Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 452: Tần thời sơ ca (25)




Hai người lăn lộn một phen, linh lực của Thời Sênh mới vừa khôi phục được một chút lại cạn sạch.

Không hổ xứng với cái tên!

Cầm thú!

“Em nói cho anh biết, giờ em ngủ với anh một trăm ngàn một lần. Sau này anh muốn ngủ với em thì phải trả em một triệu một lần.”

“Được.” Bao nhiêu cũng được.

Tần Ca không cảm thấy có gì mất tự nhiên cả. Thời Sênh cho hắn tiền thì hắn cầm. Nhưng cầm rồi lại nghĩ, hắn dùng thân thể kiếm được tiền, chẳng lẽ người khác cũng có thể dùng thân thể kiếm được nhiều tiền như thế sao?

Nhưng ngẫm lại yêu cầu của Thời Sênh, Tần Ca lại cảm thấy như bị một ngọn núi đè nặng lên người. Một lần một triệu, giờ hắn còn chẳng có xu nào…

Thời Sênh hào phóng vứt ra một cái thẻ: “Bảo bối, cứ quẹt thoải mái đi.”

Tần Ca cầm thẻ, đáy lòng nghĩ thấy tức cười, lúc trước cô nói cô bao dưỡng hắn, không ngờ đúng là hắn bị bao thật.
Lúc hai người ra khỏi khách sạn thì gặp Kiều Thiển Thiển và Đường Cẩm Thần, hai người vừa trả phòng, nhìn thì thấy hình như không được vui vẻ cho lắm.

Ánh mắt Kiều Thiển Thiển nhìn tới cánh tay Tần Ca ôm Thời Sênh thì sắc mặt càng u ám, Thời Sênh đang cố tình diễn cho cô ta xem đây mà.

Sự tự ti và quẫn bách trong lòng Kiều Thiển Thiển lại dâng lên. Cô ta túm lấy túi xách, rời khỏi khách sạn như chạy trốn.

“Anh và Kiều Thiển Thiển có quan hệ gì?” Thời Sênh đẩy Tần Ca, chuyện kia cô còn chưa quên.

“Trước kia ở cùng một cô nhi viện.” Tần Ca đáp nhẹ nhàng, bâng quơ. “Yên tâm, anh chẳng có quan hệ gì với cô ta cả, trước khi quen em cũng không có ai hết.”

Lượng tin tức mà Tần Ca nói ra thật sự lớn…

Cô nhi viện?

Trước đây khi cô tra tư liệu về Tần Ca, cũng không thấy nói hắn là cô nhi.
“Nghĩ cái gì thế?” Tần Ca xoa xoa đầu cô. “Anh là thiếu gia hàng thật giá thật của Tần gia, chỉ có điều người làm chủ Tần gia lúc này không phải ba anh.”

Trước đây, Tần Ca bị thất lạc gia đình, được một người tốt đưa tới cô nhi viện, sau đó lại được tìm về.

“Tần Hân không phải em gái ruột của anh à?”

“Đương nhiên không phải, nó là em họ của anh.” Nếu là em gái ruột thì chính là cấm luyến rồi còn gì? Cô vợ này của hắn rốt cuộc nghĩ cái gì vậy không biết?

Được rồi, tuy rằng không phải em gái ruột nhưng vẫn có quan hệ huyết thống, còn là họ ba đời nữa.

“Lá gan lớn thật!” Cô em họ này đúng là trâu bò.

Ngay cả anh họ mà cũng dám mơ ước.

“Tần gia loạn lắm, loại chuyện này…” Tần Ca không nói nữa, có những chuyện bẩn thỉu hắn không muốn nói với cô.
Tần Ca tiện đường tới trường học hoàn thành nốt thủ tục nghỉ việc nên đưa Thời Sênh về ký túc xá luôn.

Thời Sênh thừa dịp không có người, hôn bẹp lên mặt Tần Ca một cái sau đó chạy ngay về ký túc xá tiếp tục ngủ.

Tần Ca bất đắc dĩ, rốt cuộc cô đi học để làm gì nhỉ?

Nhưng hai người cũng không ngờ, chưa đầy một tiếng đã có một bài viết được tung ra.

“Học muội Tiểu Sơ, em còn ngủ được à?” Học tỷ ném luôn đống sách vở trong lòng, hấp tấp chạy lại, giơ di động ra, chỉ chỉ vào màn hình. “Người này là em đúng không? Em đang hẹn hò với thầy Tần à?”

Thời Sênh bị ánh sáng của màn hình điện thoại làm cho không mở nổi mắt, một hồi lâu sau mới nhìn rõ.

Là diễn đàn của trường.

“Giảng viên vàng và sinh viên vào khách sạn, là đạo đức suy đồi hay là giao dịch đen tối?”
Bên dưới còn có ảnh chụp hai người lúc rời khỏi khách sạn, còn có cả hình ảnh lúc bọn họ tay cầm tay đi trên đường và ảnh cô hôn Tần Ca ở trường.

“Tiểu Sơ, nói gì đi, giờ khắp trường đều đang bàn tán về bài viết này đấy.”

Tuy rằng tuổi của Tần Ca không lớn nhưng rốt cuộc vẫn là giảng viên đại học, lại cùng với sinh viên của mình vào khách sạn thì rất không tốt.

“Ừm, em và anh ấy đang hẹn hò.” Thời Sênh gật gật đầu.

“Em thực sự đã bắt được thầy Tần à?” Học tỷ kia kinh ngạc.

Thời Sênh xuống giường, lời nói ngông cuồng: “Có gì khó, ngủ một giấc là thành mà.”

Học tỷ: “…” Giờ em đã ngủ tới mức nổi tiếng rồi.

Thời Sênh kéo ghế dựa ở bàn học ra, mở máy tính, lên diễn đàn, động tác cực kỳ lưu loát.

Tài khoản đăng là một tài khoản phụ, địa chỉ IP là ở quán internet, đối phương thực cẩn thận.
Hiện tại trường học còn chưa thông báo chuyện Tần Ca bị cho thôi việc nên đại bộ phận đều không biết. Bên dưới là vô số bình luận nào là hâm mộ, ghen tị, nào là lên án đạo đức bại hoại.

Thời Sênh gõ phím bùm bùm.

Chờ học tỷ bên kia F5 một lần thì bài viết đó đã không còn tăm hơi.

“A… Sao lại không thấy nữa rồi?”

“Em dùng tài khoản Admin xóa rồi.”

Học tỷ: “…”

Học muội lợi hại!

“Tiểu Sơ, em đi đâu thế?” Học tỷ thấy Thời Sênh đột ngột đứng dậy rời khỏi phòng thì hỏi một câu theo phản xạ.

“Đi an ủi đối tượng của em một chút.” Thời Sênh cũng không quay đầu lại.

Học tỷ: “…”

Người cần an ủi không phải là em sao?

Ra khỏi ký túc, Thời Sênh cúi đầu đi về phía phòng Hiệu trưởng.

Tần Ca đi làm thủ tục nên chắc sẽ ở bên đó.

Dù bài viết kia bị Quản trị viên xóa đi nhưng phỏng chừng toàn bộ người trong trường đều đã đọc được.
Cô vừa xuất hiện, không ít người chỉ trỏ bàn tán.

“Chắc chắn là cô ta quyến rũ thầy Tần…”

“Thầy Tần là người tốt như thế, sao có thể để ý cô ta được, không ngờ lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy.”

“Mấy cái video lúc trước chẳng phải là để lấy lòng mọi người sao? Cầm một đạo cụ rẻ tiền không biết lấy từ đâu ra, khua loạn một hồi, nghĩ mình là ngôi sao chắc?”

“Kiều Sơ!”

Âm thanh quát to làm cho người xung quanh lập tức dừng bàn tán, nhìn về phía chủ nhân của lời hét đó.

Bà Kiều hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Thời Sênh, cường thế nói: “Theo tao về nhà.”

Thời Sênh chớp mắt: “Con còn có việc.”

Sao bà Kiều biết nhanh như thế được? Chắc chắn bà ấy không thể cả ngày ngồi theo dõi diễn đàn trường cô được?

“Mày thì có chuyện gì? Còn muốn đi dụ dỗ thầy giáo của mình à?” Bà Kiều cảm thấy chuyện này hơi riêng tư nên cũng không dám nói to.
“Yes. Con muốn dụ dỗ anh ấy đấy, thì sao, không được à?” Thời Sênh mà đã bướng lên thì chẳng ai ngăn nổi. “Mẹ không dụ dỗ ba con thì có thể ở bên ba được ư?”

Dễ nghe là theo đuổi, còn khó nghe thì chính là dụ dỗ còn gì. Nếu thành tình nhân thì sẽ là thân thuộc, nếu không thành thì sẽ nói người này thật không biết xấu hổ.

Bà Kiều giận dữ: “Kiều Sơ, đây là lời mà mày có thể nói với người lớn à? Mày còn đang đi học, lại đi khách sạn với một giảng viên là tính làm gì? Mày nhìn người ta đang nhìn mày thế nào kìa. Cả Kiều gia đều bị mày làm cho mất hết mặt mũi rồi.”

“Nói xong chưa?” Vẻ mặt Thời Sênh bình thản. “Nói xong rồi thì về đi, đừng chắn đường.”

“Kiều Sơ.” Bà Kiều giữ lấy tay cô. “Mày muốn lật trời đúng không, theo tao về nhà ngay.”
Thời Sênh tránh khỏi bà Kiều, ai ngờ bà ta lại nâng tay muốn tát cô.

Thời Sênh hơi tránh người nên cái tát không giáng xuống mặt mà lại đánh vào vai cô, “bốp” một tiếng vô cùng vang dội.

“Sơ Sơ, cậu không sao chứ?” Trần Khê không biết từ đâu lao ra.

Thời Sênh nhìn bà Kiều với ánh mắt lạnh như băng.

Kiếm của bà đâu?

Bà Kiều bị ánh mắt lạnh lẽo của Thời Sênh làm cho toát mồ hôi hột. Bà ta là mẹ, chẳng lẽ nó còn có thể làm gì bà ta sao?

Nghĩ như thế, bà Kiều lại không lo lắng nữa. “Kiều Sơ, ánh mắt của mày là sao hả? Còn muốn đánh mẹ mày nữa phải không?”

“Đánh bà?” Thời Sênh nở một nụ cười châm chọc, “Bà xứng sao?”

Vẻ mặt bà Kiều lúc trắng lúc xanh, đủ các loại cảm xúc đan xen, nhưng nhiều nhất là phẫn nộ, còn có một chút… oán hận.