Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Chương 104: Mạc hậu hắc thủ [5]




“Đại nhân..” Kim sư gia ở bên ngoài đi vào, thờ ơ liếc nhìn Vũ thị phu phụ đang quỳ trên mặt đất một cái.



Vũ thị phu phụ toàn thân run lên, mồ hôi như mưa.



Kim sư gia đến bên cạnh Đào Mặc, thấp giọng nói: “Đại nhân. Người Vũ Gia thôn nói Vũ thị phu phụ đã rời khỏi thôn hơn mười năm, nửa tháng trước mới đột nhiên trở về thôn. Nữ nhi của bọn họ Vũ Thiện không hề bước chân ra khỏi nhà, chưa ai gặp qua bao giờ, chỉ có mấy người thôn dân nghe được từ Vũ Quách thị. Trong thôn từng có hai nhà nghe Vũ Quách thị khoe khoang nữ nhi nhà mình dung mạo xuất chúng, tới cửa cầu hôn, đều bị cự tuyệt.”



Đào Mặc cũng đè thấp giọng nói: “Bọn họ nhận thi thể trở về, nhưng là nam.”



Kim sư gia kinh ngạc nói: “Nam?”



Đào Mặc nói: “Ừ.”



Kim sư gia trầm ngâm nói: “Thế trên đầu có bị thương không?”



Đào Mặc nói: “Cái này, ta cũng không biết.” Hắn lúc này mới nhớ tới mình lại quên hỏi vấn đề mấu chốt này, “Ngỗ tác chỉ nói trên chân hắn bị nứt da, trên người có vết hôn.”



Kim sư gia nói: “Có lẽ trên đầu có vết thương, nếu không sao Vũ Hữu Thái lại nhận lầm?” Lão ngoài miệng nói là nhận sai, trong lòng lại nghĩ tới một chuyện khác, chỉ là trước mắt không có chứng cứ, lão không tiện nói ra.



Đào Mặc gật gật đầu, nói với Vũ Hữu Thái: “Ngươi luôn miệng nhận định Sử Thiên Sơn đã bức tử nữ nhi của ngươi, nên mới lấy lại công đạo cho nàng, nhưng hôm nay, thậm chí ngay cả thi thể nữ nhi mình ngươi cũng nhận sai, thật là làm người khác nghi ngờ. Ngươi có gì giải thích?”



Vũ Hữu Thái dập đầu, “Tiểu nhân biết sai tiểu nhân biết sai tiểu nhân biết sai…”



Đào Mặc nghe âm thanh dập đầu mà sợ hết hồn hết vía, vội đứng lên nói: “Ngươi chớ có như vậy.”



Không đợi hạ lệnh, hai nha dịch đưa mắt ra hiệu nhau đến đỡ lão lên.



Trên đầu Vũ Hữu Thái đỏ cả lên, dập đầu rách da, có máu chảy thành dòng theo gò má.



Đào Mặc nhìn nhìn Kim sư gia.



Kim sư gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu.



Đào Mặc nói: “Mời đại phu đến xem thương thế cho Vũ Hữu Thái.”



Kim sư gia đột nhiên nói: “Thi thể của Vũ cô nương nên tìm trong sáng nay thì tốt.”



Đào Mặc gật đầu nói phải, liền nói với Vũ Quách thị: “Ngươi đi tìm.”



Vũ Quách thị vốn còn lo lắng nhìn trượng phu của mình, nghe vậy lập tức đứng lên, sợ đến tái mặt, sau đó quỵ xuống.



Kim sư gia có thâm ý nhìn bà, “Vũ phu nhân không đến nổi cả nữ nhi mình cũng nhận không ra chứ?”





Vũ Quách thị nhìn về phía Vũ Hữu Thái cầu cứu.



Vũ Hữu Thái ôm vết thương, không quên hung hăng trừng bà một cái, thấp giọng mắng: “Ngu xuẩn. Lẽ nào ta không ở đó, ngay cả nữ nhi mình bà cũng không nhận ra sao?” Lông mày lão giật giật, thần khí hiện rõ, đâu còn dáng vẻ chật vật ủy khuất vừa nãy.



Đào Mặc và Kim sư gia nhìn thấy, trong lòng không khỏi tin Sử Thiên Sơn hơn vài phần.



Vũ Hữu Thái được dẫn đi mời đại phu dưỡng thương, Thôi Quýnh mang theo Vũ Quách thị đến bãi tha ma tiếp tục tìm thi thể Vũ Thiện.



Đào Mặc nhớ tới thi thể bị nhận lầm kia, nói với Kim sư gia: “Cũng không biết có kinh động đến linh hồn kia, liên lụy hắn ở dưới đất cũng không yên ổn. Ngươi phái người đến điều tra thân phận hắn một chút, nếu không có người thân, ta lại mời người hạ táng cho hắn, nhập thổ vi an.”



Kim sư gia thở dài nói: “Việc này giao cho ta. Đông gia ngày mai thành thân, phải đại cát đại lợi. Vụ án này cũng không cần gấp lắm, đông gia vẫn là nên nghĩ ngày mai làm sao lên kiệu hoa rời huyện nha thì hơn.”



“A?” Đào Mặc ngơ ngác nhìn lão.




Kim sư gia ôm trán nói: “Lẽ nào đông gia chưa từng nghĩ tới việc này?”



Hai ngày nay chuyện Đào Mặc nghĩ không phải là vụ án, thì là Cố Xạ, cũng không nghĩ đến chuyện thành thân, bởi vậy nghe Kim sư gia hỏi tới, lại không khỏi ngẩn ngơ.



Kim sư gia nói: “Kỳ thực hai người các người đều là nam tử, không ngồi kiệu hoa cũng không sao. Nhưng rước dâu thì luôn không thể thiếu, các người chuẩn bị rước dâu như thế nào?” Huyện nha và Cố phủ tuy không xa, nhưng ở giữa cũng phải qua mấy con phố. Đào Mặc và Cố Xạ bất luận là ai mặc một thân hỉ phục ngang qua trên phố, cũng đều khiến người khác chú mục.



Đào Mặc vò đầu nói: “Không thì, đổi thành ban đêm…”



Kim sư gia nói: “Giờ lành tháng tốt làm sao có thể nói sửa là sửa? Huống hồ đón dâu phải gióng trống khua chiêng mới phải. Hai người các người đều là minh môi chính thú, dù không đến mức khua chiêng gõ trống, nháo cho khắp thành đều biết, cũng nên đường đường chính chính ra vào từ cửa chính mới phải.”



Đào Mặc nghe vậy lại đau đầu, hỏi: “Vậy sư gia thấy thế nào?”



Kim sư gia cũng bị hỏi đến sửng sốt, “Cái này, phu nhân ta là nữ tử.”



“A, thật sao?” Đào Mặc nhất thời chưa hoàn hồn, thuận miệng nói.



Kim sư gia giật giật khóe miệng, “Lẽ nào đông gia vẫn cho rằng phu nhân ta là nam tử?”



Đào Mặc vội nói: “Không không không, ta chỉ là chưa từng nghĩ tới việc này.”



Kim sư gia: “…” Vì sao phu nhân lão là nam hay nữ lại còn phải nghĩ? Một nam một dương hài hòa mới là thiên hạ chính đạo? Lão nhìn Đào Mặc, bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Nếu đông gia nghĩ không được đáp án, không bằng đem nó giao cho Cố công tử nghĩ đi.”



“Huyền Chi?” Đào Mặc giương khóe miệng, tiếu ý không che giấu được.



Kim sư gia nói: “Các người dù không thể gặp mặt, vẫn có thể trao đổi thư từ. Ta viết hộ người là được.” Lão kéo tay áo, đang muốn mài mực, chợt nghe Đào Mặc nói: “Không cần, ta tự làm.”




“Đông gia?” Kim sư gia giật mình nhìn hắn.



Hai gò má Đào Mặc ửng đỏ, “Huyền Chi dạy ta không ít chữ, ta nghĩ ta hẳn là có thể…”



Kim sư gia thản nhiên thu tay về, cười nói: “Cũng tốt cũng tốt. Viết hộ không bằng tự mình viết có thành ý.” Hai tay lão chắp sau lưng, cười híp mắt đi ra ngoài. Nhưng chân còn chưa ra khỏi ngưỡng cửa, đã nghe Đào Mặc ở phía sau gọi lại: “Sư gia.”



Kim sư gia quay đầu lại.



Đào Mặc xấu hổ hỏi: “Chữ hỷ viết thế nào?”



Bên ngoài Cố phủ vẫn có vẻ vắng lặng, nhưng bên trong sớm đã trời long đất lở, đỏ thẫm một màu.



Nhạc Lăng nghe tất cả quản sự thuật tự đầu đến đuôi tất cả mọi chuyện, xác nhận không có gì sai sót, mới hài lòng gật gật đầu nói: “Như vậy rất tốt. Đúng rồi, hỉ phục đã đưa đến huyện nha chưa?”



Một gã quản sự nói: “Chưa.”



Nhạc Lăng cau chân mày.



Quản sự vội nói: “Công tử phân phó bọn tiểu nhân đem hỉ phục của Đào đại nhân đến phòng người.”



“Còn chưa đưa qua sao. Thấy vật nhớ người cũng không phải cách thấy vật nhớ người như vậy.” Nhạc Lăng càu nhàu đi đến thư phòng Cố Xạ.



Mấy ngày nay, Cố Xạ hầu như đều ở trong thư phòng.



Chưa vào cửa, Nhạc Lăng đã nghe thấy mùi hương bút mực sách xông vào mặt, “Ngươi đây là khẩn trương sao? Là khẩn trương sao?”



Cố Xạ không ngẩng đầu lên mà nói: “Chuyện trong phủ đều an bài thỏa đáng rồi?”




Nhạc Lăng ôm ngực nói: “Ngươi không thấy khẩu khí của ngươi quá mức… đương nhiên sao?”



Cố Xạ nói: “Ngươi hi vọng ta khách khí với ngươi?”



Nhạc Lăng nói: “Sau khi nghe qua cái giọng không khách khí của ngươi, ta cảm thấy khách khí cũng không tồi.”



Cố Xạ gác bút, ngẩng đầu khẽ mỉm cười nói: “Nhạc công tử, sao không mời mà đã tự vào?”



“… Đây là cái ngươi gọi là khách khí sao?” Nhạc Lăng trừng y.



Cố Xạ nói: “Chẳng lẽ không đúng?”




Nhạc Lăng thở dài: “Ta vốn không nên có chút mong đợi gì ở ngươi.”



Cố Xạ cúi đầu nhìn bức họa mình vẽ.



Nhạc Lăng nói: “Ta nghe nói ngươi đem hỉ phục của Đào Mặc đặt trong phòng mình?”



Cố Xạ nói: “Lát nữa ta sẽ phái người đưa đi.”



Nhạc Lăng nói: “Đặt trong phòng là để thấy vật nhớ người?”



Cố Xạ nói: “Ta chỉ nhìn một chút xem có vừa người hay không.”



Sắc mặt Nhạc Lăng nhất thời có chút cổ quái, “Lẽ nào nhìn như vậy, ngươi có thể nhìn ra có vừa người hay không? Ngươi và Đào Mặc…”



Cố Xạ nói: “Đây là sự khác biệt giữa người thông minh và kẻ ngu xuẩn.”



Nhạc Lăng đem nửa câu sau gắng gượng nuốt xuống, chuyển đề tài: “Đúng rồi, ngày mai ngươi chuẩn bị rước dâu thế nào?”



Cố Xạ cười mà không nói.



Nhạc Lăng nói: “Ngươi sẽ không nửa đêm canh ba lén lén lút lút đón hắn vào cửa đấy chứ?”



Cố Xạ nói: “Đương nhiên sẽ không.”



Nhạc Lăng nói: “Hay là ngươi chuẩn bị bảo hắn mặc hỉ phục bên trong, đợi đến Cố phủ mới cởi ra? Biện pháp này tốt thì tốt, nhưng lại ủy khuất Đào đại nhân.”



Cố Xạ nói: “Ta đã muốn thành thân, đương nhiên phải tám người khiêng đại kiệu, khua chiêng gõ trống, minh môi chính thú.”



Nhạc Lăng kinh ngạc nhìn y chằm chằm.



Cố Xạ cầm lấy một xấp thiếp đỏ từ trên bàn.



Nhạc Lăng tiến lên nhận lấy, nhìn những cái tên bên trên, càng cả kinh, “Ngươi, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn gióng trống khua chiêng, đón khách vào cửa, tuyên cáo thiên hạ?”



Cố Xạ hỏi ngược lại: “Có gì không thể?”



“Nhưng, nhưng…” Nhạc Lăng đảo mắt, đột nhiên thấy được bức tranh của Cố Xạ vẽ, lại ngẩn ra, “Tranh này…” Hắn như hiểu được ý đồ của Cố Xạ.



Cố Xạ nói: “Hỉ sự đương nhiên phải làm hoan hoan hỉ hỉ.”