CHƯƠNG 284: TOÀN LỰC THI TRIỂN PHI KIẾM TRẬN
Trần Minh Quân cũng quan sát thấy cảnh này. Nếu là hắn, đối diện với lựa chọn cứu người nhà mình hay là cứu người không quen biết, hắn cũng sẽ khó quyết định.
Tuy nhiên, người trong cuộc thì tối, người ngoài cuộc thì sáng. Trần Minh Quân có thể chắc chắn, nếu Tư Mễ Hùng chọn đi tiếp, thì cả hai nhóm người đều sẽ bỏ mạng. Tư Mễ Hùng cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng không có kết luận chắc chắn như Trần Minh Quân.
Lúc này, từng tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền tới. Chỉ chưa đầy 30 giây trôi qua, người ở nhóm phía sau đã bị g·iết c·hết khá nhiều. Trần Minh Quân thấy vậy thì hơi nhíu chặt lông mày. Đã tới nước này rồi, vậy mà Tư Mễ Hùng vẫn còn đang do dự.
Hắn biết, nếu hắn không làm gì, tiếp theo sẽ không còn gì để làm nữa. Thế là hắn quyết định tự hành động, tạo ra cơ hội cho Tư Mễ Hùng phải chọn.
Phi kiếm trận trên đỉnh đầu của Trần Minh Quân đột ngột mở rộng ra. Chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ đội hình. Chúng không ngừng nối đuôi nhau, chuyển động tròn theo quỹ đạo một chiều, tốc độ càng lúc càng nhanh, hình thành một cơn bão phi kiếm.
Lúc này, nhìn xung quanh chỉ có thể thấy từng điểm sáng mơ hồ xoẹt qua. Tiếng không khí bị ma sát rít lên càng lúc càng chói tai. Thậm chí, đã có thể ngửi được mùi khét khi không khí bị đốt cháy.
Vòng phi kiếm trận này tạo thành một lá chắn phòng ngự cực mạnh. Đàn huyết đồng yêu lang xông vào thì dễ dàng xuyên qua, như không gặp chút trở ngại nào. Thế nhưng, khi chúng rời khỏi bức tường kiếm trận thì đều ngã xuống đất, trên thân thể đã b·ị đ·âm thủng trăm ngàn lỗ.
Đồng thời, Trần Minh Quân còn cố ý dồn sức công phạt vào những con huyết đồng yêu lang đang phân tách hai đội hình. Từng con huyết đồng yêu lang bị phi kiếm xuyên qua rồi đột ngột ngã xuống. Thật giống như cảm giác của chúng còn chưa kịp đến đại não thì c·ái c·hết đã ập tới.
Tư Mễ Hùng thấy vậy thì liền hiểu ý của Trần Minh Quân. Hắn cũng nhanh chóng bừng tỉnh lại từ trong bối rối. Hắn biết, hắn đã bị tình cảm làm ảnh hưởng, dẫn tới phán đoán sai lầm.
Đáng lý ra hắn phải ra lệnh cho đội hình lùi lại hỗ trợ ngay tức khắc. Nói không chừng đội hình sẽ chỉ bị trì trệ chút thời gian, vẫn còn kịp tiến quân thần tốc. Tối thiểu thì khi thấy Trần Minh Quân đại phát thần uy, hắn đã biết mình đánh giá thấp năng lực của mọi người rồi.
Lúc này, Tư Mễ Hùng nào còn dám có chút chậm trễ nào. Hắn lập tức ra lệnh.
“Mọi người nhanh lùi lại, phối hợp với vị đạo hữu này, cố gắng sáp nhập lại với đội hình phía sau.”
Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy sức mạnh phi kiếm trận của Trần Minh Quân. Nhất thời ý chí chiến đấu của mọi người đều được đề tăng. Họ nghe Tư Mễ Hùng ra lệnh thì lập tức đồng loạt lùi lại.
Trần Minh Quân liên tục giảo sát huyết đồng yêu lang đang cản đường ở phía sau. Cũng ngăn cản huyết đồng yêu lang ở phía trước và hai bên t·ấn c·ông vào đoàn người.
Trong điều kiện bị hạn chế phi hành và độn thổ, kiếm trận của Trần Minh Quân có thể tạo ra tình huống hoàn hảo, vừa phòng thủ vừa t·ấn c·ông.
Đoàn người cũng không để Trần Minh Quân tiêu hao một mình. Họ vừa di chuyển vừa tập trung công kích xung quanh, nhất là vị trí trước và hai bên. Khi đó, áp lực ở trước và hai bên sẽ giảm bớt. Trần Minh Quân có thể tập trung nhiều sát thương hơn vào phía sau.
Nhóm tu sĩ ở phía sau cũng nhìn thấy cảnh này. Vốn họ đang tuyệt vọng, trong tâm lý đã cho rằng bản thân chắc chắn sẽ c·hết. Không ngờ lại có chuyển cơ. Nhất thời, lòng cầu sinh mãnh liệt nổi lên. Họ càng ra sức t·ấn c·ông hơn, cả đội hình cũng cố gắng tiến lên, muốn hội hợp với nhóm phía trước.
Thời gian lúc này chỉ có thể tính bằng từng giây. Mỗi giây trôi qua đều sẽ có tu sĩ ngã xuống.
Trần Minh Quân luôn quan sát xung quanh bằng thần niệm. Hắn nhìn rõ từng n·gười c·hết thảm trong miệng huyết đồng yêu lang. Lòng hắn vô cùng khó chịu, hắn rất muốn sử dụng sức mạnh Khởi Nguyên Châu để cứu họ, nhưng hắn luôn áp chế suy nghĩ này của bản thân.
Bởi vì hắn biết rõ, chuyện như thế này là cảnh thường tình trong giới tu sĩ. Nếu hắn không thể thích ứng, hắn sẽ không thể lăn lộn ở bên ngoài vũ trụ. Ở trong Khởi Nguyên Châu, hắn có thể cứu họ. Nhưng khi ở bên ngoài Khởi Nguyên Châu, hắn có thể cứu ai? Thậm chí, nếu đổi ngược lại vị trí, ai sẽ cứu hắn?
Trần Minh Quân cảm thấy áp lực ở phía trước và hai bên đã giảm mạnh. Hắn liền tăng mạnh sức công kích về phía sau.
Cơn lốc phi kiếm ầm ầm quét qua, huyết đồng yêu lang đổ xuống hàng loạt như ngã rạ. Trong khoảnh khắc đó, số lượng huyết đồng yêu lang đang ngăn cách hai đội hình bị thuyên giảm một lượng lớn.
Sau đợt công kích này, Trần Minh Quân nhận thấy hai nhóm người đã không còn cách nhau quá xa. Trong lòng hắn liền đưa ra một quyết định.
Tranh thủ lúc huyết đồng yêu lang chưa kịp nhào vào chỗ trống. Hắn liền cho phi kiếm trận biến chuyển phương vị, không tiếp tục công phá vị trí ở giữa hai đội hình, mà mở rộng ra thành hình quả trứng, bao trọn cả hai đội hình vào bên trong.
Sau khi mở rộng phi kiếm trận, hiệu quả phòng thủ liền bị giảm xuống rõ rệt. Kiếm trận đã không còn diệt sát toàn bộ huyết đồng yêu lang xông qua. Vẫn còn sót lại một lượng nhỏ huyết đồng yêu lang còn sống. Lượng nhỏ huyết đồng yêu lang này lập tức nhào vào t·ấn c·ông tu sĩ.
May mắn là số huyết đồng yêu lang này đều đã b·ị t·hương. Mọi người chỉ cần bồi thêm một kích là dễ dàng oanh bạo từng con.
Cho nên, xét về mặt tổng thể mà nói, hiệu quả phòng thủ của toàn quân đã tăng lên. Nhóm tu sĩ ở phía sau đã không còn gặp cảnh t·hương v·ong liên tục.
Lúc này, huyết đồng yêu lang ở bên ngoài đã không còn uy h·iếp tới toàn quân. Chỉ còn sót lại vài chục huyết đồng yêu lang ở giữa hai đội hình là cần giải quyết.
Tư Mễ Hùng vừa nhìn thấy cơ hội thì liền ra lệnh thay đổi đội hình. Mệnh lệnh vừa ban bố, tu sĩ hai nhóm lập tức di chuyển, đổi thành trận hình tam giác. Dùng mũi nhọn tam giác chọc vào khoảng trống giữa hai bên.
Khi hai tu sĩ ở hai đầu mũi nhọn gặp nhau, đội hình lại tiếp tục chuyển biến. Mũi nhọn tam giác từ từ to ra rồi sáp nhập hoàn toàn.
Lúc này, huyết đồng yêu lang còn lại bên trong đều đã bị diệt sát. Không may là lại có thêm vài tu sĩ bị g·iết. Nhưng xét tổng thể thì hai nhóm đã hoàn thành hợp nhất.
Tư Mễ Hùng nhận thấy quân số không tổn thất quá nhiều, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn qua Trần Minh Quân, không truyền âm mà trực tiếp mở miệng hỏi.
“Vị đạo hữu này, duy trì loại kiếm trận này chắc là tiêu hao rất lớn. Nếu có thêm Ngoại Linh Đan thì đạo hữu có thể duy trì thêm thời gian dài hay không?”
Tư Mễ Hùng đã nhìn ra, nhiệm vụ này có thành công hay không thì phải phụ thuộc vào Trần Minh Quân. Kiếm trận của Trần Minh Quân tạo ra hiệu quả cực lớn. Nếu có thể liên tục duy trì, cho dù tiêu tốn bao nhiêu Ngoại Linh Đan cũng không thành vấn đề.
Nhưng chuyện này hắn không thể tự ý quyết định. Dùng Ngoại Linh Đan cũng không phải không có di chứng. Chỉ là di chứng rất nhỏ, chỉ cần tu luyện một thời gian là sẽ tự biến mất. Có điều, nếu liên tục phục dụng thì di chứng dù có nhỏ tới đầu cũng sẽ góp gió thành bão.
Chưa từng có tiền lệ sử dụng lượng lớn Ngoại Linh Đan, nên chính bản thân Tư Mễ Hùng cũng không biết hậu quả sẽ ra sao. Cho nên, hắn mới hỏi ý kiến Trần Minh Quân. Nếu Trần Minh Quân đồng ý và có khả năng làm được. Trần Minh Quân sẽ trở thành ân nhân của Tư Mễ Gia.
Nếu Trần Minh Quân vì làm chuyện này mà dẫn tới tổn hại nào đó. Tư Mễ Gia chắc chắn sẽ dốc toàn bộ khả năng để cứu chữa. Cho dù không cứu được thì tối thiểu cũng sẽ đảm bảo cho Trần Minh Quân một cuộc sống hoàn hảo đến hết đời.
Trần Minh Quân không biết Tư Mễ Hùng suy nghĩ nhiều như vậy. Với hắn mà nói, duy trì kiếm trận này không có bao nhiêu tiêu hao. Vì hắn dùng thần niệm để khống chế chứ không phải dùng linh khí. Thần niệm chẳng khác nào tay chân, dùng tay chân múa kiếm thì sẽ tiêu hao tay chân sao? Dĩ nhiên là không có.
Một khi sử dụng thần niệm, thứ duy nhất tiêu hao chính là tinh thần lực. Vì tinh thần lực chính là năng lượng chính của thần niệm. Nhưng theo quan sát của Trần Minh Quân, với số tinh thần lực mà hắn đang có, cho dù hắn có liên tục làm thế này hơn một tháng cũng không thành vấn đề.
Chỉ là, sau khi nghe Tư Mễ Hùng hỏi, Trần Minh Quân cũng không có nói hết ra. Chỉ lạnh nhạt trả lời.
“Nếu có Ngoại Linh Đan không gián đoạn, ta có thể duy trì kiếm trận trong thời gian tối đa một ngày.”