Hình như gã thanh niên cực kỳ yêu thích thiết kiếm, ánh mắt chưa từng rời khỏi nó.
“Tôi là Phương Thần, cô tên gì?”
Xoẹt –
Phương Thần hơi kinh ngạc, thân hình lần thứ hai lóe lên, biến mất ở dưới thiết kiếm.
Mẹ kiếp!
Kỹ năng thẻ đen của gã này là cái quỷ gì thế?
Dịch chuyển tức thời sao?
Không đúng, kỹ năng thẻ đen của hắn không phải là trị liệu sao? Tại sao lại dịch chuyển tức thời? BUG!
Giọng của Phương Thần từ bên trái Thời Sênh truyền đến, “Lúc người ta đang nói chuyện thì đã ra tay, cô chẳng lễ phép chút nào.”
Thời Sênh trấn định thu hồi kiếm, chống lên mặt đất khôi phục thể lực, “Một người vừa tới đã nghĩ muốn cướp đồ người khác, còn không biết xấu hổ mà nói tới lễ phép?”
“Nó ở trên tay cô không thể phát huy thực lực.”
“Làm sao anh biết tôi không thể để cho nó phát huy thực lực?”
“Muốn thử xem không?” Phương Thần tràn đầy tự tin.
Thời Sênh hừ lạnh, “Thử xem tôi có thể chém chết anh hay không sao? Được, anh đứng yên đừng nhúc nhích để tôi chém.”
Phương Thần: “…”
Đáy lòng Thời Sênh nhanh chóng tính toán làm sao để gϊếŧ hắn một cách nhanh nhất, thế nhưng hắn lại dịch chuyển tức thời, cô còn chưa phát hiện ra kỹ năng gì có thể khắc chế hắn trong các thẻ kỹ năng mình có.
Gã này…
“Cô nói điều kiện đi.” Phương Thần lui một bước.
Thời Sênh không hề nghĩ ngợi nói tiếp, “Anh đi chết đi.”
“Đổi cái khác.”
“Anh tự sát.”
Khóe miệng Phương Thần giật giật, “Cô gái, tôi cũng không làm gì cô, sao cô cứ muốn tôi chết vậy?”
Thời Sênh trợn mắt với hắn, “Quy tắc của thế giới này không phải chính là như vậy sao?”
Phương Thần: “…” Được rồi! Cô nói đúng!
Hắn có điểm không cam lòng nhìn kiếm trong tay Thời Sênh, “Quên đi, không sau này lại có người nói tôi bắt nạt người mới.”
Thời Sênh đề phòng nhìn chằm chằm vào Phương Thần. Phương Thần lại tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ “Tôi đã buông tha, cô đừng đề phòng tôi như vậy”.
Thời Sênh vẫn muốn gϊếŧ Phương Thần.
Luôn cảm thấy con hàng này có điểm quỷ dị.
[…] Ký chủ, cô là nhìn ai mà cảm thấy nguy hiểm đều muốn gϊếŧ chết người ta đúng không? Trên cái thế giới này còn có người cô không muốn gϊếŧ chết sao?
Có bệnh thì uống thuốc đi!
Phương Thần ngoài miệng nói buông tha, trên thực tế vẫn còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để cướp thanh kiếm kia về. Trước hết, hắn phải để cho cô buông lỏng cảnh giác, sau đó đánh vào bên trong…
Trong lúc Phương Thần đang tự hỏi đến hăng say, bên chân đột nhiên rớt xuống một quả cầu nhỏ màu tím.
Nguy hiểm rợn cả tóc gáy trong nháy mắt truyền khắp toàn cơ thể Phương Thần, trước mắt hắn, ánh sáng màu tím lóe ra…
Cầu năng lượng nổ tung, hủy toàn bộ kiến trúc xung quanh, chỉ để lại một cái hố to.
Thân ảnh của Phương Thần từ bên cạnh cái hố lớn hiện ra, trên người hơi cháy đen, tóc dựng thẳng đứng, gương mặt đen như Bao Chửng.
Há miệng còn thở ra cả khói trắng.
“Lợi hại!” Thời Sênh khen ngợi từ tận đáy lòng, thế mà có thể thoát được cầu năng lượng.
Đáy lòng Phương Thần lúc này một mảnh lửa giận, suýt chút nữa hắn đã chết rồi!
Cô có biết, đánh lén sau lưng là hành vi của tiểu nhân hay không?
Phương Thần đưa tay sờ sờ tạo hình của mình lúc này, càng thêm phẫn nộ, vốn đã không được đẹp, khuôn mặt bị hủy thì phải làm sao bây giờ?
Ngay lúc Phương Thần sờ mặt mình, đối diện lại có thêm một quả cầu năng lượng, thân hình Phương Thần lại nhanh chóng lóe lên, tay không bắt lấy quả cầu đúng lúc nó rơi xuống đất.
Hắn giơ tay lên ném trở lại chỗ Thời Sênh, Thời Sênh lập tức đạp thiết kiếm bay lên trời.
Năng lượng cầu bắn vào bức tường bên cạnh Thời Sênh.
“Ầm!”
Dịch chuyển tức thời thì rất giỏi đúng không?
Thời Sênh lấy ra mấy quả cầu năng lượng, dứt khoát ném xuống. Hắn có thể bắt được một viên, cô không tin hắn còn có thể bắt thêm được mấy viên.
Nhưng mà sự thực chứng minh, Phương Thần quả thực đều bắt được.
Thời Sênh: “…”
Tên thần kinh này thật giỏi nha, tay không bắt cầu.
Hắn là Phật nghìn tay chắc?
Đại khái vì Phương Thần sợ cầu năng lượng nổ tung nên cũng không dám cầm nhiều ở trong tay, vừa tiếp được liền ném trở về cho Thời Sênh.
Cầu năng lượng vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, phân tán rơi trên mặt đất, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn trời, không gặp phản ứng gì kỳ quái.
Thế giới này không có thiên đạo?
Vậy chẳng phải là có thể tùy tiện ném nổ rồi?
Mắt Thời Sênh sáng lên, lập tức tiếp tục lấy cầu ném xuống phía dưới.
Phương Thần tức đến hộc máu, rốt cuộc cô có bao nhiêu cái thứ cầu này?
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, Phương Thần chỉ hơi chật vật một chút, cũng không có cụt tay cụt chân.
Thời Sênh phải một lần nữa đánh giá lại tên bại não đột nhiên xuất hiện này.
Cái này à tuyệt đối Plugin…
Chờ một chút! Plugin?
Thời Sênh ngừng ném cầu, chợt lao xuống, dừng ở trước mặt người đối diện, “Mộ Bạch?”
Người Phương Thần cháy đen, run rẩy, nghe được giọng của Thời Sênh, chợt ngẩng đầu, đáy mắt hiển hiện sát khí, không khí bốn phía tựa hồ cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Thời Sênh: “…”
Cái tên Mộ Bạch bệnh thần kinh kia thấy cô liền muốn tự sát, không có khả năng sẽ có cái bộ dáng này. Hắn không phải là Mộ Bạch.
Nhưng cũng có thể hắn đã thông minh hơn!
Cho nên kết luận là, cứ gϊếŧ chết đi thôi!
Lúc này, Phương Thần cũng muốn gϊếŧ Thời Sênh, nhưng vì sợ tiểu cầu trên tay cô nổ nên Phương Thần cảm thấy mình nên chạy trước thì tốt hơn.
Thời Sênh chớp mắt một cái, Phương Thần đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại hố to đầy đất.
Thời Sênh: “…” Chạy nhanh thật.
Phương Thần?
Thời Sênh cau mày rà soát nội dung truyện, cuối cùng tìm được cái tên này ở cuối truyện.
Trong nội dung truyện, Phương Thần là BOSS của một thế giới. Hắn có thẻ đen liên kết, nói cách khác, có hai thẻ đen có khắc tên hắn, tương đương với việc có hai kỹ năng.
Một là trị liệu, một là dịch chuyển tức thời.
Hơn nữa, bản thân hắn rất mạnh, gần như vô địch!
Không hổ là BOSS trang bị.
Lại nhìn cô, thân là một kẻ hy sinh.
Một kỹ năng tốc độ rác rưởi, còn có một thân thể nửa sống nửa chết, bảo cô sống ảo thế nào đây?
Kém! Vô cùng kém!
Thời Sênh thay đổi một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, xử lý qua vết thương ngoài da, lúc này mới bắt đầu tự hỏi chuyện ngày hôm nay.
Phương Thần có lẽ cũng là nhóm người mới vào hôm nay. Ngay từ đầu hắn đã không lộ diện, trái lại chờ cô đối phó mấy người kia rồi mới xuất hiện, muốn cướp kiếm của cô.
Con hàng này…
Hẳn không phải là Mộ Bạch.
Khi tên đần độn Mộ Bạch kia nhìn thấy cô sẽ không thể hiện ra quá nhiều tâm tình, giống như sát khí lúc bình thường luôn được thu liễm.
Nhưng Boss của thế giới khác có thể ra vào thế giới này, vậy có phải nếu đem đẳng cấp của thế giới này tăng lên cao nhất thì Boss của tất cả các thế giới khác cũng tụ tập lại đây hay không?
[… Ký chủ, cô đang suy nghĩ chuyện nguy hiểm gì vậy?]
Rốt cuộc tại sao Ký chủ lại có tư tưởng nguy hiểm như vậy.
BOSS một thế giới đã rất khó đối phó rồi, cô còn muốn gom đủ BOSS của tất cả các thế giới, gom đủ tới để triệu hồi thần long chắc?
[…] Hệ thống cảm thấy nó sắp hỏng mất. Ký chủ, cô chơi như vậy là sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.
Từ sau lúc Thời Sênh có ý tưởng nguy hiểm như vậy, liền bắt đầu suy nghĩ làm sao để tăng sao cho thế giới, ngay cả thẻ trị liệu nữ chính và Phương Thần cô cũng không nhớ đến.
Thời Sênh dốc lòng muốn đẩy cấp bậc của thế giới này lên tới cấp cao nhất, tụ tập đầy đủ toàn bộ BOSS.
Phương pháp đơn giản nhất phải là thăng cấp thẻ đen của mình, thế nhưng tinh thể Hắc Tinh Linh không thể liên tục thăng cấp, phương pháp thăng cấp là cái gì?
Nhất định là có phương pháp thăng cấp.