CHƯƠNG 285: BỨC TƯỜNG THẦN NIỆM
Tư Mễ Hùng nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng. Hắn trực tiếp lấy ra một cái bình ngọc ném cho Trần Minh Quân rồi nói.
“Đây là 10 viên Ngoại Linh Đan. Đạo hữu cứ dùng thoải mái, thiếu thì có thể hỏi thêm. Chuyện tiếp theo xin trông cậy vào đạo hữu rồi.”
Tư Mễ Hùng không nói dùng dư thì phải trả lại. Ý tứ rất rõ ràng, nếu có dư thì cũng thuộc về Trần Minh Quân. Theo lẽ thường, một viên Ngoại Linh Đan có thể cung cấp năng lượng cho linh sĩ ngũ tinh chiến đấu hơn nửa ngày. Vì chiến đấu sẽ tiêu hao nhiều hơn phi hành.
Dù phi kiếm trận của Trần Minh Quân có tiêu hao nhiều hơn thì cũng không thể gấp 10 chứ. Cho nên, theo suy nghĩ của Tư Mễ Hùng, 10 viên này chắc chắn sẽ còn dư hơn nửa là chắc. Nhưng hắn vẫn lấy ra 10 viên, đây là muốn kết giao sâu hơn với Trần Minh Quân.
Bản thân Trần Minh Quân thì không có để ý chuyện này cho lắm. Hắn đồng ý lấy Ngoại Linh Đan là để mọi người cảm thấy hắn bình thường như người khác. Thành ra, ý kết giao của Tư Mễ Hùng xem như vô ích rồi. Hay nói chính xác hơn là không cần thiết. Bởi vì Trần Minh Quân vốn đang có hảo cảm rất tốt với Tư Mễ gia.
Sau khi nhận Ngoại Linh Đan, Trần Minh Quân không có dùng ngay. Vì theo lý thì viên Ngoại Linh Đan đã dùng lúc bắt đầu chiến đấu cũng chưa cạn năng lượng mới đúng.
Nhìn thấy Trần Minh Quân đã cất bình ngọc đi. Tư Mễ Hùng liền quay lại với chuyện tiếp tục nhiệm vụ.
“Mọi người nghe lệnh, lấy Tư Mễ Kiếm, Tư Mễ Thanh, Tư Mễ Liên làm 3 góc nhọn, tạo thành quân trận hình tam giác đều. Tiến hành!”
Sau khi trải qua kinh biến vừa rồi. Trong lòng ai cũng khâm phục Trần Minh Quân. Cũng biết lúc này phải đoàn kết nhất trí thì mới có khả năng sống sót. Tư Mễ Hùng vừa ra lệnh, mọi người nhanh chóng di chuyển, tạo thành hình tam giác.
Kiếm trận của Trần Minh Quân cũng từ từ thu hẹp chiều dài lại. Hình thái kiếm trận biến đổi từ hình quả trứng thành hình tròn, bao trọn đội hình tam giác vào trong.
Lúc này, Tư Mễ Hùng lại tiếp tục ra lệnh.
“Tốt, chúng ta sẽ dùng mũi nhọn tam giác để di chuyển vào trong. Nhớ kỹ, mỗi góc nhọn sẽ luân phiên nhau công kích mở đường. Sau một lần công kích thì thay đổi theo chiều từ trái qua phải. Bắt đầu từ Tư Mễ Kiếm, rồi tới Tư Mễ Thanh, cuối cùng là Tư Mễ Hiên và không ngừng lập lại. Trong quá trình đội hình di chuyển, Tư Mễ Liên sẽ dẫn đầu nhóm người bên trong dọn dẹp tàn dư cho mọi người. Tất cả đã hiểu rồi chứ?”
Tất cả đều đồng thanh đáp “ĐÃ HIỂU”
Tư Mễ Hùng gật đầu hài lòng, ánh mắt nghiêm nghị, quát lớn.
“TIẾN LÊN!”
Thế là đoàn người lại tiếp tục hành quân. Với sự hỗ trợ của Trần Minh Quân, tốc độ di chuyển từ từ tăng dần. Khi đoàn người tiếp cận phạm vi 20 cây số, tốc độ tiến công đã đạt hơn 30 cây số mỗi giờ.
Vừa vào phạm vi này, Trần Minh Quân liền cảm nhận một lực hút cực mạnh, kéo hắn xuống mặt đất. Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều gặp chuyện tương tự. Chỉ khi chân họ chạm đất thì lực hút này mới biến mất.
Trong đầu Trần Minh Quân truyền tới tiếng nói của Hư Linh
“Chủ nhân, nơi này có trận pháp cấm không cao cấp. Trận pháp này là có do người ta bố trí, không phải tự nhiên. Chỉ cần là người không am hiểu quy tắc thì đều sẽ bị ảnh hưởng. Nếu cố ý phi hành, tiêu hao sẽ vô cùng lớn, cũng không thể bay quá cao.”
Nghe Hư Linh nói xong, Trần Minh Quân liền phân chút thần niệm ra quét phạm vi nhỏ xung quanh. Nhưng mà không thu được kết quả gì. Hắn liền hỏi lại Hư Linh.
“Hư Linh, thần niệm của ta không tra xét thấy trận văn”
Hư Linh liền đáp lại
“Trận văn của đại trận này ở sâu dưới mặt đất. Chính xác là khoảng 2 cây số bên dưới mặt đất. Mà đại trận này còn có tác dụng ẩn nặc, nếu chủ nhân không dùng phương pháp đặc biệt thì không thể nhìn thấy được.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì liền ghi nhớ trong lòng. Khi nào giải quyết chuyện của Tư Mễ gia xong thì hắn sẽ một mình đến đây xem xét.
Hiện tại, đoàn người đều phải chạy bộ. Nên tầm nhìn có nhóm người phía sau rất hạn chế. Chỉ có thể dùng thần thức để quan sát.
Trần Minh Quân cũng không ngoại lệ. Hắn được bố trí vào giữa đội hình, nếu dùng mắt thì gần như là người mù. Cho nên, thần niệm của hắn trở thành giác quan chính.
Lúc này, không chỉ xuất hiện chuyện cấm không. Áp lực mà đàn huyết đồng yêu lang mang đến cũng lớn hơn. Trần Minh Quân có thể cảm nhận rõ ràng nhất. Kiếm trận của hắn bắt đầu xuất hiện cá lọt lưới càng lúc càng nhiều.
Không phải những con huyết đồng yêu lang này không bị phi kiếm đâm trúng. Chủ yếu là do sức sống của chúng quá mãnh liệt. Dù trên thân đã thủng vô số vị trí, nhưng chỉ cần không trúng vị trí chí mạng như đầu và tìm thì chúng vẫn có thể sống thêm một thời gian.
Mà sức sống mãnh liệt như vậy thì chỉ có thể là huyết đồng yêu lang cấp 3, thậm chỉ là cấp 4.
Khi đoàn người tiến sát khoảng cách 10 cây số. Số lượng huyết đồng yêu lang có thể xông qua kiếm trận đã vô cùng nhiều. Mà huyết đồng yêu lang có thể sống sót thì đều rất cường đại. Từ đó, cả đoàn người đều phải thừa nhận áp lực cực kỳ lớn.
Tình hình càng lúc càng tệ, phải qua rất nhiều công kích thì mới có thể oanh bạo một con huyết đồng yêu lang lọt lưới. Rất nhanh, đã có huyết đồng yêu lang tiếp cận được tu sĩ.
Có một con rồi sẽ có con thứ hai, con thứ ba. Cuối cùng, đã có một tu sĩ không thể tránh khỏi mà bị cắn trúng đầu, trực tiếp bỏ mạng.
Sau khi có người nằm xuống, khó khăn lại chồng chất khó khăn. Rồi nhanh chóng có người thứ hai ngã xuống.
Giống như hiệu ứng domino. Sau người thứ hai thì số tu sĩ bị g·iết c·hết đã tăng lên nhanh chóng. Trận hình không có cách nào tiếp tục tiến lên, chỉ có thể dừng lại phòng thủ. Mà khả năng phòng thủ cũng vô cùng hạn chế.
Tình trạng thế này, đừng nói cứu người, tự cứu mình còn chưa chắc thành công.
Trần Minh Quân cũng cảm thấy vô cùng bất lực. Hắn đã ra tay toàn lực, phi kiếm trận đã vận hành tới tốc độ tối đa. Sức xuyên thấu gần như là tuyệt đối, không có con huyết đồng yêu lang nào có thể cản trở được phi kiếm xuyên qua.
Nhưng xuyên qua mà lại không thể g·iết c·hết ngay thì cũng không phải là đón t·ấn c·ông tốt. Trừ phi là hắn có thể tăng cấp kỹ năng khống chế phi kiếm. Làm cho phi kiếm vừa bay vừa xoay vòng giống như cánh quạt. Lúc đó, tổn thương tạo ra sẽ vô cùng lớn. Vị trí v·a c·hạm tốt còn có thể trực tiếp cắt mục tiêu thành từng mảnh nhỏ.
Bây giờ mà biến chiêu thì không thực tế cho lắm. Cái thứ chuyện lâm trận mới học võ này thì hắn chỉ có bật hack lên cũng sẽ không làm được.
Chẳng những không thực tế, nói không chừng còn làm cho kiếm trận vỡ ra. Lúc đó, mọi người sẽ phải gánh vác toàn bộ áp lực của đàn yêu thú. Chắc chỉ qua vài giây là toàn quân bị diệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Minh Quân vẫn cảm thấy vô kế khả thi. Ngoài vận dụng sức mạnh Khởi Nguyên Châu ra thì hắn không tìm thấy giải pháp nào.
Đúng lúc này, Hư Linh lại nhắc nhở hắn.
“Chủ nhân, Ngài đã quên đi sức mạnh thần niệm của Ngài rồi. Thần thức của người khác chỉ có thể dùng để quan sát. Nhưng thần niệm của Ngài thì có thể ngưng thực để công kích vật lý. Với lại, Ngài quên là Ngài còn có tuyệt chiêu truyền âm công kích linh hồn hay sao?”
Trần Minh Quân được nhắc nhở thì không khỏi mắng bản thân một tiếng. Không sai, hắn bị mọi người ảnh hưởng nên cũng suy nghĩ theo lối mòn. Nhất thời quên mất rất nhiều cách vận dụng thần niệm trong chiến đấu.
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Trần Minh Quân liền tràn thần niệm ra, dựng thành một bức tường thần niệm ở xung quanh đám người. Sau đó, hắn cho bức tường thần niệm ngưng động lại ở mức vừa phải.
Lúc này, đám huyết đồng yêu lang nhảy vào kiếm trận thì cũng nhảy vào phạm vi bức tường thần niệm. Do bức tượng không ngưng động hoàn toàn nên chúng chỉ cảm giác như nhảy vào bùn lầy. Tốc độ di chuyển bị chậm lại giữa không trung. Mà một khi dừng lại, phi kiếm trận sẽ ầm ầm quét qua, biến chúng thành cái sàn.
Sau khi Trần Minh Quân sử dụng bức tường thần niệm. Gần như không còn huyết đồng yêu lang lọt lưới. Mọi người không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng áp lực đột ngột biến mất thì ai cũng vui mừng trong lòng.
Chỉ thoáng qua một lát thôi mà có mười mấy người ngã xuống. May mắn là tình trạng đã được cải thiện.
Lúc này, họ mới có thời gian quan sát xung quanh. Trong cái nhìn của họ, đám huyết đồng yêu lạng khi nhảy vào kiếm trận thì như bị thứ gì đó giữ lại. Mỗi một con đều phải thừa nhận vạn kiếm xuyên thân. Cho dù có sức sống mãnh liệt thì cũng khó mà sống sót.