“Sơ Sơ, dì, hai người bình tĩnh một chút.” Trần Khê chắn giữa hai người. “Dì, dì cho Sơ Sơ một cơ hội giải thích đi.”
“Có cái gì phải giải thích, ảnh cũng có rồi, mặt mũi cũng rất rõ ràng. Tôi cho nó tới đây học chứ không phải tới dụ dỗ đàn ông.”
Bà Kiều vừa nói dứt lời, Trần Khê liền cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Xảy ra chuyện lớn như thế, thân là mẹ thì phản ứng đầu tiên phải làm là nên áp chuyện này xuống, chẳng lẽ đến thanh danh con gái của mình cũng không thèm để ý sao?
Vậy mà người phụ nữ này lại chạy tới trường tìm Sơ Sơ làm loạn…
“Tôi tình nguyện, bà quản được sao?” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.
“Mày mày… Mày là đồ bất hiếu. Sao lúc trước tao lại sinh ra một đứa như mày cơ chứ, thà rằng không sinh còn hơn.”
“Vậy nhét tôi vào lại đi?” Muộn rồi, thế giới này làm gì có thuốc chữa hối hận.
Người kính ta một thước, ta liền kính người ba trượng.
Nguyên tắc của Thời Sênh luôn là như vậy.
“Mày…” Bà Kiều tức giận thở hổn hển.
“Kiều Sơ.” Một giọng nói mười phần ám áp vang lên. Một thân hình cao lớn đi tới, kéo Thời Sênh vào lòng. “Em không sao chứ?”
“Tay chân lành lặn.”
Nghe cô nói vậy, Tần Ca mới cảm thấy an tâm. Hắn ôm Thời Sênh, nhìn bà Kiều: “Dì Kiều, là cháu theo đuổi Kiều Sơ trước, dì có chuyện gì thì cứ tới tìm cháu.”
Tần Ca xuất hiện quả thực đã đẩy sự tình tới cao trào. Nếu không phải hắn ôm Thời Sênh, bà Kiều đại khái sẽ cực kỳ coi trọng hắn.
Bằng cấp của Tần Ca kim quang lòe lòe, tuổi còn trẻ mà đã làm giáo sư.
Chỉ có mỗi một vấn đề đó là nảy sinh ra cái tình cảm thầy trò này.
“Tần tiên sinh, con gái tôi không hiểu chuyện từ nhỏ. Hai đứa sẽ không có tương lai đâu. Cậu cũng đừng tự hủy tiền đồ của mình.”
“Giờ tôi chỉ còn cô ấy.” Giọng điệu của Tần Ca cực kỳ kiên định, “Cho nên, xin lỗi dì Kiều, tôi sẽ không buông tay cô ấy đâu.”
Thời Sênh nắm chặt tay Tần Ca, có cô là đủ rồi.
Hắn có thể buông tha tất cả, nhưng hắn không thể để mất cô.
Bà Kiều tức tới muốn hôn mê. Không biết Kiều Thiển Thiển đứng trong đám người bao lâu, đến tận khi bà Kiều ngất xỉu mới lao ra, gọi cấp cứu đưa bà Kiều vào bệnh viện.
Chuyện này vốn là chuyện lớn, nhưng sau khi nhà trường đưa ra thông báo thì nhất thời liền chẳng còn gì để nói cả.
Thầy Tần đã tạm thời rời cương vị giảng dạy.
Người không biết nguyên nhân còn tưởng Tần Ca vì muốn ở bên Thời Sênh nên mới tạm xin thôi việc. Số nữ sinh ghen ghét, hâm mộ Thời Sênh nắm tay có thể vòng hết một vòng Trái đất, nhưng có người lại rất ủng hộ cặp đôi này.
Dù có tài nhưng lại dám vì người mình yêu xin thôi việc, đây còn không phải là tình yêu chân thành sao?
Thời Sênh cũng nghỉ học, Tần Ca không ở đây, nữ chính sắp ra nước ngoài, cô còn ở lại trường làm quái gì?
Tiếc nuối nhất chỉ có tên bạn tốt Trần Khê mà thôi.
Hai người gặp nhau ở thư viện, về phần vì sao lại gặp ở thư viện ư?
Ai biết Trần Khê bị trúng gió gì chứ?
“Cậu thật sự định thôi học à?” Trần Khê vẻ mặt tiếc nuối. “Thầy Tần nghỉ rồi, cậu cũng không cần nghỉ mà?”
“Nơi này chẳng có gì vui.” Thời Sênh lắc đầu.
“Tớ ở trong lòng cậu phải có một vị trí gì chứ?” Trần Khê giận dỗi, “Cậu thật vô lương tâm, phí công tớ đối xử với cậu tốt như thế.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật. “Tớ ở trường học với cậu thì Tần Ca sẽ đánh chết cậu đấy.”
Trần Khê ho khan một tiếng, “Nếu thầy Tần đối xử với cậu không tốt thì cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ đánh thầy ấy giúp cậu.”
“Với cái thân hình này của cậu… có thể đánh thắng được anh ấy à?”
“Sơ Sơ, cậu đừng nhìn tớ mặc quần áo mà thấy gầy, lúc cởi ra cũng có thịt đấy!” Trần Khê không phục nên giải thích, “Cậu xem tớ có cơ tay đây này.”
Thời Sênh không muốn nói tới cái chuyện mà bạn gái tương lai của hắn mới cần quan tâm này, “Bao giờ thực tập thì gọi cho tớ, tớ sẽ cho cậu một cơ hội thực tập.”
Hiện tại sinh viên mới ra trường tìm việc rất khó khăn, cần phải tận dụng tài nguyên bên người, vì thế Trần Khê không nói gì nữa. Mọi người đều là anh em, nói thêm nữa thì đúng là không hay cho lắm.
“Vậy sau này tiểu nhân xin dựa vào Kiều tổng, mong rằng ngài đừng ghét bỏ, cứ cho tiểu đệ cái chức CEO là được rồi. Như thế tiểu đệ mới có thể cưới được một em gái vừa ngoan, vừa đẹp lại vừa giàu.” Trần Khê giả vờ bái lạy, ánh mắt nhìn thấy người đang đi tới, “Giáo sư nhà cậu tới rồi, tớ đi trước đây, nhớ giữ liên lạc.”
Trần Khê rất sợ Tần Ca, dù hiện tại vị giáo sư này đã là người đàn ông của huynh đệ nhà hắn.
Tần Ca đi tới đối diện Thời Sênh. “Em không cần phải nghỉ học.”
Hắn đi rồi thì cô sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào nữa.
Thời Sênh nằm bò ra bàn, nghiêng đầu nhìn Tần Ca sau đó ngoắc ngoắc tay với hắn.
Tần Ca nhìn xung quanh, đây là thư viện, rất nhiều người đang ở đây, nhưng hiện tại bọn họ đã công khai rồi, cũng chẳng cần để ý nhiều như thế. Vì vậy hắn liền tới ngồi bên cạnh Thời Sênh, cúi mặt về phía cô.
Thời Sênh gặm gặm liếm liếm môi hắn như một con cún con vậy.
Nữ sinh nằm bò ra bàn, nam sinh phối hợp ghé sát đầu vào, cảnh xuân bên ngoài phơi phới, muôn hoa đua sắc, phương thức hai người hôn môi vừa duy mị lại vừa yên lặng.
Có người xung quanh lấy di động ra chụp rồi đăng ảnh lên.
Dịu dàng quá! A a a!!! Không được, tâm hồn thiếu nữ của tôi muốn nổ tung rồi!
Thầy Tần và Kiều Sơ thật xứng đôi.
Mình cũng muốn có được một người yêu như thế!
Có ai biết ở đâu bán giáo sư thế này không? Mình muốn mua một tá!
Trước khi đi, hai người còn chiếm trọn một trang viết trên diễn đàn trường nữa.
…
Rời khỏi trường học, Tần Ca liền tới khách sạn gần nhất, không nói hai lời lập tức đè Thời Sênh ra.
Đây là lần thứ hai của hai người, Thời Sênh vẫn cảm thấy ăn không tiêu.
Mặc dù Tần Ca diễn một màn dạo đầu rất hoàn hảo, nhưng đến lúc tiến vào vẫn làm Thời Sênh đau tới rên hừ hừ.
Tần Ca không dám hoạt động mạnh, cẩn thận hôn cô để phân tán sự chú ý của cô, chậm rãi tiến vào.
Rồi lại trở ra, Tần Ca hét lớn một tiếng thoải mái. Sau đó hắn ôm Thời Sênh, làm cho cô từ từ thích ứng rồi mới chậm rãi vận động.
Hai người quần thảo đến sức cùng lực kiệt mà Tiểu Tần Ca vẫn hứng trí dạt dào ở trong thân thể cô.
Tần Ca dán chặt người vào Thời Sênh, ở bên tai cô nhẹ nhàng buông lời thề. “Anh sẽ cho em một gia đình an ổn.”
Thời Sênh mở mắt, bên trong còn lưu giữ vài phần mị hoặc và ấm áp, không lãnh liệt như lúc bình thường.
Cô mấp máy môi: “Anh ra ngoài trước đi.”
“Anh ra thì em sẽ càng khó chịu.” Tần Ca trả lời rất đường hoàng, “Nửa đời sau còn dài như thế, em cần phải dần dần thích ứng với anh.”
Thầy Tần! Tiết tháo của thầy rơi đâu hết rồi?
“Nhưng mà đau.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Sênh nhăn nhó, bắt đầu tỏ ra nũng nịu.
“Anh sẽ không động.” Tần Ca bày ra vẻ mặt vô tội.”
“Không nhúc nhích mới đau.”
“Vậy anh sẽ động một chút.”
Nhận thấy được động tác của Tần Ca, thân mình Thời Sênh càng thêm siết chặt.
Tên não phẳng này muốn gϊếŧ cô à?
“A…” Tần Ca hít vào một hơi lạnh, vội vàng xoa dịu, “Anh không động, em đừng khẩn trương như thế, anh thề sẽ không động, thả lỏng nào, Sơ Sơ… Thả lỏng, ngoan…”
Cuối cùng Thời Sênh vẫn bị hắn dụ dỗ thêm một lần, đại khái là đau tới chết lặng, nhưng sau đó cũng không còn đau như thế nữa.