thể ngay lập tức khóa cô lại một chỗ, vĩnh viễn ở một nơi chỉ có anh mới thấy được.
……
Ngọc Quân chạy ngay ra khỏi bếp thì lao luôn lên trên phòng, cô ngồi trên chiếc ghế dài ngoài ban công. Cô co hai chân lại, gục mặt vào đầu gối khóc, nước mắt thấm ướt vào váy.
Cô không hiểu sao lại xảy ra tình cảnh này.
Cô cứ nghĩ rằng mình mọi chuyện đều suôn sẻ, ai dè chỉ một chút vết xước nhỏ đã khiến hai người lâm vào tình cảnh cãi nhau ầm trời đến mức này.
Tại sao chứ?
Chẳng lẽ tình cảm của hai vợ chồng bọn họ mãi mãi không thể tốt đẹp được hay sao. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này đều trong trạng thái căng thẳng.
Cô khóc một lúc lâu rồi từ từ dừng lại. Cô không nhịn được mà lo lắng.
Lúc nãy cô nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ căn bếp, chắc hẳn là Lục Cảnh Thành đã lật đổ cả cái bàn.
Bệnh tình của anh mới điều dưỡng được vài ngày, đang có tiến triển tốt, không thể lại bỏ dở giữa chừng. Không biết tên ngốc kia có chịu ăn cơm chưa nữa. Còn phải uống thuốc đấy.
Ngọc Quân móc điện thoại ra gọi cho quản gia.
Tiếng chuông vừa vang lên thì quản gia Lê Tiến đã nhấc máy nhanh chóng lên tiếng.
“Mợ chủ.”
Ngọc Quân ngập ngừng.
“Quản gia … anh ấy ăn cơm chưa?”
Lúc nãy cô mới thấy anh ấy ăn được một hai miếng cháo thì đã ngừng, sau đó thì xảy ra chuyện. Dựa theo tính cách của Lục Cảnh Thành thì chắc hẳn là không ăn thêm gì nữa.
Không chừng bây giờ còn đang phát tiết bằng cách lôi mấy người vệ sĩ ra huấn luyện.
Đúng như cô dự đoán, Lê Tiến thở dài.
“Sau khi mợ chủ lên phòng thì cậu chủ hất tung bàn ăn rồi nổi giận đùng đùng rồi đi xuống phòng huấn luyện cùng mấy vệ sĩ.”
Ngọc Quân đau đầu, thôi thì cũng không thể cứ để mặc anh ấy cứ như vậy được.
Cô bảo quản gia.
“Anh bê đồ ăn qua cho anh ấy đi. Cứ nói rằng là lời tôi dặn, nếu anh ấy còn không muốn ăn thì tôi cũng sẽ không ăn theo anh ấy.”
Cô còn chưa yên tâm.
“Còn nữa, thuốc vẫn phải sắc, đợi lúc mười giờ thì bê sang cho anh ấy. Tôi nhờ anh đích thân giám sát hộ, không thể để anh ấy bỏ bê bản thân mình được.”
“Vâng, thưa mợ. Tôi sẽ làm ngay.”
Ngọc Quân buông điện thoại xuống, cô ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Thôi thì kiếp này đến lượt cô xuống nước nhường nhịn anh ấy vậy.