Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 117: Hồi mười lăm (7)




Lê Hổ cười khẩy.



Lưỡi đao lia một cái.



Đúng lúc này, Lê Thận nằm cách đó không xa lắm cũng mở mắt ngái ngủ.



Đập vào mắt y là cảnh Lê Hổ cứa thanh đao ngang cổ Trần Đĩnh.



Lê Thận không ra tay, chỉ yên lặng cất ám khí trầu không vào sâu trong áo.



Đêm qua, hai người đã thỏa thuận với nhau xong xuôi, rồi mới gục xuống vì cơn say chuếnh choáng. Mạng Trần Đĩnh giao cho hai người Lê Hổ, Ngũ Thư tùy ý xử trí.



[ Trần Đĩnh phải không? Mỗ sẽ nhớ kỹ cái tên này. ]



Lê Thận cúi đầu xuống, mặt ngoảnh đi chỗ khác.



Y thấy bản thân không bằng Trần Đĩnh.



Huyết Kiếm Thiên Công đã không còn quá coi trọng sống chết của bản thân.



Lê Thận nhìn y gối đầu lên tay, thản nhiên trước lưỡi đao, bỗng phát giác một điều. Ở Trần Đĩnh đã có chút nào đó na na Khiếu Hóa Tăng. Không giống hẳn cái sự vô lo, lười biếng của ông, xong đã gần với ông hơn. Ít nhất là gần hơn so với Lê Thận.



Thượt.



Tóc Trần Đĩnh rụng lả tả xuống nền động Thiên Tôn.



Tiếng đao tra vào vỏ vang lên nghe loạt xòa loạt xoạt.



Xen lẫn vào đó là tiếng nói của Lê Hổ.



" Ta nói rồi, ngươi đánh giá chính mình quá cao đấy. Anh Học ta là thầy lang nổi danh, có thể tạo phúc cho dân, cứu hàng trăm hàng ngàn nhân mạng. Còn ngươi? Để ngươi chết lúc này, chẳng phải là nói mạng anh Học ta cũng chỉ bằng cái mạng quèn của nhà ngươi chắc? "



Trần Đĩnh mỉm cười.



Y khuỵu một gối xuống, Huyết Ẩm kiếm dắt vào thắt lưng, dõng dọc nói:



" Tham kiến chủ công. "



Cửa Ngự Thư phòng mở tung.



Thiền sư Tuệ Tĩnh hộc tốc chạy vào, nhìn ngang nhìn dọc một hồi.



Lý công công giả bị đánh cho nằm bẹp dúm dưới sàn. Tạng Cẩu thì vừa đỡ Phiêu Hương ra khỏi cái giường sập tan sập tác. Mặt cô bé con tái trắng, còn mắt thằng nhỏ thì mở to trợn tròn cả lên.



Thiền sư thấy hô hấp của Phiêu Hương đã tán loạn, thì đoán ngay được cô bé bị thương không nhẹ.



" Đặt nó xuống, để ông bắt mạch. "





" Ông ơi Hương yếu lắm rồi. Nó có chết không hả ông?? "



" Tâm bào bị thương tổn, khiến tim bị suy khí. Nhưng may mà bị thương không nặng lắm. Còn cứu được. "



Tâm bào là một màng bảo vệ tim, còn gọi là Thủ Tâm chủ. Vốn là một trong lục phủ của cơ thể người, có tác dụng bảo vệ trái tim khỏi ác khí bệnh khí xâm phạm.



Tuệ Tĩnh thiền sư vừa nói, vừa ghé mấy ngón tay lên lưng Hồ Phiêu Hương. Tạng Cẩu thấy ông dùng ngón út và ngón cái tay phải, không khỏi lấy làm lạ. Nó không hiểu tại sao phải dùng thứ thủ pháp chẳng những kì lạ mà còn chả tự nhiên tí nào như thế.



Song nó không dám hỏi, sợ làm ông phân tâm.



Tuệ Tĩnh thiền sư bắt đầu vận công, truyền nội lực vào cơ thể cô bé con.



Tạng Cẩu không có gì làm, chợt để ý vị trí mấy ngón tay của thiền sư. Nó lờ mờ nhận ra ấy là ba huyệt Tâm Du, Can Du và Đảm Du. Sở dĩ ba huyệt này có tên như vậy là bởi chúng nằm ngay gần tim, gan và mật của con người.



“ Trong lục phủ ngũ tạng, tim thuộc hành hoả, can đởm thuộc mộc. Theo thuyết ngũ hành thì mộc sinh hoả vượng. Lẽ nào ông Tuệ Tĩnh định truyền nội lực cho tim, trước giữ tính mạng của Hương. Sau lại mượn khí ở can đảm bù lại cho tim không? ”



Tạng Cẩu nghiêng đầu, tự ngẫm.



Chuyện lấy khí ở tạng phủ này bù cho tạng khác quả thực là khác thường, khó tin. Thế nhưng, Tạng Cẩu không hề hay biết rằng nó đã đoán đúng.



Qua chừng một khắc, thương thế của cô bé đã ổn định. Tuệ Tĩnh thiền sư thả thõng hai tay, thở dốc từng hồi từng hồi. Hai lần dùng y thuật vô song để cứu người khiến chân khí ông tổn hao nặng nề. Sắc mặt thiền sư tái đi hẳn, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi to như hạt đỗ.



Tạng Cẩu đến đỡ ông ngồi xuống, lại dùng chân khí của nó kiểm tra thương thế Phiêu Hương thêm một lần. Dù nó tin tưởng y thuật của thiền sư, nhưng vẫn kiểm tra lại. Làm thế khiến cho bản thân an tâm hơn.



Chợt…



Gió thu se se lạnh thổi ngang qua vai áo hai người.



Bất giác mặt trời đã xế bóng từ lúc nào. Trăng lên vằng vặc, sương đêm lả tả rơi nơi thềm gỗ.



Song…



Chẳng ai có tâm trí đâu mà thưởng cảnh.



Cửa đóng thì làm sao có gió lùa vào được?



Đứng tựa vào bậc cửa, chẳng biết tự bao giờ đã có thêm một người. Y ngước đầu, hồ lô đỏ rực dốc nghiêng, có thể ngửi thấy mùi rượu gạo thoang thoảng trong không khí. Y cứ nốc lấy nốc để, rượu trong chén cứ thế vơi dần.



Tạng Cẩu chăm chú nhìn đối phương. Chỉ thấy dáng người y dong dỏng cao, tóc ngả màu hạt dẻ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn màu đỏ lộ miệng và chóp mũi. Lúc y đứng thẳng người dậy, áo dài màu đỏ rực như máu phủ xuống gần chớm mắt cá.



Song nó không mấy quan tâm đến mấy thứ nó. Nó chỉ chú ý đến hai đặc điểm trên người quái nhân.



Thứ nhất…



Bàn tay còn lại của y đang cầm một bản vẽ, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên từng thước giấy.




Bản thiết kế pháo Thần Cơ.



Và thứ hai…



Thanh trường đao quái đản y đeo bên hông. Lưỡi cong như vầng trăng tựa như bảo đao, nhưng lại mảnh mai khác nào thần kiếm? Nó từng trải qua cuộc chiến tranh giữa Đại Ngu - Đại Minh, các loại khí giới bình thường trong mười tám ban võ nghệ nó cũng chẳng còn lạ gì nữa. Song… đây là lần đầu tiên Tạng Cẩu thấy một thanh đao mà lưỡi đao chỉ rộng có hai ngón tay.



Thanh quái đao phản chiếu ánh trăng, rung lên khe khẽ. Ánh thép chạy dọc mép đao cho Tạng Cẩu cảm giác lạnh sống lưng như khi nhìn vào đao Lĩnh Nam.



Quái nhân nọ liếc xéo Lý công công một cái, ngón cái rung tay búng vào cái nút hồ lô rượu, hướng nó vào tên thái giám giả.



Cốp một cái, bị cục gỗ mang nội lực bắn trúng người, Lý công công bừng tỉnh.



Y thấy gã đeo mặt nạ quỷ, bắt đầu xì xà xì xồ nói một thứ tiếng lạ hoắc. Tuệ Tĩnh thiền sư ở xứ người đã lâu mà nghe cũng không hiểu.



Gã mặt nạ quỷ nghe xong thì cười khẩy, phất bản vẽ pháo Thần Cơ ra trước mặt Lý công công giả.



Tên thái giám giả biến sắc.



Hắn phóng ánh mắt cầu cứu về phía hai ông cháu thiền sư. Miệng hắn mở lớn, nhưng cứ ú ú ớ ớ. Âm thanh như bị thứ gì chẹn cứng lại ở cuống họng. Nói đoạn, ánh mắt hắn trợn lên, rồi bắt đầu dại đi, mất dần tiêu cự. Hô hấp của hắn bắt đầu gấp gáp, đầu tiên là thở hắt ra càng lúc càng nhanh. Cuối cùng là hắt ra một tia cuối cùng. Máu trào thành tia ra khỏi miệng hắn, hòa cùng những tia máu đỏ ối đang chậm rãi thấm qua các kẽ tay chảy xuống tận hai gối, đọng thành vũng.



Bịch.



Lý công công giả gục mặt vào đống máu, tắt hơi.



Lưỡi quái đao trắng như tuyết đầu mùa, không dính lấy một giọt máu nào được gã quái nhân từ từ tra lại vào vỏ đao bằng gỗ.



Cơ hồ chỉ trong một tích tắc mà người đã sấn tới, rút kiếm, cứa đứt cần cổ, thu kiếm.



Gần như không cho đối phương thời gian để phản ứng.




Tạng Cẩu trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào gã đeo mặt nạ quỷ.



Bộ pháp gã vừa sử dụng…



Túy lúy, tiêu diêu như muốn dẫm lên gió, đạp vào mây mà tung mình lên chín tầng trời.



Không thể nhầm lẫn được.



Hắn vừa sử dụng Lăng Không Đạp Vân.



Tên quái nhân liếc sang hai ông cháu, đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ quỷ toát lên ánh nhìn vô cảm, hờ hững như mắt cá chết. Nếu không phải y vừa ra tay giết người nhanh như ánh chớp, Tạng Cẩu thực không thể tưởng tượng, chủ nhân của đôi mắt lười nhác ấy lại là một tên sát nhân khát máu.



Tuệ Tĩnh thiền sư từng trải hơn.



Ông hiểu ánh mắt của tên quái nhân ấy đại biểu cho cái gì.




Trống rỗng…



Sự trống rỗng của một tâm hồn khô héo, chỉ sống lại khi lỗ mũi ngửi thấy mùi nồng nồng tanh tanh và da mặt cảm nhận được cái hơi nóng ẩm ướt của máu tươi. Ánh mắt thẫn thờ, không sâu như hồ nước mà nông như một vũng nước mưa, đến nỗi tưởng như không thứ gì có thể tiến vào. Đó mới là ánh mắt của một kẻ giết người không gớm tay.



Cái nhìn của một tên điên.



Gã nọ thu kiếm vào vỏ gỗ.



Hắn liếc xéo Tạng Cẩu một cái, sau đó cất tiếng. Tiếng Hoa của hắn nghe hơi là lạ, không giống khẩu âm người Trung Nguyên lắm.



" Không xứng chết dưới Trảm Quỷ. "



Buông một câu với giọng mỉa mai đầy khinh miệt xong, y phất tay áo, dắt thanh quái đao vào thắt lưng rồi bước ra phía cửa. Rất chậm, rất chậm. Hắn nhịp từng bước trên nền nhà, vạt áo loạt xoạt từng tiếng, mà như quét trái tim của người khác lên tận cuống họng.



Một kẻ có thể giết người không ghê tay đã đáng sợ…



Kẻ có thể giết người không ghê tay mà còn tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình thì còn ghê gớm hơn bội phần.



Hắn là một con quỷ.



" Nhà ngươi là ai? "



Tạng Cẩu đứng dậy, toan chạy ra phía cửa Ngự Thư Phòng.



Nó muốn biết vì sao tên quái nhân này dùng được thân pháp của thầy nó.



Tuệ Tĩnh thiền sư không kịp ngăn thằng bé lại.



Vụt!



Lưỡi quái đao chém văng cái mũ, phạt đứt cả một đoạn tóc lòa xòa của Tạng Cẩu. Trong cái giây phút sinh tử mảnh như sợi tơ, chính Lăng Không Đạp Vân lại cứu nó một lần nữa.



Gã nọ thấy nó né được, lại dùng chính thân pháp của bản thân, ánh nhìn ẩn dưới mặt nạ quỷ sáng lên vẻ hiếu kì.



" Né được một chiêu, ngươi xứng đáng được biết tên của hai ta. "



Nói rồi, y quay đầu, quái đao gác lên vai, đầu hơi nhếch lên trời:



" Nó tên là Trảm Quỷ, một trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm. Còn ta… ta là kẻ đã vứt đi tên tuổi, là vua của Đại Giang sơn, Tửu Thôn Đồng Tử. "



Tạng Cẩu:



" Vô liêm sỉ. Lớn tồng ngồng ra rồi còn tự xưng là đồng tử. "