Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 632: Tổng tài phá sản (24)




Cục trưởng Trương cảm thấy mình có thể bị bệnh thật rồi, vậy mà ông lại đi tin lời nói của người bị bệnh thần kinh!

Chủ yếu là cô nói quá mức chắc chắc, vẻ mặt nghiêm túc, làm cho người ta rất dễ tin tưởng lời nói của cô là sự thật.

Sự thật chứng minh, cô nói quả thật là sự thật.

“Tôi không biết tại sao nó lại ở trên người tôi.” Diệp Phong cực lực giải thích, “Tại sao các người có thể tùy tiện bắt người như thế?”

“Anh Diệp, chứng cứ vô cùng xác thực, có lời gì, giữ lại rồi đến đồn cảnh sát hãy nói đi.” Cảnh sát viên đeo còng tay lên cho Diệp Phong.

Diệp Phong nổi giận, nhưng mặc kệ hắn nói như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật là “Trái tim Thiên Sứ” ở trên người của hắn.

Thời Sênh đúng lúc đi qua bên người Diệp Phong, cô dừng một chút, “Anh Diệp, lúc tìm phụ nữ thì không nên mắt mù như thế.”
Những lời này thật khó hiểu.

Diệp Phong suy nghĩ một chút, cũng hiểu được khúc mắc trong đó, sắc mặt hắn bỗng nhiên xanh mét, vậy mà hắn lại bị người khác lợi dụng.

“Liễu Sênh Ca!” Diệp Phong nổi giận gầm lên một tiếng, “Cô đang cười nhạo tôi đúng không?”

“Đúng vậy, tôi đang cười nhạo anh đấy.” Thời Sênh gật đầu.

Lúc nam chính gặp khó khăn mà không bỏ đá xuống giếng, có phải là quá ngu ngốc hay không a.

“Liễu Sênh Ca, cô đừng nên đắc ý. Tôi sẽ không có chuyện gì. Chuyện này không liên quan gì với tôi.” Diệp Phong bình tĩnh lại, hắn căn bản cũng không biết thân phận của người phụ nữ kia là gì, cho dù “Trái tim Thiên Sứ” ở trên người hắn, như vậy cũng không thể chứng minh là do hắn trộm được.

“Không sao cả, anh cứ việc đi ra. Tôi lại làm cho anh phải đi vào là được rồi.”
Nụ cười trên mặt của cô rực rỡ như vậy, nhưng mà Diệp Phong lại không cảm giác được một chút độ ấm nào. Đối diện với đôi con ngươi đen kịt kia của cô, Diệp Phong vẫn luôn có loại cảm giác đứng ở bên vách núi, gió rét lạnh đến thấu xương thổi qua thân thể hắn, lung lay lắc lư như sắp ngã vào vực sâu.

Diệp Phong gian nan nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn, “Cô hận tôi như vậy à?”

Thời Sênh hơi xích lại gần Diệp Phong, giọng nói lành lạnh, “Người hận anh là Liễu Sênh Ca. Mà tôi… chỉ là người báo thù thay cho Liễu Sênh Ca, cho nên, tôi cũng không hận anh, chỉ là muốn gϊếŧ chết anh mà thôi.”

Hai chữ “mà thôi”, Thời Sênh cố ý kéo dài giọng nói, giống như một cây gai nhọn bỗng nhiên đâm vào trong lòng của Diệp Phong.

Hắn bỗng nhiên trợn to mắt, trong đầu trở nên thông suốt.
“Cô… Cô không phải là Liễu Sênh Ca…”

Liễu Sênh Ca thích hắn như vậy, làm sao có thể đối xử với hắn như thế này chứ?

Lúc trước tại sao hắn không nghĩ tới điều này?

“Cô Liễu…” Viên cảnh sát nhìn Diệp Phong đang kích động, lập tức đi lên phía trước, “Xin cô không nên tùy tiện nói chuyện với người bị tình nghi.”

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến người bị tình nghi thì làm sao bây giờ hả!

“Cô ta không phải là Liễu Sênh Ca.” Hai tay Diệp Phong chỉ vào Thời Sênh, quay về phía cảnh sát viên nói: “Cô ta không phải là Liễu Sênh Ca.”

Cảnh sát viên yên lặng nhìn về phía Thời Sênh.

Có bản lĩnh như vậy, rốt cuộc thì cô nói cái gì với hắn vậy hả? Kíƈɦ ŧɦíƈɦ thành cái dạng này luôn mới sợ chứ!

Cảnh sát viên không để ý tiếng kêu của Diệp Phong, vội vàng mang Diệp Phong đi.

“Câu nói vừa rồi của hắn là có ý gì?” Không biết Diệp Giản từ đâu nhảy ra, “Cô không phải là Liễu Sênh Ca sao? Vậy thì cô là ai?”
Thời Sênh quay đầu lại, khóe miệng chậm rãi cong lên, “Tôi là thần.”

… Bệnh tâm thần hả?

“Liễu Sênh Ca, cô chờ tôi một chút.” Diệp Giản bước mấy bước đuổi theo Thời Sênh, “Liễu Sênh Ca, thật sự cô không suy xét việc làm vị hôn thê của tôi một chút à?”

“Thần và người phàm không thể yêu nhau.”

“Không sao cả, thật ra tôi cũng là thần, chỉ là chưa kịp nói cho cô biết mà thôi.”

“Tôi thích người phàm.”

“Tôi có thể hạ phàm vì cô.”

Mọi người: “…” Rốt cuộc là bệnh viện tầm thần nào thả hai đứa nhóc này ra vậy hả, mau kéo về đi!



Rời khỏi hội đấu giá, Diệp Giản nhắm mắt theo đuôi Thời Sênh, bàn bạc chuyện thần và người phàm rốt cuộc có thể yêu nhau hay không.

Thời Sênh đi đến trước xe của mình, Diệp Giản vẫn còn đi theo cô.

Bỗng nhiên Thời Sênh tóm cổ áo của Diệp Giản, quay người ấn hắn ở trên cửa sổ xe, dung nhan đẹp đẽ phóng đại vô hạn ở trong con ngươi của Diệp Giản.
“… Liễu Sênh Ca, có… chuyện gì cũng từ từ a.” Phía sau Diệp Giản không có một chút đường lui nào, chỉ có thể cứng ngắc nhìn cái cổ của cô.

“Cuối cùng thì anh muốn làm cái gì hả?” Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“… Tôi tôi tôi… Tôi đang theo đuổi cô a!” Diệp Giản nói lưu loát, “Chẳng lẽ cô không nhìn ra à?”

Ngón tay Thời Sênh bóp ở cổ của Diệp Giản, hơi thắt chặt lại, “Cho anh một cơ hội nữa.”

“Thật sự tôi chỉ muốn theo đuổi cô thôi.” Diệp Giản cảm thấy mình ở trước mặt người phụ nữ này, đừng nói là uy hϊếp, ngay cả khi hắn nói chuyện lớn tiếng cũng cảm giác mình sẽ bị bóp chết.

Thời Sênh gật đầu, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên âm trầm, đưa tay mở cửa xe, ném Diệp Giản vào trong.

Diệp Giản: “…” Làm gì vậy?

Thời Sênh nhanh chóng lên xe, ở trong tầm mắt mờ mịt của Diệp Giản, đạp chân ga lái lên đường cái.
Diệp Giản không thắt giây an toàn, bởi vì xe nghiêng theo quán tính nên đầu đụng vào cửa sổ xe, “rầm” một tiếng, đụng đến mức hắn nổ đom đóm mắt luôn.

Diệp Giản ở dưới tình huống không thắt giây an toàn, thể nghiệm một cái gọi là tình cảm mãnh liệt cùng tốc độ.

Tốc độ xe cảm động lòng người a.

Thời Sênh lái xe như một cơn lốc đưa Diệp Giản đến chân của một ngọn núi, mang theo hắn đi đi lên trên, trong dạ dày của Diệp Giản cuồn cuộn đến lợi hại.

“Liễu Sênh Ca… Ọe… Cô muốn mang tôi đi chỗ nào?”

Cái vùng hoang vu này, cô sẽ không muốn gϊếŧ người diệt khẩu chứ?

“Gϊếŧ người diệt khẩu.” Giọng nói của Thời Sênh trùng lặp với ý nghĩ trong đầu Diệp Giản.

Diệp Giản theo bản năng ôm lấy một cây đại thụ ở bên cạnh, “Liễu Sênh Ca, tôi cũng chỉ theo đuổi cô một chút thôi mà, cô lại muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Cô có phải là quá máu lạnh hay không a.”
Phản ứng của người bình thường chẳng lẽ không phải là người mang tội gϊếŧ người à?

“Ừ, tôi biết tôi máu lạnh.” Thời Sênh mặt không đổi sắc đẩy tay của Diệp Giản ra, “Không cần anh nhắc nhở.”

Diệp Giản đã dùng sức lực rất lớn, nhưng vẫn bị Thời Sênh lôi ra, kéo hắn đi lên trên núi.

Đến đỉnh núi, Thời Sênh đẩy Diệp Giản tới bên mép vách đá, “Thế nào, có muốn nói một chút hay không, tại sao muốn theo đuổi tôi?”

“Tôi nói thì cô sẽ không gϊếŧ tôi hả?” Diệp Giản nhìn về phía sau một chút, tim đập thình thịch gia tốc.

“Xem tâm tình.”

Diệp Giản: “…”

Cho nên tại sao hắn lại phải giải quyết một người phụ nữ tai họa như thế hả hả hả?

Diệp Giản ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Thời Sênh, “Cô thật sự không phải là Liễu Sênh Ca à?” Liễu Sênh Ca mà hắn biết cũng không phải bưu hãn như thế.
“Có quan trọng không vậy?” Thời Sênh mặt mày khẽ cong, “Hoặc là nói, người anh phải theo đuổi thật ra là Liễu Sênh Ca nguyên gốc trong nội dung tiểu thuyết hả?”

Ánh mắt của Diệp Giản cứng lại, quan sát Thời Sênh từ trên xuống dưới trong chốc lát, “Cô cũng là người nhận nhiệm vụ à?”

“Quả nhiên là như vậy.” Thời Sênh lộ ra vẻ vặt đúng vậy rồi.

Diệp Giản có chút mờ mịt, không phải nói một nội dung vở kịch chỉ có một người thực hiện nhiệm vụ sao? Vì cái lông gì mà hắn lại gặp những người làm nhiệm vụ khác?

Lại có những người làm nhiệm vụ khác nữa à?

Thì ra thật sự không phải là một mình hắn.

Ôi chao má ơi, đồng hương, thật hưng phấn nha!

“Nhiệm vụ của anh là tán tỉnh Liễu Sênh Ca à?” Ánh mắt của Thời Sênh quan sát từ đầu đến chân Diệp Giản mấy lần.
Nhìn thấy đồng hương nên vô cùng hưng phấn, Diệp Giản liên tục không ngừng gật đầu.

Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chính là tán tỉnh nữ phụ vạn năm này, thay đổi kết cục của bọn họ, sau đó sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

“Nhiệm vụ của cô là cái gì?” Ánh mắt Diệp Giản sáng quắc hỏi.

“Gϊếŧ chết nam nữ chính.”

Diệp Giản: “…”

Hệ thống nói cho hắn biết… Nếu dùng ngoại lực gϊếŧ chết nam nữ chính thì kết quả sẽ là thế giới sụp đổ a!