Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 106: Mạc hậu hắc thủ [7]




Một ngày này lại đặc biệt dài.



Vì Đào Mặc và Cố Xạ đều là nam tử, nên cũng không có bà mối trông chừng tân nương như quy củ.



Đào Mặc một mình ngồi trong phòng, ngơ ngác nhìn hỉ bào đỏ thẫm treo trên giá qua gương. Dù cho người ngoài nhìn vào đều cho là chuyện đã chắc như đinh đóng cột, hắn lại cảm thấy có cảm giác như đang nằm mộng, sợ mình cố sức sẽ tỉnh mộng.



Từ lúc quen biết Cố Xạ đến bây giờ, chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt, thậm chí ngay cả một cái nhăn mày một tiếng cười nhất ngôn nhất ngữ của y đều nhớ rõ ràng. Nhắm mắt lại, hắn còn có thể cảm thấy sự ấm áp của Cố Xạ trước cửa Cố phủ, đến mức chỉ nguyện say mãi không muốn lại.



Ngày mai…



Ngày mai đã là thành thân rồi.



Cố Xạ đã phái người đến, bảo hắn sáng sớm ngày mai mặc hỉ phục ở trong phủ đợi, chuyện còn lại đều không cần để ý.



Hắn biết nam tử và nam tử thành hôn chắc chắn sẽ khiến người khác lườm nguýt, chỉ là không biết Cố Xạ sẽ xử lý như thế nào.



Nghĩ nghĩ, hắn nhịn không được đứng lên dạo một vòng trong phòng, tựa hồ không biết đem sự hưng phấn trong lòng phát ra như thế nào cho phải.



Thế nhưng sau khi dạo một vòng, hắn phát hiện tâm tình của mình không những không biến mất, mà còn bộc phát dâng trào không thôi.



Cửa bị gõ nhẹ hai cái.



Đào Mặc dừng bước, mở cửa.



Lão Đào bưng hai chén chè trôi nước đứng ở cửa, “Ta biết thiếu gia nhất định không ngủ được, cho nên mới đem bữa khuya đến cùng ăn với thiếu gia.”



Đào Mặc trên mặt ửng đỏ, nghiêng người nhượng lão tiến vào.



Lão Đào đem hai chén chè trôi nước đặt lên bàn, ngồi xuống vẫy vẫy hắn nói: “Thiếu gia, đến đây.”



Đào Mặc ngồi xuống bên cạnh lão.



“Ăn bánh trôi, chúc người và Cố công tử đoàn đoàn viên viên hòa hòa mỹ mỹ.” Lão Đào cầm chén lên, nhẹ nhàng chạm vào chén kia trước mặt Đào Mặc.



Đào Mặc mặt đỏ bừng, “Đa tạ.”



Lão Đào múc bánh trôi ăn, đột nhiên thở dài nói: “Không ngờ a. Không ngờ người thành thân ta lại có tâm tình như nhà ta có nữ nhi mới trưởng thành.”



Mặt Đào Mặc càng đỏ hơn, “Là ta khiến lão thất vọng rồi.”



Lão Đào khoát khoát tay: “Chưa nói tới thất vọng gì. Người có chí riêng, đã là lựa chọn của người, ta chỉ có thể tán thành. Huống hồ, lấy nhân phẩm tài hoa mà nói, Cố Xạ đích xác là nhân trung long phượng.”



Đào Mặc cúi đầu cười nghe.





Lão Đào lại thất xả bát xả mà xả một hồi, thấy thần tình Đào Mặc dần dần thả lỏng, mới vội ho một tiếng nói: “Không biết thiếu gia đối với chuyện thành thân biệt được bao nhiêu?”



Đào Mặc suy nghĩ một chút nói: “Bái thiên địa sao?”



Lão Đào ám chỉ nói: “Sau khi bái thiên địa.”



Đào Mặc lại suy nghĩ, liền biết lão muốn chỉ cái gì, màu đỏ ửng trên mắt khó khăn lắm mới biến mất giờ lại hiện lên, lúng túng nói: “Ngươi nói chuyện… động phòng?”



Lão Đào nói: “Cái này, khụ, vốn là do bà mối nói. Nhưng chúng ta không tiện mời bà mối, cho nên… khụ. Thiếu gia, người có hiểu hay không?” Lão biết Đào Mặc lúc trước thường hay đến thanh lâu, bởi vậy những chuyện này mưa dầm thấm đất nói không chừng sớm đã biết rồi. Nếu vậy, lão cũng không cần trơ mắt nói làm gì, bớt cho hai bên khỏi xấu hổ.



Đào Mặc quả nhiên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có biết, nhưng vẫn chưa từng làm qua.”



“A a, không sao không sao.” Lão Đào thả lỏng khẩu khí, thần sắc cứng nhắc rốt cuộc cũng giãn ra, “Chuyện này giao cho Cố công tử xử lý là được.”




Một đường từ tai đến cổ Đào Mặc đỏ bừng lên.



Lão Đào không yên tâm lại bồi thêm một câu, “Tốt nhất là người nên nói rõ ràng với Cố công tử đây là lần đầu của người, bảo y, khụ, bảo y ôn nhu một chút.”



Đào Mặc thiếu chút nữa muốn chui đầu vào dưới gầm bàn.



Lão Đào cũng không ngồi yên được nữa, vội đứng lên nói: “Đêm đã khuya, thiếu gia cũng nên đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai không biết sẽ như thế nào. Vẫn nên dưỡng tinh thần tốt một chút để ứng phó thì hơn.”



“Được.” Trán Đào Mặc đã chạm vào cạnh bàn.



Lão Đào đi ra ngoài.



“Lão Đào.” Đào Mặc đột nhiên gọi lão lại.



Lão Đào quay đầu.



Mặt Đào Mặc vẫn đỏ, nhưng thần tình trừ ngượng ngùng ra, còn có một phần cảm kích, “Đa tạ.”



Lão Đào khụ khụ mấy tiếng, bỏ lại một câu “Nên làm thôi”, rồi nhanh rời đi.



Có đôi khi, người càng muốn làm chuyện gì, càng muốn cho chuyện gì thành công, chuyện đó lại càng có khả năng thất bại.



Như khi Đào Mặc đang muốn ngủ này.



Lão Đào đi rồi, hắn liền lên giường hy vọng có thể mau chóng nhập mộng, để sáng sớm mai tinh thần còn phấn chấn, ai dè cứ nằm như vậy, trơ mắt mà nhìn trời sáng.



Chờ Hách Quả Tử đến gõ cửa, Đào Mặc vẫn còn mê mê man man, cũng không biết mình rốt cuộc có ngủ hay không, trong đầu chỉ còn dư lại một ý niệm —




Trời sáng rồi, thành thân rồi.



Hách Quả Tử múc nước cho hắn rửa mặt, lại giúp hắn mặc hỉ bào. Nhìn khuôn mặt hồng nhuận vì được hồng bào chiếu rọi của Đào Mặc trong gương, vành mắt Hách Quả Tử nóng lên, “Thiếu gia, cuối cùng người cũng phải thành thân rồi.”



Hai chữ thành thân kéo thần trí đang dạo chơi của Đào Mặc trở về. Hắn lên tinh thần nói: “Cố phủ có tin tức gì không?”



Hách Quả Tử lắc lắc đầu nói: “Từ hôm qua, trong thành xôn xao chuyện Cố Xạ tổ chức đan sa yến, cũng không biết trong hồ lô y bán thuốc gì.”



Đào Mặc đối với Cố Xạ vô cùng tin tưởng, “Y làm vậy, tự nhiên có dụng ý của y.”



Hách Quả Tử nói: “Cũng không biết Cố Xạ lúc nào mới đến, không bằng thiếu gia ăn trước chút gì đi. Tràng hôn sự này vẫn còn chưa chắc phải làm thế nào nữa mà.”



Nghe hắn nói như vậy, Đào Mặc trong sự chờ mong sinh ra vài phần bất an.



Đàm Dương huyện nhiều người nhiều miệng, chỉ cần sơ sẩy một cái, liền có thể để lộ phong thanh chuyện này. Bây giờ Cố Xạ đã công khai thân phận Cố Huyền Chi của, nếu để truyền ra tin đồn không hay, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn. Đến lúc đó không biết phải thu xếp như thế nào.



Hắn đột nhiên nhớ tới Cố tướng.



Nhắc tới, bọn họ thành thân hình như vẫn còn chưa thông qua sự cho phép của Cố tướng.



Nghĩ đến đây, tay chân hắn lại lạnh đi. Nếu Cố tướng không đồng ý hôn sự của bọn hắn, vậy hậu quả…



“Thiếu gia?” Hách Quả Tử ra sức kéo kéo tay hắn, “Người làm sao vậy? Sắc mặt sao lại nhợt nhạt như vậy?”



Đào Mặc nói: “Thành thân là chung thân đại sự, ta vẫn chưa được phụ thân của Huyền Chi cho phép…”



Hách Quả Tử ngây ngốc nhìn hắn, “Thiếu gia sao lại nghĩ tới việc này?”




Đào Mặc cúi đầu, “Ta chỉ là không an tâm.”



Hách Quả Tử nói: “Cái này, phụ thân của Cố Xạ là đương kim tướng gia, ngài ấy một ngày bận ngàn việc, hẳn là sẽ không quan tâm đến những chuyện tầm thường này đâu?” Hắn nói xong, bản thân cũng cảm thấy gượng gạo. Cố Xạ là nhi tử duy nhất của Cố Hoàn Khôn, Cố Hoàn Khôn có bận rộn mấy cũng sẽ không thể không đếm xỉa đến hôn sự của nhi tử mình. Nghĩ nghĩ như vậy, Hách Quả Tử cũng bắt đầu thấy không ổn. Đào Mặc là nam tử, vạn nhất Cố Hoàn Khôn không cho hắn vào cửa, Đào Mặc sợ là có oan cũng không có chỗ tố cáo.



“Thiếu gia!” Hắn sắc mặt ngưng trọng nói, “Nếu không để ta đến Cố phủ cùng Cố Xạ ước pháp tam chương trước. Để y bảo đảm người sẽ không bị thiệt thòi, rồi người hãy cùng y thành thân?”



Đào Mặc vội bắt lấy tay hắn, “Không được.”



Hách Quả Tử nói: “Vậy vạn nhất sau này Cố Xạ đổi ý thì phải làm thế nào?”



Tay Đào Mặc hơi siết lại, lại kiên quyết lắc lắc đầu: “Y sẽ không.”



Hách Quả Tử nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm nha.”




Đào Mặc nói: “Người khác ta có thể không biết, Cố Xạ thì ta biết.”



Hách Quả Tử nói: “Thiếu gia hiểu rõ Cố Xạ?” Cố Xạ là một người trầm mặc ít nói, cao thâm khó lường, kiêu ngạo lạnh lùng, muốn hiểu rõ y, không dễ dàng mà phá núi băng.



Đào Mặc nhắm mắt lại, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ta biết y là Cố Huyền Chi.”







Cái này hắn cũng biết.



Hách Quả Tử bĩu môi.



Đào Mặc nói: “Bởi vậy, y tuyệt đối sẽ không làm những chuyện Cố Huyền Chi xem thường.”



“…” Những lời này vô luận là nhìn từ góc độ nào, cũng rất không có đạo lý, nhưng kỳ quái là, Hách Quả Tử lại bị thuyết phục.



Lão Đào bỗng vội vã chạy tới, “Kiệu hoa đến rồi.”



“Kiệu hoa?” Hách Quả Tử thất thanh kêu lên.



Đào Mặc cũng có vẻ kinh hãi. Còn có cái gì lộ liễu hơn chuyện kiệu hoa ra khỏi huyện nha, vào Cố phủ?



Lão Đào cười nói: “Thiếu gia không cần lo lắng. Hôm nay người ngồi kiệu hoa không chỉ có mình người.”



Đào Mặc và Hách Quả Tử hai mặt nhìn nhau.



Lão Đào nói: “Cố công tử làm đan sa yến, yêu cầu người dự yến ai cũng phải ngồi kiệu đỏ.”



Hách Quả Tử cau mày nói: “Y muốn cưới mấy người?”



Lão Đào nói: “Mặc kệ là mấy cái, dù sao đây vốn là kế man thiên quá hải. Thiếu gia chỉ cần quang minh chánh đại mặc hỉ bào ngồi kiệu hoa đến Cố phủ là được rồi.”



Hách Quả Tử lắc lắc đầu nói: “Hôm nay Cố phủ có lẽ rất náo nhiệt.”



Lão Đào nhìn Đào Mặc nói: “Nghe nói Cố Huyền Chi ghét nhất là thư họa bị truyền thế, nhưng hôm nay y lại chủ động làm đan sa yến yểm hộ việc thành thân, có thể thấy y rất quan tâm đến thiếu gia.”



Đào Mặc miệng cười không thể khép lại, nhẹ giọng nói: “Ta biết.”



Lão Đào nói: “Đã vậy, mời thiếu gia lên kiệu thôi, không nên để lỡ giờ lành ngày tốt.”



Đào Mặc hít một hơi thật sâu, cất bước ra ngoài.