Đầu bếp trong nhà là người có tay nghề cao, nếu muốn người chưa hề có kinh nghiệm nấu nướng như Ngọc Quân bao giờ mà học được ngay thì đó là điều không thể.
Đầu bếp tủm tỉm cười với cô.
“Cô chủ mới học nấu, tôi sẽ dạy cho cô chủ món nào đơn giản một chút.”
“Được.”
Ngọc Quân đồng ý, cô cũng không nghĩ rằng mình có thể thành thạo nấu những món phức tạp ngay được.
Vì Lục Cảnh Thành cần phải chú ý vấn đề điều dưỡng ăn uống tránh những đồ ăn cay nóng kích thích nên cô muốn nấu cho anh một ít cháo thịt băm.
Món này nấu cũng không quá khó, Ngọc Quân nghe theo hướng dẫn của đầu bếp thì cảm giác là mình có thể làm được ngay.
Đầu tiên là cho một ít gạo vào nồi, cho mức nước phù hợp rồi bật nút là được.
Trong lúc đó thì cho một ít dầu vào chảo nóng, phi thơm hành rồi bỏ thịt nạc băm sẵn vào xào sơ qua. Sau đó thì cho thịt nạc băm vừa xào nồi cháo, đợi khoảng chừng ba mươi phút là xong.
Nhưng lúc bắt tay vào thực hiện thì lại không dễ dàng như thế.
Lần đầu tiên cô cầm dao thái hành và băm thịt vẫn còn chưa quen tay nên bị dao cắt vào tay chảy máu vài lần. Cũng may là miệng vết thương không sâu lắm, dán băng dán cá nhân vào là ổn.
Ngọc Quân vật lộn với đồ ăn đến một tiếng sau thì cũng ra thành quả. Cũng vừa lúc Lục Cảnh Thành về tới nhà.
Ngọc Quân từ trong bếp nghe thấy tiếng quản gia Lê Tiến chào Lục Cảnh Thành, cô vội vàng cởi tạp dề chạy ra ngoài phòng khách.
Lục Cảnh Thành vừa vào đến cửa, đang định lên phòng tìm vợ mình thì chợt thấy bóng dáng Ngọc Quân lao ra từ trong phòng bếp chui thẳng vào lòng mình. Anh theo bản năng giang tay đón lấy ôm chặt cô vào lòng.
Ngọc Quân hơi ngẩng đầu, khiễng chân lên chẳng kiêng dè còn có người đứng bên cạnh nhìn mà hôn chụt một cái vào má anh.
“Mừng anh về nhà!”
Lục Cảnh Thành đột ngột được cô hôn còn đang bất ngờ, anh biết là dạo này vợ mình có hơi thay đổi nên thường dính chặt lấy mình. Nhưng dính đến độ không để ý đến ánh mắt người khác thì anh vẫn chưa thích nghi được.
Anh kiềm chế lòng mình không đè cô luôn ra tại chỗ để hôn cho thỏa thích, trầm giọng trả lời.
“Ừ. Anh đã về.”
Ngọc Quân vui vẻ, cô vòng ra đằng sau Lục Cảnh Thành, dùng cả hai tay đẩy anh tiến về phía phòng bếp.
“Nào nào, chúng ta đi rửa tay rồi vào ăn tối thôi. Anh phải ăn tối đúng giờ.”
Đồ ăn đã được người giúp việc bày sẵn ra bàn. Lục Cảnh Thành ngồi xuống đã thấy một bát cháo thịt nạc băm được bày sẵn ra trước mặt.
Anh hơi nhíu mày, bình thường anh không hay ăn cháo, cảm thấy cái thức ăn sệt sệt này không cần phải nhai rất là vô vị, đầu bếp biết sở thích của anh nên cũng sẽ không làm. Hôm nay tại sao tự nhiên lại có cháo ở trên bàn?
Ngọc Quân trông ngóng nhìn anh, cô giục chồng mình.
‘Anh nếm thử ít cháo xem nào.”
Được rồi, trông vợ mình có vẻ rất hứng thú, có lẽ là do cô đặc biệt dặn đầu bếp làm cho anh, anh không thể để phụ lòng cô được.
Lục Cảnh Thành múc một ít cháo đưa lên miệng, từ tốn nuốt xuống.
Ngọc Quân ngồi cạnh nhìn anh không chớp mắt. Không biết có vừa miệng không nhỉ, lúc nãy cô vừa nấu xong thì mải chạy ra đón anh nên cũng chưa nếm thử.
Cô hỏi dò.
“Có ngon không anh?”
Lục Cảnh Thành gật đầu, buông muỗng xuống rồi cầm đũa lên. Vị cũng không tệ, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Anh vẫn nên ăn cơm thì hơn.
“Vậy sao anh không ăn nữa? Có phải là không ngon không?”
Thấy anh chỉ gật đầu rồi bỏ cháo qua một bên, Ngọc Quân có chút lo lắng, không lẽ cô bỏ nhầm bột ngọt thành muối rồi sao.
Cô không nhịn được mà vươn tay bê bát cháo từ chỗ của Lục Cảnh Thành đến gần mình, múc một muỗng nếm thử.
Cô cảm thấy cũng ngon mà. Chẳng lẽ cái lưỡi của Lục Cảnh Thành đã thưởng thức qua hết trăm ngàn sơn hào hải vị nên thấy món cháo đơn giản này tầm thường.
Đột nhiên Lục Cảnh Thành nắm chặt lấy cổ tay cô kéo sang. Anh gằn giọng quát, sắc mặt của anh âm u đến đáng sợ.
“Tại sao tay em lại bị thương?”
Ngọc Quân giật nảy mình, đánh rơi cái muỗng xuống bàn. Từ lúc Lục Cảnh Thành về đến giờ cô cố ý giấu bàn tay mình không cho anh thấy.
Mỗi lần Lục Cảnh Thành thấy cô bị thương lại làm ra dáng vẻ muốn giết người này. Tuy người bị thương là cô nhưng cô cũng cảm thấy sợ chết khiếp lên được.
Lục Cảnh Thành ruột gan như bị ai cấu véo, anh đăm đăm nhìn vào hai bàn tay cô. Cả hai bàn tay nhỏ bé mềm mại này sao lại bị thương chằng chịt đến mức độ này?
Tay Ngọc Quân vì phải làm việc nặng từ bé nên dù đã về nhà họ Trương được hai năm, da dẻ có mịn màng lại thì những vết chai ở trong lòng bàn tay vẫn còn. Mỗi lần Lục Cảnh Thành cầm tay cô thì đều đau lòng thương xót.
Thế mà hôm nay tay vợ anh lại bị thương bao nhiêu vết như thế này là tại làm sao?