Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 878: Vô hạn trốn gϊếŧ (11)




Thiết kiếm của Thời Sênh giống như được buff, cô gái tóc ngắn không chống đỡ nổi, phải gọi những người khác hỗ trợ.

Ba người đàn ông không hề nhúc nhích, cô gái đi cùng cô gái tóc ngắn đành xông lên.

Thời Sênh phát hiện kỹ năng thẻ đen của bọn họ đặc biệt trâu bò, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với thẻ đen cấp 8.

Đây là thực lực của thế giới cấp hai sao?

Bộp bộp bộp–

Ám khí từ bên sườn mặt bay tới, Thời Sênh nhảy lên đống tường đổ vỡ ở bên cạnh, xoay người rơi xuống phía sau. Ám khí bắn vào tường, tường lập tức nát vụn.

Thời Sênh lui về phía sau để tạo ra một khoảng cách. Bụi đất từ trên rơi xuống, tầm nhìn bị ngăn trở, cô gái tóc ngắn không thấy rõ Thời Sênh làm thế nào xuất hiện ở trước mặt mình.

Chỉ thấy thiết kiếm mang theo hàn quang như tia sét đâm tới.
“Phụt!”

Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua bụng, thân hình cô gái tóc ngắn bị đình trệ tại chỗ. Cô ta chậm rãi cúi đầu, ánh sáng phản xạ tiến vào trong con ngươi cô ta, lạnh thấu xương.

Cô ta…

Vậy mà thua?

Còn thua ở trên tay một người mới!

Không!

Cô ta không cam lòng!

Cô gái tóc ngắn run rẩy lấy thẻ đen ra, Thời Sênh theo bản năng đá văng tay cô ta ra, thẻ đen bị ném trên không trung.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra, thân hình nhảy lên tiếp được thẻ đen, ánh mắt đảo nhanh qua thẻ đen này, LV15.

Cấp 15.

Cô thu thẻ đen lại, nhìn về phía cô gái tóc ngắn, cười cười xấu xa, “Ngại quá, tôi thắng.”

Cô gái tóc ngắn trừng mắt, không cam lòng ngã xuống mặt đất.

Cô gái tóc ngắn đã chết, bốn người kia đều nhìn Thời Sênh với vẻ kiêng kỵ, nhưng không ai toát ra biểu tình khổ sở nào. Ngay cả cô gái đi cùng cô gái tóc ngắn kia cũng không ngoại lệ, cô ta chỉ hơi tiếc nuối.
Ở cái thế giới trò chơi này, bản tính lương thiện của con người sẽ dần bị xóa hết toàn bộ, chỉ còn lại sự độc ác.

“Còn có ai muốn tìm cái chết?” Thời Sênh nhìn về phía bốn người kia.

Bốn người này cũng nên gϊếŧ thì tốt hơn, tránh cho lưu lại họa về sau.

Những người này cũng đều tới vì cô.

Nguy hiểm, đương nhiên phải bóp chết từ trứng nước.

Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, Thời Sênh đã lao ra.

Bốn người đối diện ngơ ngác trong nháy mắt, bọn họ vẫn chưa trả lời, sao cô đã động thủ rồi?

Một người dễ giải quyết, bốn người thì không dễ giải quyết như vậy. Đặc biệt bốn người này có cấp bậc cao hơn cô nhiều như vậy, kỹ năng bọn họ cũng vô cùng kỳ quái.

Có một người người đàn ông có kỹ năng có thể hóa thú, thực lực từ từ dâng lên một nửa.
Quả thực hố cha.

Chiến lược của Thời Sênh là tính toán giải quyết cô gái kia trước, rồi giải quyết hai người đàn ông có thực lực yếu nhất, cuối cùng cũng chỉ còn lại có người đàn ông hóa thú kia.

“Không nghĩ tới, ở thế giới này lại có người mới mạnh như vậy.” Mặt người đàn ông hóa thú vẫn là mặt người, nhìn có hơi dữ tợn.

Thời Sênh nghiêm túc đáp, “Xin gọi tôi người mới mạnh nhất! Tôi sẽ giải cứu các người giữa nước và lửa, mang đến cho các người bóng tối vô tận.”

[…] Ký chủ lại CMN lên cơn thần kinh “dzồi”.

Giải cứu trong nước lửa cùng vô tận hắc ám, hai thứ này có thể dùng với nhau sao?

Ký chủ, cô không nên bắt nạt bản Hệ thống ít đọc sách!

Người đàn ông hóa thú cũng nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần biếи ŧɦái. Hắn đang gặp phải cái quỷ gì đây?
Xem TV nhiều quá à?

Thế giới này chỉ có gϊếŧ chóc, cướp đoạt, vốn chính là một mảnh đen tối.

Thời Sênh đọc xong lời kịch, cổ tay liền nâng lên, thiết kiếm vẽ một đường vòng cung trong không khí, luồng khí mạnh mẽ bắn về phía người đàn ông hóa thú.

Người đàn ông hóa thú cho rằng Thời Sênh còn muốn lên tiếng, ngầm chuẩn bị đánh lén, kết quả hắn còn không có động, công kích của người ta đã đến.

Còn có thể đánh nhau thật tốt hay không!

Không rên một tiếng đã ra tay.

Thời Sênh dùng kỹ năng thẻ đen, nâng tốc độ của mình lên tới nhanh nhất, lực lượng của người đàn ông hóa thú này rất mạnh, thế nhưng tốc độ không sánh bằng cô, gần như bị Thời Sênh đùa bỡn xoay quanh.

Người đàn ông hóa thú tức giận, chuẩn bị phát đại chiêu. Hắn còn không tin không đánh chết một kẻ mới.
Thời Sênh làm sao lại cho hắn có cơ hội phát đại chiêu chứ, trước tiên quăng thiết kiếm tới. Người đàn ông hóa thú vốn muốn tránh ra, thế nhưng trong nháy mắt, hắn cảm giác thân thể của chính mình như là bị người định trụ, chân tay nặng trĩu, sự lạnh lẽo ở phía trước đập thẳng vào mặt.

Bốp…

Vèo…

Đến tận khi người đàn ông hóa thú ngã xuống đất, hắn vẫn không nghĩ ra, tại sao mình thất bại chứ?

Người đàn ông hóa thú khôi phục hình người, thiết kiếm còn cắm ở bụng hắn, máu tươi từ trong cơ thể hắn chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất.

Thân thể Thời Sênh lung lay, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống.

Nhanh chóng thở dốc hai cái, Thời Sênh cúi đầu kiểm tra vết thương trên người mình, may mắn đều là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chỉ là thể lực đã tiêu hao nhiều lắm.
“Ông ông…”

Tiếng thiết kiếm báo động đột nhiên vang lên, Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía nó. Một gã thanh niên mặc quần áo màu lam đứng ở bên cạnh thiết kiếm, một tay đang nắm chuôi thiết kiếm, hơi dùng sức rút thiết kiếm ra.

Con ngươi Thời Sênh híp lại.

Người này từ chỗ nào chui ra vậy?

Gã thanh niên này không tính là xấu, nhưng cũng không tính là đẹp trai, chỉ có thể xem như ưa nhìn hơn người bình thường một chút.

[Trên người hắn có thẻ chữa trị.] Hệ thống nhắc nhở một tiếng.

Thời Sênh hoài nghi, làm sao mi lại tốt bụng như vậy?

[…] Cô chết thì ai làm nhệm vụ! Nó có thể sao?

Thời Sênh: “…” Biết ngay là không có lòng tốt.

“Ông ông ông…” Thiết kiếm ở trong tay gã càng run rẩy lợi hại hơn.

Chủ nhân, chém hay không chém? Cô nói một câu đi!

Người thanh niên đó nhoẻn miệng cười, cả khuôn mặt đột nhiên liền sinh động, “Không nghĩ tới, thế giới này còn có đồ tốt như vậy.”
Người thanh niên cầm thiết kiếm huơ huơ mấy cái, hài lòng gật đầu.

“Rất phù hợp khí chất của tôi.”

“Ông ông ông!” Chủ nhân, cô nói một câu, rốt cuộc chém hay không chém?

Thời Sênh trầm mặc nhìn hắn.

Lại có bệnh thần kinh muốn cướp đồ của ông.

Người thanh niên tỏ ra vẻ sẽ chiếm thiết kiếm làm của riêng, hắn quay đầu nhìn về phía Thời Sênh, “Cảm ơn cô đưa tới cho tôi đồ tốt như vậy.”

“Không khách khí.” Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười, “Dù sao anh cũng đưa tới cho tôi thứ tôi mong muốn.”

“Hả?” Người đàn ông nghiêng đầu.

Ánh mắt của hắn đảo qua trên người Thời Sênh, dừng ở vị trí xương quai xanh của cô, ở chỗ vạt áo không che khuất được có vết thương lộ ra.

Người thanh niên vừa muốn nói chuyện, cô gái đối diện đã lại lên tiếng, giọng nói cần bao nhiêu âm trầm liền có bấy nhiêu âm trầm, “Gϊếŧ chết hắn cho tôi!”
Thiết kiếm nhận được mệnh lệnh, lập tức thoát ra khỏi tay người thanh niên, chém xuống người hắn.

Nó là thứ người khác có thể tùy tiện sờ sao?

Người thanh niên đối mặt với thiết kiếm hùng hổ với thái độ khá tùy ý, mấy cái lắc mình đã giống như quỷ mỵ xuất hiện trước mặt Thời Sênh.

“Cô tên gì?”

Thời Sênh hơi ngửa đầu, “Tổ tiên anh.”

Đầu người thanh niên nghiêng nghiêng, khẽ cười một tiếng, “Tổ tiên tôi đều chết hết rồi.”

“Tôi là xác chết vùng dậy.”

Trong đáy mắt người thanh niên hiện lên một luồng sát khí, “Vậy chết lại một lần được rồi.”

“Phải xem anh có bản lĩnh này hay không.” Thời Sênh đưa tay ra, thiết kiếm trở về tay cô, trực tiếp bổ ngang về phía gã đó.

Giống như vừa rồi, thân hình gã lại lóe lên, chờ khi xuất hiện, đã đứng ở đằng xa.
“Cô không gϊếŧ được tôi.” Người thanh niên lấy ra thẻ đen từ trong túi quần ra, “Cô cần cái này đúng không?”

“Đúng thì sao?”

Người thanh niên nhẹ nhàng cười, khuôn mặt bình thường lại có vài phần đẹp trai, “Dùng thanh kiếm kia của cô đổi không?”

“Đổi?” Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Không cần!”

Ông đây gϊếŧ chết anh rồi thì đồ không phải là của ông sao?