Thời Sênh cho rằng Diệp Giản và cô đến từ cùng một thế giới, nhưng mà sau khi giao lưu với Diệp Giản, cô phát hiện Diệp Giản căn bản cũng không phải là người thuộc về cái thế giới kia của cô.
Cho nên, thật ra Diệp Giản vẫn là một sự tồn tại nên có trong cốt truyện à?
Hệ thống, giải thích.
[…] Cũng không muốn giải thích a, [Ký chủ nên biết một loại văn gọi là truyện công lược* đồng nhân*. Diệp Giản đến cái tiểu thuyết này là để công lược Liễu Sênh Ca, thay đổi kết cục của cô ấy.]
*Truyện Đồng nhân: Dựa vào một khuôn mẫu của một tác phẩm nổi tiếng để viết một câu chuyện khác, lấy 50% là mạch truyện cũ, 50% do tác giả tự sáng tạo.
*Truyện Công lược: Từ này ban đầu áp dụng cho các trò game xã hội rồi chuyển qua dùng cho thể loại ngôn tình mang theo “Hệ thống”. Trong game, bởi vì có một số trò yêu đương có độ khó nhiều, cần mượn dùng bí tịch (hệ thống) mới có thể hoàn thành, cho nên quá trình độ hảo cảm từ 0 phát triển đến lúc hoàn thành được gọi là “công lược/tiến công chiếm đóng”.
Nghĩa là bây giờ nội dung cốt truyện ta đang trải qua, thật ra là lấy Diệp Giản làm nhân vật chính đúng không hả?
[Có thể hiểu như vậy.]
A…
Vậy Mộ Bạch chính là tình nhân của Diệp Giản à?
[…] Ký chủ, cô đang suy nghĩ cái thứ gì kỳ lạ vậy hả?
“Truyện đồng nhân công lược đam mỹ không phải đều như vậy à?Cho nên bây giờ ta nên gϊếŧ chết Diệp Giản sao?”
[…] Ai nói cho cô biết đây là truyện đam mỹ, số mệnh lớn nhất vẫn là Diệp Phong đấy, Ký chủ không nên lạm sát kẻ vô tội!
Lạ thật, hình như lời này là lạ ở chỗ nào đó thì phải.
…
Nể mặt Diệp Giản không có ác ý đối với Liễu Sênh Ca, Thời Sênh rộng lượng không có gϊếŧ người diệt khẩu.
[…] Rõ ràng là Diệp Giản sợ chết cầu xin cô, tâm tình của cô tốt mới buông tha cho hắn.
Diệp Giản: “…” Thật sự không muốn nói chuyện.
Thật vất vả mới có một thân phận lớn, kết quả còn không có làm màu làm mè được mấy lần đã bị nghiền thành đống cặn bã rồi, khó chịu, muốn khóc quá!.
“Lúc đó, làm sao mà cô sao biết “Trái tim Thiên Sứ” ở trên người Diệp Phong vậy?” Diệp Giản nhớ tới một chuyện.
Thời Sênh trả lời hắn bằng một nụ cười có chút thâm ý, “Làm sao anh biết là tôi nói vậy?”
“… A!” Tầm mắt Diệp Giản trở nên hoảng loạn, “Làm đối tượng công lược, tất nhiên lúc nào tôi cũng phải chú ý đến cô rồi.”
Người phụ nữ ở đối diện cười đến thật đáng sợ.
Như cái loại biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người tùy lúc đều có thể gϊếŧ người phanh xác vậy.
Mặc dù ở trong lòng Diệp Giản đã cho rằng Thời Sênh cũng là người làm nhiệm vụ, nhưng Diệp Giản lại phát hiện, người làm nhiệm vụ này rõ ràng cũng không phải là lính mới.
Là một kẻ sáng suốt, hắn phải ôm đùi tài xế rồi.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.” Thời Sênh chậm chạp lên tiếng.
“Cô chỉ thuận miệng nói mà nói trúng luôn hả?” Diệp Giản vô cùng kinh ngạc, không hổ là siêu tài xế a.
Thời Sênh bí hiểm nói: “Có lẽ tôi có năng lực tiên đoán.” Dựa theo motip truyện thì có cái gì khó đoán đâu chứ.
Người phụ nữ đi vào theo Diệp Phong kia quả thật nhìn qua rất giống bạch phú mỹ*, nhưng ánh mắt của cô ta quá mức cảnh giác,. Từ khi bước vào hội trường đã nhanh chóng quan sát xung quanh một lần, lại quan sát vị trí của cảnh sát hình sự mặc thường phục mấy bận.
*Bạch phú mỹ: Chỉ người con gái có làn da đẹp, tính tình tốt, nhiều tiền, năng lực kinh tế mạnh.
Nếu như Thời Sênh không nhìn ra thì cô cũng không có mặt mũi nào nói mình là thiên hạ vô địch.
Trong cốt truyện, Diệp Phong có một người phụ nữ là một sát thủ, nhưng mà cái cô sát thủ này còn là một thần trộm.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ hôm nay, chắc là Diệp Phong mới gặp cô nàng sát thủ này không được bao lâu.
Dựa theo phát triển bình thường, chắc là Diệp Phong sẽ mang theo “Trái tim Thiên Sứ” rời đi an toàn, đương nhiên cũng lấy làm của riêng luôn.
Đến khi sát thủ tìm tới, hắn liền đem sát thủ như vậy, như vậy, lại như vậy, như vậy… Sát thủ lập tức gục luôn, trở thành người phụ nữ của Diệp Phong.
Nhưng mà bây giờ Diệp Phong bị bắt…
Sát thủ còn không tế sống hắn à?
Nghĩ lại cảm thấy thật hưng phấn nha.
Vẻ mặt Thời Sênh nở rộ khoa trương, cho dù Diệp Giản có ngu ngốc cũng biết cô không để ý đến mình.
Thời Sênh đứng dậy, đi xuống dưới chân núi, Diệp Giản đuổi sát theo sau.
“Cô là cấp bậc gì rồi?”
“Cô tên là gì? Cô còn nhớ lúc cô chưa làm nhiệm vụ thì làm nghề gì không?”
Câu hỏi của Diệp Giản cứ một chuỗi lại nối tiếp một chuỗi bắn ra bên ngoài, lúc trước còn là một người mắc bệnh thần kinh thượng lưu, tại sao bây giờ lại biến thành một người bị bệnh thần kinh nói nhiều rồi hả?
Diệp Giản: Thấy đồng hương nên rất kích động mà!
“Cái tên Mộ Bạch kia, Liễu Sênh Ca, cô nên cẩn thận một chút. Tôi cảm thấy hắn có chút vấn đề.” Bỗng nhiên Diệp Giản bắn ra một câu.
Diệp Giản định bắn ra câu kế tiếp, kết quả Thời Sênh lại hỏi.
“Vấn đề gì?” Tên biếи ŧɦái kia tất nhiên là có vấn đề.
“Không biết, dù sao vẫn cảm thấy hắn rất kỳ lạ.” Diệp Giản rầu rĩ, nhìn Mộ Bạch, hắn lại muốn có cảm giác oán hận.
Một người mà hắn đã có cảm giácoán hận, nhất định cũng không phải là người tốt lành gì.
“Hắn không phải là người yêu của anh à?”
Người… Người yêu!?
“Cô đang nói bậy bạ cái gì vậy, tôi là thẳng có được không hả! Thẳng tắp, là thẳng tắp đấy!” Diệp Giản nổi giận.
“Một người nói mình thị thẳng, không lâu sau sẽ lại phát hiện là mình cong.” Thời Sênh không có ý tốt quét về phía nửa thân dưới của Diệp Giản, “Anh có thể thử với tên biếи ŧɦái kia xem, nói không chừng đúng là thế đấy.”
#Bàn về hướng đi chính xác của truyện đam mỹ#
“Liễu Sênh Ca! Tôi muốn tức giận rồi đấy!” Cho dù cô là đồng hương, cũng không có thể nói bậy như vậy. Hắn là một người đàn ông thẳng nhé!
“Anh lên trời tôi cũng có thể nhấn anh xuống được.”
Diệp Giản: “…” Nhiệm vụ này không có cách nào làm được a!
Thời Sênh xuống núi, lên xe, nổ máy xe.
Một loạt động tác như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.
“Ôi chao, Liễu Sênh Ca, cô để cho tôi lên xe với nào.” Diệp Giản kéo cửa xe, lại phát hiện là kéo không ra.
Thời Sênh trượt cửa sổ xe xuống, xua xua tay về phía hắn, “Tự mình đi về đi nhá.”
“Đây là vùng hoang dã, trời cũng sắp tối rồi, cô lại để cho tôi tự đi về, có chút tình cảm đồng nghiệp hay không hả?” Diệp Giản lay lay cửa xe.
Tình cảm đồng nghiệp á? Anh chỉ là một chuỗi số liệu thôi nha, có tình cảm đồng nghiệp với anh mới kỳ lạ đó.
“Không có, byebye!” Thời Sênh một cước nhấn ga, khởi động xe, phun khí bụi lên mặt Diệp Giản.
Tức giận!
Nhưng mà không đánh lại được cô ấy!
…
Đã giải quyết xong một tên thần kinh, nhưng mà vẫn còn một tên biếи ŧɦái đang chờ cô đi thông quan.
Cái tên Mộ Bạch này…
Thời Sênh không muốn kết luận quá sớm.
Thế giới này có độc.
Rõ ràng là truyện về nam tần, kết quả lại đổi thành truyện trinh thám, bây giờ lại đổi thành truyện trọng sinh đồng nhân là sao?
Đổi loạn kênh như vậy sẽ bị người ta đánh cho một trận đấy!
Thời Sênh quyết định nghĩ cách bắt cóc Mộ Bạch, dùng võ lực uy hϊếp thử xem, có thể hỏi ra cái gì hay không.
Nếu thật sự không được, thì cho một cái chết nhân đạo là được rồi.
Có một mối nguy hiểm lớn như vậy treo ở trên đầu, bản cô nươngbản cô nương đây chẳng còn cách nào khác cả.
Dù sao vẫn có cảm giác là có người muốn tính toán bản cô nương.
Thời Sênh còn chưa kịp lập kế hoạch bắt cóc Mộ Bạch thì Mộ Bạch đã tự động đưa tới cửa rồi.
Lúc cô trở về, Mộ Bạch đúng lúc đang ở ngoài cửa. Hàn Hiểu đứng ở bên trong nói chuyện với hắn, không có ý tứ mở cửa.
Tốt, làm rất đẹp!
Thời Sênh trực tiếp lái xe đi qua.
Mộ Bạch nghe được tiếng động, ý thức nguy hiểm của thân thể nhanh hơn so với phản ứng đầu óc, hắn nhanh chóng né sang phía bên cạnh. Xe đi lướt qua vạt áo của hắn.
Thời Sênh tiếc nuối lắc đầu, phản ứng của tên này thật nhanh.
Nếu không lại làm một lần nữa nhỉ?
Thời Sênh chuẩn bị quay xe.
Đúng lúc giọng nói của Mộ Bạch vang lên: “Cô Liễu, cô muốn gϊếŧ tôi đấy à?”
Cho dù trải qua chuyện vừa rồi, Mộ Bạch vẫn là một bộ dáng vẻ bình tĩnh, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà so sánh với bên trong cánh cửa một chút, em gái Hàn Hiểu sắc mặt tái nhợt. Cô rất rõ ràng, vừa rồi Thời Sênh quả thật định lái xe đâm vào Mộ Bạch.
“Đúng vậy, cho nên anh hãy đứng yên, đừng nhúc nhích.” Thời Sênh thò cái đầu ra, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Mộ Bạch: “…” Đứng yên đừng nhúc nhích cho cô đâm sao?
“Liễu tổng, chị bình tĩnh một chút, sẽ phạm tội gϊếŧ người đấy.” Hàn Hiểu mở cửa sắt ra rồi từ bên trong chạy đến, lay lay cửa sổ xe của Thời Sênh, “Không phải là chị muốn đi vào tù làm bá… ngục hoa đúng không?”
Động một chút là muốn gϊếŧ người, Liễu tổng của chúng ta có bệnh thì nên uống thuốc!
“Ai nói gϊếŧ người thì nhất định sẽ vào tù?” Thời Sênh liếc mắt xem thường nhìn Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu mờ mịt, vậy còn có thể đi chỗ nào hả?
Mặt mày Thời Sênh mặt mày cong cong, “Địa ngục.”
Phi ——
Cái chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.
Số điện thoại của bệnh viện tâm thần là bao nhiêu vậy?