Nữ chính Mộ Bạch tiến vào trong phòng, lập tức một trận đánh tơi bời xốc tới, sự tình xảy ra nhanh chẳng khác nào giông tố khiến hắn hoàn toàn không phản ứng lại kịp.
Quả nhiên là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đây con mẹ nó đâu phải văn tổng tài, rõ ràng là văn xã hội đen.
Mà hắn chính là kẻ bị chà đạp.
Mộ Bạch bị đánh một trận, sau đó bị trói lại. Trảm Long Vệ mạnh mẽ ấn hắn xuống sofa, còn đứng ở hai bên canh phòng nữa.
Cực kỳ giống phong cách của xã hội đen.
Toàn thân đau quá…
Sắp không duy trì được nụ cười rồi, phải làm sao đây?
Nhưng hắn lại không thể đánh lại được, vì thế vẫn cứ nên duy trì nụ cười thôi.
Mộ Bạch uốn éo thân thể một chút. Hắn bị trói rất chặt, càng động lại càng thấy chặt hơn. Mộ Bạch chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ giãy giụa, nhìn về phía vị đại ca ngồi ở đối diện, nở nụ cười mỉm: “Thời Sênh, đây là đạo đãi khách của cô đấy à?”
Đại ca rung chân, nụ cười tràn đầy ác ý.
Nếu có một điếu thuốc, bên cạnh thêm hai người đẹp nữa thì có thể biểu diễn “Tinh Tế phong vân 3” trong vòng một nốt nhạc.
Đại ca nói từng chữ một rất rõ ràng: “Đương nhiên không phải.”
“Vậy cô làm thế này là có ý gì?” Mộ Bạch hơi nhích vai lên, con mẹ nó, trói gô người lại thế này là có ý gì hả?
“Không mời mà tới thì không tính là khách.”
“Người tới là khách.” Mộ Bạch trả lời rất lưu loát.
Thời Sênh nhìn hắn vài giây, đột nhiên xổ ra một câu: “Anh là người hả?”
“Thời Sênh, cô đang xâm phạm quyền con người đấy nhé!” Mộ Bạch không vui.
Thời Sênh bắt chước hắn cười, nụ cười cực kỳ giả tạo: “Chẳng phải tôi đang hỏi anh sao? Anh nói thế là thừa nhận rồi à?”
Mộ Bạch: “…”
Thân sĩ không thèm chấp với đàn bà.
Bình tĩnh.
Hắn phải bình tĩnh lại.
Mộ Bạch điều chỉnh lại cảm xúc của mình, “Tôi có lời muốn nói với cô.”
“Tôi có bịt miệng anh đâu?”
Mộ Bạch nghe được lời này thật sự chỉ muốn đánh người.
“Nói với riêng mình cô thôi.” Mộ Bạch cắn răng nhấn mạnh, kệ con mẹ nó thân sĩ đi, ở trước mặt kẻ biếи ŧɦái này, sao hắn có thể làm thân sĩ nổi chứ, tức đến muốn khóc rồi.
“Anh đừng coi bọn họ là người là được mà.”
Mộ Bạch: “…”
Cô nói thế có nghĩ tới cảm xúc của người ta không hả?
Mộ Bạch quay đầu nhìn hai Trảm Long Vệ vẫn bình thản như thường. Thôi được rồi, có lẽ Thời Sênh nói bọn họ là lợn chắc bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì đâu.
Thế nên hắn phải làm sao bây giờ?
Tuyệt vọng tới mức muốn tự sát.
“Cô thả tôi ra trước đã.” Mộ Bạch thu ánh mắt lại, liếc nhìn về phía cánh tay của mình, “Cô làm thế này bảo tôi phải nói sao hả?”
Thời Sênh khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Mộ Bạch: “Có muốn tôi mời anh một ly cà phê, rồi tìm thêm cả người hầu hạ cho anh luôn không?”
“Nếu cô bằng lòng thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Mộ Bạch mỉm cười, ghê tởm chết cô đi!
Thời Sênh cười như không cười, hừ lạnh một tiếng, “Được thôi!”
Cô ngẩng đầu nhìn Trảm Long Vệ, Trảm Long Vệ hiểu ý, lập tức đi ra khỏi phòng.
Mộ Bạch: “…”
Có dự cảm không lành.
…
Mộ Bạch uống xong một ly cà phê có hương vị không thể nói thành lời, sau khi bị một người “hầu hạ” tới mức cả người toàn là vết thương thì cuối cùng hắn cũng chẳng dám ý kiến nữa.
Hắn không làm gì được người phụ nữ này.
Giá trị vũ lực không được, chỉ số thông minh cũng chẳng xong, thế nên hiện giờ hắn ở đây để làm gì chứ?
Lúc này Mộ Bạch đang lâm vào trạng thái mê man tự hỏi ta là ai, ta đang ở đâu, ta phải làm gì…
“Xem như cô lợi hại.” Mộ Bạch xụi lơ trên ghế sofa, chờ một lúc mới có thể nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, “Thứ mà lần trước tôi đưa cho cô, tôi muốn dùng tin tức để trao đổi với cô.”
Thời Sênh hỏi lại: “Lần trước anh đưa cho tôi cái gì?”
“Khối ngọc bội kia!”
Ngọc bội?
Thời Sênh nghĩ một chút sau đó lập tức nhớ ra: “Anh nói tới cái ngọc bội mà anh đưa tôi lúc ở thế giới vong linh ấy hả?”
Mộ Bạch gật đầu, chính là nó!
“Tôi ném rồi.”
Mộ Bạch: “…” Có giỏi thì cô nhắc lại lần nữa xem nào!
Sự thật chứng minh, đúng là Thời Sênh đã ném nó đi.
Mộ Bạch chất vấn Thời Sênh tại sao lại ném, rõ ràng hắn đã nói rất rõ ràng là bảo cô phải giữ nó lại, lúc rời đi thì nghĩ cách mang nó theo, thứ đó rất quan trọng.
Lúc đó hắn nghĩ, nếu hắn nói như thế thì cho dù nó được coi là nhược điểm bị cô ta nắm trong tay thì cô ta cũng nhất định sẽ mang nó ra cùng.
Thế mà cô ta lại ném…
Ném…
…
“Tôi không thấy gì cả.” Thời Sênh nhún vai vô tội, “Tôi chỉ nhìn thấy năm chữ “đã hết hạn sử dụng” mà thôi.”
Mộ Bạch: “…” Con mẹ cô xem nó lúc nào thế hả?
Hắn phí bao nhiêu sức lực mới giao được nó cho cô ta, thế mà cô ta lại ném nó đi!
Không xem thì thôi đi, lại còn ném nữa chứ!
Hắn muốn chém chết cô ta đi!
A a a, hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Trách tôi được à? Là chính anh đặt ra giả thiết phải rót linh lực vào mới có thể đọc được, nhưng mà thật không khéo là mấy thế giới đó cũng chẳng có linh khí.” Thế nên đây đều là ý trời, trách cô được chắc.
Sắc mặt Mộ Bạch cực kỳ khó nhìn, lúc này không thèm duy trì phong độ thân sĩ gì gì đó nữa mà nằm ườn ra trên sofa với bộ dáng chết không còn gì luyến tiếc.
Để tôi yên tĩnh đi.
“Trong đó có gì à?” Thời Sênh vắt chéo chân, “Bùa hộ mệnh của anh à?”
Lúc trước Mộ Bạch ở bên ngoài tiêu dao, bộ dáng hoàn toàn không hề sợ hãi gì, rõ ràng là trong tay hắn phải có thứ gì đó tương đương với bùa hộ mệnh. Tuy rằng hắn tránh né sự truy tra của Linh nhưng hắn không hề sợ hãi nó.
Sau khi cô tiến vào đó, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn làm hắn không thể không đưa đồ cho cô cầm.
Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, cô không những không nhìn thấy lời nhắn của hắn, còn ném luôn nó đi nữa.
Mộ Bạch ngồi bật dậy khỏi sofa, mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn: “Cô biết ai là người sắp đặt ra hết những chuyện này không?”
Phong cách tự nhiên trở nên đứng đắn, Thời Sênh cũng thu lại vẻ cợt nhả của mình, “Biết.”
Mộ Bạch có vẻ không bất ngờ lắm, “Lấy năng lực của cô thì chắc phát hiện ra cũng không khó, vậy cô có biết lúc trước hắn làm thế nào để khống chế Linh không?”
Thời Sênh đổi tư thế, một tay đặt lên tay vịn sofa, một tay chống cằm: “Ước nguyện ban đầu khi xây dựng Tinh Võng là phục vụ cho nhân loại. Linh xuất hiện cũng là để phục vụ con người càng tốt hơn. Tất cả những hành vi phản nhân loại đều không được phép xuất hiện trong bộ não của Linh.”
Lúc trước nhóm chuyên gia xây dựng Tinh Võng đã mất thời gian cả đời từ lúc gia nhập đến cuối cùng khi đưa vào dùng thử nghiệm và tuyên bố.
Bọn họ mất bao nhiêu tời gian như thế mới xây dựng xong Tinh Võng không phải để một ngày nó biến tất cả thành máy móc.
Thế nên, để phòng ngừa sự kiện đó phát sinh, bọn họ đã cài đặt số hiệu đặc thù, một khi Linh phát sinh dị thường thì con người có thể khống chế được nó.
Vấn đề này lại làm nảy sinh một chuyện khác.
Nếu có người có được số hiệu đặc thù đó rồi lợi dụng Linh thì sao đây?
Vì thế, số hiệu đặc thù có thể khống chế Linh được chia làm ba phần, được ba vị lãnh đạo của ba đội nghiên cứu khoa học bảo quản. Người biết chuyện này đều phải ký vào một bản mật thư, cam đoan có chết cũng không được tiết lộ ra ngoài.
Sau khi ba vị lãnh tụ kia chết liền truyền lại số hiệu cho đời sau bảo quản, cũng chỉ truyền cho người cầm quyền đời tiếp theo của gia tộc, coi nó như là bí mật của gia tộc mình.
Nếu không phải tới thời điểm Tinh Tế gặp phải tai ương ngập đầu thì không được tiết lộ bí mật ấy ra ngoài.
Theo thời gian, ba gia tộc của ba vị lãnh tụ kia đã sớm xuống dốc, tên của họ chỉ còn xuất hiện trên sách giáo khoa, không ai biết ở một nơi nào đó tại Tinh Tế còn tồn tại số hiệu có thể khống chế được Linh.
Mộ Bạch thực kinh ngạc khi Thời Sênh lại biết rõ chuyện này. Bản thân hắn phải mất rất nhiều thời gian mới tra ra được.
Đúng là người so với người càng làm người tức chết.