Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 105: Mạc hậu hắc thủ [6]




Tối nay, nhất định Đàm Dương huyện có rất nhiều người mất ngủ.



Nhất Chuy phu nhân nhìn Nhất Chuy tiên sinh cầm một tấm thiếp đỏ, ngồi trước đèn không ngừng cười ha hả, không nhịn được mà chọc chọc đầu lão, gắt giọng: “Cười cười cười, cười nữa rồi sẽ trở thành một kẻ đần độn.”



Nhất Chuy tiên sinh ôm lấy bà, đưa tấm thiếp đến trước mặt bà, “Bà nhìn chút coi thiếp này là thiếp gì.”



“Nhìn ông cao hứng như thế, thiếp cưới phải không?” Nhất Chuy phu nhân pha trò nhận lấy, nhìn nhìn rồi nói, “Có gì đặc biệt? Chỉ là một thư mời vẽ bằng tranh. Đàm Dương huyện nơi này cái gì không nhiều, chứ tài tử thì đầy. Một bức tranh nho nhỏ này cũng khiến cho ông cao hứng như vậy? A, còn muốn mặc trường bào đỏ? Vì cái gì mà phá quy củ?”



Nhất Chuy tiên sinh nói: “Bà xem tên đề trên đó xem.”



Ánh mắt Nhất Chuy phu nhân dời xuống, “Cố Huyền Chi? !”



Tay Nhất Chuy tiên sinh khẽ vỗ vỗ mông bà, “Bây giờ bà rốt cuộc cũng biết vì sao ta cao hứng như vậy?”



Nhất Chuy phu nhân nói: “Nhưng địa điểm rõ ràng là…”



“Cố Xạ Cố Huyền Chi.” Nhất Chuy tiên sinh nói ý vị thâm trường.



Nhất Chuy phu nhân chợt bừng tỉnh: “Ngươi nói…”



“Không ngờ y cũng thừa nhận rồi.” Nhất Chuy tiên sinh cười như một lão hồ ly đã tu hành ngàn năm.



Nhất Chuy phu nhân trừng lão, “Ông đã sớm biết rồi?”



Nhất Chuy tiên sinh cười mà không nói.



“Ông đã sớm biết rồi, sao lại không nói?”



Nhất Chuy tiên sinh thấy phu nhân nổi giận, vội giải thích: “Chỉ là đoán, không dám khẳng định.”



Nhất Chuy phu nhân nhìn tới nhìn lui tấm thiếp vài lần, “Đan sa yến. Ông không thấy rất kỳ lạ sao?”



Nhất Chuy tiên sinh nói: “Đương nhiên kỳ lạ. Cố Xạ làm người bất hiển sơn bất lộ thủy, nếu không phải chuyện có nguyên nhân, tuyệt sẽ không bày ra chân diện mục.”



Nhất Chuy phu nhân nói: “Vậy ông có đi hay không?”



“Đi. Đương nhiên là đi.” Nhất Chuy tiên sinh nói, “Cố Xạ là tài tử thiên hạ hiện nay công nhận có thể danh lưu thiên cổ, nếu ta không đi, chẳng lẽ không phải đã cô phụ cùng sống một thời đại với y ư?”



Nhất Chuy phu nhân lắc đầu nói: “Người biết, thì biết ông là sư phụ y. Người không biết, còn tưởng rằng y là sư phụ ông chứ.”





“Học thì không có trước sau, người giỏi thì đứng đầu. Với trình độ thư họa thi từ, ta gọi y một tiếng sư phụ cũng không quá đáng.”



Nhất Chuy phu nhân thấy lão gọi người ta là sư phụ mà bộ dạng còn vui vẻ như vậy, không khỏi lắc đầu, “Ta đi tìm cho ông hỉ phục năm đó dùng.”



Nhất Chuy tiên sinh ngạc nhiên hỏi: “Sao phải là hỉ phục?”



Nhất Chuy phu nhân nói: “Ngoài hỉ phục ra, có ai ngày thường lại mặc hồng y ra phố?”



Nhất Chuy tiên sinh như hiểu ra.



Nhất Chuy phu nhân nhỏ giọng ai oán nói: “Cũng chỉ có y mưu mô nhiều, còn nghĩ ra cái gì đan sa yến, muốn mọi người đều mặc hồng bào, không biết trong hồ lô bán thuốc gì.”



Nhất Chuy tiên sinh bỗng nhiên cười ha hả: “Phu nhân. Ngày mai bà lại giúp ta chuẩn bị một phần quà mừng đi?”



“Quà mừng?” Nhất Chuy phu nhân nghi hoặc hỏi, “Vì sao?”



Nhất Chuy tiên sinh nói: “Tốt xấu gì cũng là đi dự tiệc, cũng không thể tay không mà đi.”



“Trước đây có bao giờ thấy ông khách khí như vậy đâu.”



“Cái này, với Cố Huyền Chi thì có chút khác biệt.” Nhất Chuy tiên sinh qua loa đánh lừa, lại nói, “Nhớ là, phải là một phần đại lễ, hậu lễ.”



Tin tức thiên hạ đệ nhất tài tử ở Đàm Dương huyện vừa truyên ra, cả thành đều kinh hãi!



Cố phủ trong khoảng thời gian ngắn đông như trẩy hội, người mộ danh mà đến nối liền không dứt.



Nhạc Lăng một bên vừa dặn dò người gác cổng, chặn mọi người ngoài cổng, một bên lạnh nhạt giễu cợt Cố Xạ đang thong thả uống trà: “Thật là một chủ ý hay, cách nghĩ tốt, biện pháp tốt!”



Cố Xạ nói: “Chẳng lẽ ngươi còn chủ ý tốt hơn?”



Nhạc Lăng nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào phiền phức như vậy.”



Cố Xạ nói: “Nếu ngươi có thể thành thân, chỉ sợ phiền toái có lớn hơn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”



Nhạc Lăng mím môi, lại bất ngờ không phản bác.



Cố Xạ đặt chén trà xuống, nói: “Với vụ án Sử Thiên Sơn, ngươi thấy thế nào?”




Nhạc Lăng cười giễu: “Ta làm tổng quản chuẩn bị giúp ngươi chuyện thành thân còn không đủ, chẳng lẽ còn muốn làm sư gia giúp Đào Mặc phá án?”



Cố Xạ nói: “Ta chỉ hỏi một chút.”



Nhạc Lăng nói: “Chuyện đạp đổ nhau giữa Cửu Hoàng tử và Sử Thiên Sơn ở kinh thành đã sớm truyền đi như mưa gió khắp thành, vu oan hãm hại cũng không phải lần đầu tiên, nghĩ cũng biết là ai ra tay. Còn thấy thế nào nữa?”



Cố Xạ nói: “Lần trước là ở kinh thành, lần này là ở Đàm Dương xa ngàn dặm.”



Hai mắt Nhạc Lăng vụt lóe lên, nói: “Ngươi nghi ngờ có người gây trở ngại trong đó?”



Cố Xạ nói: “Ừ.”



Nhạc Lăng nói: “Thảo nào ngươi chậm chạp chưa ra tay. Hóa ra là muốn để đối phương lộ ra càng nhiều chân tướng càng nhiều sơ hở, dẫn xà xuất động càng tốt.”



“Vụ án này kết cục đã định, kết thúc sớm hay kết thúc muộn cũng như nhau.” Cố Xạ đặt chén trà xuống, thản nhiên nói, “Bây giờ thì xem, bước kế tiếp hắn sẽ đi thế nào.”



“Ngươi vẫn như trước.” Nhạc Lăng lắc đầu cảm khái. Thích lý giải nghi hoặc, thích giải nan đề. “Nhưng chó cùng sẽ rứt giậu, ngươi phải cẩn thận.”



Cố Xạ cong khóe miệng, “Ngươi có từng thử dùng những lời này để khuyên bảo Lăng Dương vương?” Luận thế cục, nguy hiểm mà Lăng Dương vương đối mặt so với y càng nhiều hơn.



Nhạc Lăng nói: “Nếu ta nói, ta rất mong chờ ngày này, có phải quá lo thiên hạ bất loạn không?”



Cố Xạ đáp: “Có.”



Nhạc Lăng cười híp mắt sờ sờ ria mép nói: “Cho nên, ta cho tới bây giờ đều nói, hi vọng thiên hạ thái bình.”




Cố phủ vì chuyện Cố Xạ tự bộc lộ thân phận mà xôn xao sôi sục, so sánh với nhau, huyện nha lại rất yên tĩnh.



Nghĩ tới ngày mai đã là ngày thành thân, Đào Mặc nhớ tới vụ án cũng có chút không yên tâm.



“Cỗ thi thể kia một tiểu quan tiểu quan quán mới mua, vì sau này nghĩ quẩn, nên đâm đầu tự sát. Ông chủ tiểu quan quán sợ rước họa vào thân, sai người ném thi thể hắn ra bãi tha ma. Về việc này, ta đã bảo Thôi Quýnh đi chứng thực rồi. Thi thể ta cũng phái người an bài hạ táng rồi.” Kim sư gia thấy Đào Mặc hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được cười một tiếng nói, “Thôi được. Ngày mai là ngày đại hỉ của đông gia, việc này tạm thời gác lại một bên, không nói cũng được.”



Đào Mặc vội vàng hoàn hồn, trên mặt đỏ ửng, “Ta, ta chỉ…”



Kim sư gia nói: “Ta nghe Hách Quả Tử nói Cố công tử đưa hỉ phục tới rồi, không biết có vừa người đông gia không?”



“Rất vừa.” Đào Mặc xấu hổ cúi đầu.




Kim sư gia nói: “Cố công tử đã quyết định gióng trống khua chiêng, vậy ngày mai đông gia nhất định sẽ rất bận rộn, không bằng đi nghỉ ngơi sớm, tránh cho ngày mai lại không có tinh thần.”



Đào Mặc cắn môi dưới, do dự mở miệng: “Ta thấy như vậy, không tốt lắm.”



Kim sư gia nhướng mày.



Đào Mặc nói: “Chúng ta dù sao cũng đều là nam tử, gióng trống khua chiêng như vậy, sợ là sẽ rước lấy chỉ trích của người khác. Ta thì không sao, nhưng y là công tử tướng phủ, lại là tài tử vang danh thiên hạ, sau này không biết phải chịu bao nhiêu lời nhàn ngôn toái ngữ. Nói tới, đây cũng là tại ta không phải.”



Kim sư gia nói: “Đông gia nghĩ người và Cố công tử ai thông minh hơn?”



“Tất nhiên là Huyền Chi.” Đào Mặc không chút do dự đáp.



Kim sư gia cười nói: “Vậy sao đông gia lại nghĩ chuyện người nghĩ tới Cố công tử lại không nghĩ tới chứ?”



Đào Mặc sửng sốt.



Kim sư gia nói: “Người đừng quên, Cố công tử tổ chức là đan sa yến, không phải hỉ yến.”



Đào Mặc dần dần mờ mịt.



Kim sư gia cũng không vạch trần, chỉ cười nói: “Dù thế nào đông gia chỉ cần an tâm lên kiệu hoa là được, còn những cái khác, tự có Cố công tử phiền não.” Trong lòng lão đoán được vì sao Cố Xạ lại hành động như vậy, không khỏi khâm phục tâm tư y. Bất quá trong thiên hạ, đại khái cũng chỉ có Cố Xạ có thể dùng phương pháp có hiệu quả như vậy.



Lão Đào từ ngoài cửa tiến vào, “Thiếu gia. Ngày mai Cố công tử mở tiệc rượu, ta sợ sẽ dẫn tới những người cố ý thừa cơ, bởi vậy đã tìm vài người bằng hữu hỗ trợ, ngày mai sẽ canh giữ ở xung quanh Cố phủ và trong đoàn xe của người, nhằm ở gần bảo hộ.”



Đào Mặc lo lắng nói: “Ý lão là, sợ ngày mai có người đến làm loạn?”



Làm loạn sợ là còn nhẹ. Lúc trước lão sai người đi thu thập tội chứng của Hoàng Quảng Đức, khiến hắn cảnh giác. Theo sự ngoan độc của hắn, sợ là sẽ chó cùng rứt giậu, xuống tay trước. Tuy Lão Đào không sợ đối phương, nhưng nếu thật sự gặp họa ở hỉ yến, chỉ sợ sẽ không thể vãn hồi.



Lão Đào nghĩ như vậy, nhưng không nói ra, chỉ nói: “Chỉ là đề phòng vạn nhất. Ngày mai nhiều người như vậy, cho dù không ai đến làm loạn, khách nhân tự loạn lên cũng phiền phức. Dù sao thân phận Cố công tử cũng khác biệt.”



Đào Mặc gật đầu nói: “Vẫn là lão suy nghĩ chu toàn.”



Kim sư gia ở bên kinh ngạc nói: “Thì ra ngươi có bằng hữu giang hồ ở phụ cận Đàm Dương huyện, chưa từng nghe qua.”



Lão Đào cười ha hả nói: “Trước kia ta là khách giang hồ, thiên nam địa bắc đều có vài bằng hữu. Huống hồ những người nãy cũng không phải đến không.”



Kim sư gia chợt bừng tỉnh.