Cần phải có đầy đủ số hiệu mới có thể khống chế Linh. Nhưng những biểu hiện của Linh lúc trước cho thấy người kia mới có được một phần, tuy rằng cải biến Linh, đưa thêm vào một phần mệnh lệnh nhưng đáng tiếc là chỉ số thông minh của Linh cũng không quá cao.
Môi đỏ của Thời Sênh nhếch lên: “Thế nên át chủ bài trong tay anh chính là một phần số hiệu đó à?”
Nếu có một phần số hiệu như thế thì đúng là có thể làm át chủ bài thật.
Có điều giờ Linh chẳng còn nữa, Mộ Bạch vẫn cứ nóng nảy vì cái thứ kia, chứng tỏ nó còn tác dụng gì khác nữa ư?
“Giờ cô biết thứ đó quan trọng thế nào rồi chứ gì?” Đều tại cô ta cả, giờ đã chẳng còn nữa, tức giận thật, tức đến mức không thể khống chế nổi bản thân nữa.
“Quan trọng đối với anh thôi, chứ đối với tôi thì chẳng là gì hết.” Thời Sênh nhún vai.
Mộ Bạch suýt chút nữa nổi điên, chỉ hận không thể chém chết người ngồi ở đối diện kia.
“Nói xong rồi chứ?”
Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Mộ Bạch, cô ta muốn làm gì chứ!
Cô định làm gì hả?
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra. Thiết kiếm vừa xuất hiện, Mộ Bạch liền biến sắc mặt. Thanh kiếm này… hình như lại thay đổi rồi.
Càng làm cho người ta thấy sợ hãi hơn, chỉ cần liếc mắt một cái là đã lạnh hết cả sống lưng.
Chạy mau!!!
Trong đầu Mộ Bạch lập tức xuất hiện hai chữ này, dây thừng trói buộc trên người hắn tự nhiên đứt rời, cả người hắn nhảy ra khỏi sofa, bắn thẳng về phía cửa sổ sát đất. Mộ Bạch dùng thân thể đâm vỡ cửa kính. Kính vỡ vụn, cả người hắn bay thẳng ra ngoài.
“Thời Sênh, cô là đồ biếи ŧɦái!”
Giọng hắn truyền vào từ bên ngoài như có như không.
Thời Sênh: “…”
Tên thiểu năng trí tuệ Mộ Bạch này lại đổi phương thức tự sát nữa rồi.
Thời Sênh cho người xuống bắt Mộ Bạch, nhưng Trảm Long Vệ xuống tìm hết một vòng cũng không tìm được người.
Mẹ kiếp, lại để hắn chạy rồi.
…
Mộ Bạch chạy đi được một đoạn rồi liền vừa thở hồng hộc vừa ngoái đầu nhìn lại, thấy ngõ nhỏ sau lưng không có ai. Xác định không có ai đuổi theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là dọa chết người mất.
Mộ Bạch dừng lại để lấy sức một chút rồi mới chuẩn bị rời đi, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở phía đối diện đã có vài người đang đứng. Hắn vội vã xoay người chạy, nhưng sau lưng cũng lại có người chắn mất đường đi của hắn.
Nhóm người này đều mặc đồ tây, đeo kính râm, mỗi người đều rất to con, đúng là tuýp người của sức mạnh.
“Ngài Mộ, chủ nhân cho mời.” Giọng điệu của đối phương không được tốt cho lắm.
Mộ Bạch âm thầm chửi rủa trong lòng, hôm nay thật quá xui xẻo.
Hắn bình tĩnh ngẩng đầu lên, đi về phía đám người đối diện, “Dẫn đường đi.”
…
Yến hội được tổ chức trong hoàng cung, bởi vì thế cục hiện tại nên yến hội cũng không được long trọng cho lắm, những người tham gia đều có vẻ mặt rất nghiêm túc như thể không phải đang đi dự yến hội mà là dự đám tang vậy.
Thượng Quan Phổ đứng tiếp đãi người ở cửa, nụ cười trên mặt đã sắp đông cứng lại rồi, thế nhưng lúc này lại chẳng có bao nhiêu người cho hắn thái độ tốt cả.
Hoàng thất bây giờ…
Thật sự chẳng khác nào linh vật.
“Điện hạ, ngài mau đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi ở đây trông cho.” Thuộc hạ lo lắng cho Thượng Quan Phổ nên bảo hắn mau đi nghỉ ngơi.
Thượng Quan Phổ lắc đầu: “Những người tới sau mới là những người quan trọng.”
Người của sáu đại gia tộc và hành chính tinh còn chưa tới.
“Điện hạ, Diêm gia chủ và Tấn gia chủ, Cơ gia chủ đã tới.” Một người vội vàng chạy tới.
Sắc mặt Thượng Quan Phổ khẽ biến, lập tức đi ra ngoài, tự mình nghênh đón.
Nhìn ba vị gia chủ tới cùng nhau là có thể hiểu bọn họ đã đứng chung trên một chiến tuyến. Bọn họ không mang theo nhiều người, chỉ có hai cận vệ mà thôi.
“Ba vị gia chủ, hoan nghênh, hoan nghênh, mời vào trong.” Thượng Quan Phổ vội vàng mời bọn họ vào.
“Tam điện hạ vất vả rồi.” Diêm gia chủ đại diện ba người nói lời cảm ơn Thượng Quan Phổ, thái độ lịch thiệp.
“Chuyện nên làm, chuyện nên làm thôi.” Thượng Quan Phổ khiêm tốn, “Mời vào trong.”
Vừa mời ba người Diêm gia chủ vào xong thì Mộ Ý và người của Tông gia cũng tới ngay phía sau.
“Người của Thời gia đâu?” Nghênh đón xong những người này, Thượng Quan Phổ vẫn chưa nhìn thấy Thời Sênh thì buột miệng hỏi một câu.
“Đã tới từ sớm rồi mà.”
“Cái gì cơ?” Thượng Quan Phổ vô cùng kinh ngạc, “Tới từ lúc nào thế?”
Sao hắn không nhìn thấy người nhỉ?
“Vừa rồi lúc ngài đi nghênh đón Mộ gia chủ, Thời gia chủ dẫn theo một chàng trai đi vào rồi.” Thuộc hạ cẩn thận đáp lời. Bởi vì cô xuất hiện quá đột ngột, Thượng Quan Phổ lại không có mặt, Thời Sênh căn bản không có ý định dừng lại, đi thẳng vào trong luôn nên hắn sao dám ngăn cản chứ.
Chờ đến khi Thượng Quan Phổ quay về, hắn còn chưa kịp hội báo thì lại có người tới, vì thế…
Thượng Quan Phổ lấy đầu ngón tay chọc vào gáy cấp dưới, “Cậu nói xem tôi nên nói cậu thế nào đây hả?”
Thượng Quan Phổ vội vàng tiến vào hội trường. Trong hội trường đã có rất nhiều người, muốn tìm một người trong số bao nhiêu người như thế cũng chẳng dễ dàng gì. Thượng Quan Phổ đi vòng một vòng cũng chẳng nhìn thấy người đâu, trong lòng thấy hơi phiền muộn.
“Tam điện hạ, không biết thân thể của Bệ hạ đã khá hơn chút nào chưa?” Có người tiến lên hỏi.
Thượng Quan Phổ thấp giọng phân phó cho thuộc hạ: “Nhìn thấy cô ta thì mau báo cho ta biết.”
“Vâng, Điện hạ.”
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía người vừa hỏi chuyện, “Sức khỏe của Phụ hoàng đã khá hơn rồi, hai ngày nay đã có thể xuống giường đi lại. Chút nữa Phụ hoàng sẽ ra ngoài gặp mặt mọi người.”
“Thế thì yên tâm rồi…”
Cho dù Thượng Quan Phổ không muốn xã giao nhưng lúc này, hắn không thể không nói chuyện phiếm với đám người này được.
…
Thời Sênh dẫn theo Phượng Từ đứng ở trong góc, nơi này hơi tối, tuy có thể nhìn thấy người nhưng lại không nhìn rõ mặt.
Phượng Từ dựa lưng vào tường, tay đút trong túi quần, nghiêng đầu nhìn về sân khấu trung tâm của yến hội. Hắn không biết Thời Sênh tới đây làm gì, nhưng cô không muốn hắn nhúng tay, thế nên hắn cũng chỉ biết nhìn mà thôi.
“Tiểu bảo bối.”
Mu bàn tay Phượng Từ chợt nổi lên một tầng da gà, “Tiểu Sênh… Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Phượng Từ lập tức nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, hình như hôm nay hắn không làm gì chọc tới cô mà.
Thời Sênh bĩu môi, cũng may mắn là ánh sáng yếu nên không ai nhìn thấy hành vi bất nhã đó của cô. Thời Sênh lùi ra sau một bước, vươn tay ra với Phượng Từ: “Có vinh hạnh mời anh nhảy một điệu không?”
Phượng Từ chớp mắt, không làm sai gì mà.
“Tiểu Sênh, anh không biết nhảy.” Hắn chưa từng nhảy kiểu này bao giờ.
Tuy rằng trong trí nhớ của hắn cũng có những hành động đó, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy xa lạ, Phượng Từ không muốn lắm.
Thời Sênh không nói hai lời liền kéo Phượng Từ đi về phía sân nhảy, “Chẳng phải còn có em sao, sợ gì chứ.”
Tới giữa sân nhảy, kỳ thật cũng chẳng cần Thời Sênh dạy, Phượng Từ bước vài bước liền có thể vận dụng thuần thục ngay được, dù gì cũng đã từng làm tổng tài ở vài thế giới, bản lĩnh này mà còn không có thì đúng là đã làm vô ích rồi.
“Nhảy đẹp lắm.”
“Đều nhờ Tiểu Sênh dạy tốt.” Giọng Phượng Từ hơi khàn khàn.
Có lẽ vì ánh sáng quá yếu nên vừa rồi Thời Sênh cảm thấy Phượng Từ hơi u tối. Cô xiết chặt tay hắn. Phượng Từ nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn trong sáng, không hề có bất kỳ cảm giác âm u nào.
Phượng Từ nhấp môi mỉm cười, nhân lúc ánh sáng di chuyển đi nơi khác, hắn cúi đầu hôn lên môi Thời Sênh, nhẹ nhàng gặm cắn một hồi, khi ánh sáng quay lại thì đã lập tức nhả ra.
Thời Sênh áp xuống cảm giác kỳ quái vừa mới lóe lên kia.
Phượng Từ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không thể lộ ra một chút tâm tư nào trước mặt cô được.
Người điều chỉnh ánh sáng ở bên trên không biết bị chập dây thần kinh nào mà đột nhiên lại chiếu ánh sáng đúng vào người Phượng Từ.
Quanh thân chàng trai như phủ đầy ánh hào quang.