Ngày hôm sau, Bạch Thủy Ương không có lớp học, nhưng Thẩm Tương Tường vừa ra khỏi cửa, cô cũng đến bệnh viện, cô đến rất sớm, chào hỏi với các bác sĩ y tá đã biết hôm qua, cô ngồi bên giường đứa bé, nhìn cánh tay nhỏ bé đang cắm ống truyền dịch, hốc mắt cay cay, nhưng hôm nay cô không khóc, nếu khóc về nhà bị Thẩm Tương Tường phát hiện, nhất định sẽ không cho cô đến bệnh viện nã.
Cánh tay nhỏ bé của Giang Phán Xuân giật giật, Bạch Thủy Ương vui mừng thì thầm: “Em tỉnh chưa?”
Giang Phán Xuân nằm trên giường không nói tiếng nào, nhìn cô như muốn hỏi cô là ai?
“Chào em, chị là Bạch Thủy Ương, chị đến chăm sóc em, nếu em đồng ý, có thể gọi chị là chị, chị là con một trong gia đình, nếu em đồng ý làm em trai, chị sẽ rất vui.”
Cô nắm bàn tay có những ngón gầy guộc của thằng bé “Chúng ta bắt tay thống nhất nhé”
Bạch Thủy Ương nói chuyện qua với y tá về tình hình của Giang Phán Xuân, bác sĩ nói trừ phi tìm được tim thích hợp để phẫu thuật, nếu không cũng không dám đảm bảo đứa bé sống được đến khi nào.
Giang Phán Xuân trước kia vẫn nói, nhưng kể từ khi chị gái qua đời, nó vẫn đợi ở bệnh viện mà không hề nói gì, thỉnh thoảng có mở miệng cũng chỉ là gọi chị.
Bạch Thủy Ương gần như giành tất cả thời gian chăm sóc Giang Phán Xuân.
Thẩm Tương Tường không thích cô suốt ngày đến bệnh viện, cho nên cô vừa phải lo làm việc nhà, vừa canh chừng ánh mắt sắc bén của Thẩm Tương Tường. Bây giờ Bạch Thủy Ương cũng không dám tùy tiện khóc, không dám kể những chuyện ở bệnh viện cho Thẩm Tương Tường nghe, sợ sơ hở bị anh phát hiện.
Cách lễ Noel ngày càng gần, bệnh viện chuẩn bị lễ Giáng sinh cho các bệnh nhi, Bạch Thủy Ương vừa góp tiền vừa góp sức tổ chức, cô rất muốn tham gia chương trình này, vấn đề là phải làm sao giải quyết người đàn ông kia.
Cô nằm trên người Thẩm Tương Tường thở hổn hển, hai gò má đỏ ửng.
Thẩm Tương Tường vuốt ve khuôn mặt ướt mồ hôi của cô, trở lại chuyện vừa rồi Bạch Thủy Ương cưỡi trên người anh, nhấp nhổm trên dục vọng của anh, chuyện này đối với một người bảo thủ như vợ anh được xem là một bước đột phá không nhỏ.
“Hôm nay sao lại chủ động như vậy?” Thẩm Tương Tường nhớ lại cảm giác tuyệt với vừa rồi, thần kinh nhạy cảm đã phát hiện ra điều gì nhưng không muốn biết.
“Chồng à, anh thích không?” Bạch Thủy Ương ngẩng đầu cười với Thẩm Tương Tường, cười lấy lòng.
“Thích, em như vậy rất tuyệt.” Thẩm Tương Tường trả lời rất thành thật.
“Vậy anh muốn một lần nữa không?” Bạch Thủy Ương cong chân lên, dùng bắp chân cọ xát dục vọng vừa phát tiết mà nằm xuống của Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường đè lại chân Bạch Thủy Ương “Đủ rồi, cơ thể em sẽ không chịu nổi.”
Anh thương tiếc, vuốt ve quầng thâm dưới mắt cô, Bạch Thủy Ương da trắng, một chút xíu quầng thâm cũng nhìn thấy ngay, gần đây cô làm những gì không phải Thẩm Tương Tường không biết, chỉ không muốn vạch trần, nếu Bạch Thủy Ương muốn cứ để cho cô làm.
“Chồng à, mấy ngày nữa là đêm giáng sinh, em có thể tham gia vũ hội Noel ở bệnh viện không?”
Cuối cùng cũng nói ra việc chính, vợ anh nỗ lực cả buổi tối, chỉ để hi vọng anh đồng ý cho cô đi tham gia cái vũ hội Noel kia.
“Hả? Không muốn cùng anh sao?” Đây là Noel đầu tiên của bọn họ.
“Chồng à, em đảm bảo trước 12 giờ nhất định sẽ về đón giáng sinh cả đêm với anh, có được không chồng?”
“Ngủ đi”
“Chồng, có được không? Em chỉ đi một tí thôi, nhất định trước mười hai giờ sẽ về.”
“Em đã cố gắng như vậy rồi, em có thể nói không không.”
“Chồng à, anh là tốt nhất.”
Ông chồng có khó tính đến mấy cũng chẳng chịu nổi đòn tấn công dịu dàng như nước thế này.
Đêm trước giáng sinh, một đợt gió lạnh tăng cường khiến cho mùa đông thêm chút phong tình.
Ngày giáng sinh, lúc Thẩm Tương Tường ra khỏi cửa đi làm, Bạch Thủy Ương lấy chiếc khăn quàng cô tự đan quàng ra ngoài áo khoác, nhón chân hôn lên gương mặt căng thẳng của anh.
“Đừng quên lời hứa của em đấy.” Thẩm Tương Tường lạnh nhạt cầm lấy cặp tài liệu ra khỏi cửa.
“Sẽ không quên, tuyệt đối sẽ trở về trước mười hai giờ.” Bạch Thủy Ương vẫy vẫy tay với bóng lưng của Thẩm Tương Tường, mặc dù canh cánh trong lòng việc không thể cùng Thẩm Tương Tường đón giáng sinh nhưng cô thật sự muốn tham gia lễ hội ở bệnh viện, hoặc đúng hơn là cô muốn cùng Giang Phán Xuân đón giáng sinh, đứa bé kia không ngờ lại khiến cô nặng lòng như vậy.
Bạch Thủy Ương ngâm nga một bài hát đi vào trong bếp, lấy thực phẩm đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua bắt đầu chế biến, hôm nay cô phụ trách nấu cơm ở lễ hội, đồ ăn cho bọn trẻ đặc biệt chú trọng dinh dưỡng và vệ sinh, Bạch Thủy Ương không muốn mua đồ ăn ở ngoài, cho nên tự mình làm hết.
Bên kia Thẩm Tương Tường vừa đi vào thang máy kéo lại cái khăn quàn cổ, khóe miệng bất giác cong lên, lần đầu tiên Bạch Thủy Ương tặng quà cho anh, mùa đông giá rét này trở nên ấm áp lạ thường.
Tối hôm nay công ty có lễ hội, anh vốn đưa cô đi tham gia, nhưng lại bị Bạch Thủy Ương chiếm lịch trước, anh chẳng còn cơ hội mở miệng.
Buổi tối… Buổi tối nhất định phải làm cho cô biết bỏ rơi chồng sẽ có kết cục như thế nào.
Bạch Thủy Ương đi taxi đến bệnh viện, vừa xuống xe túi lớn túi nhỏ lủng củng nên cô đụng vào người đi bên đường.
“Ngại quá, xin lỗi đụng vào anh.” Bạch Thủy Ương vừa nói xin lỗi vừa nhìn đống đồ trong túi, xác định không vấn đề gì mới yên tâm.
Người đàn ông bị đụng phải đang vội vã cúi đầu đi nghe thấy giọng Bạch Thủy Ương mới ngẩng đầu lên, người này dáng dấp không tệ chỉ có điều mặt mũi tiều tụy, cằm đầy râu ria, trông như nghệ sĩ.
“Thủy Ương, là Thủy Ương.” Người đàn ông nhìn cô gái trắng thuần trước mặt, giày đế bằng, quần áo thoải mái, nếu không phải là giọng nói anh rất quen thuộc, anh dường như không thể nhận ra Bạch Thủy Ương hễ ra đường phải mặc hàng hiệu, trang điểm tinh tế ngày nào.
Người đàn ông nhận ra Bạch Thủy Ương bị kinh động, quay đầu muốn đi.
“Anh là? Xin lỗi, tiên sinh, tôi không biết anh.” Cho là người quen của mình trước đây, Thủy Ương nhìn đi nhìn lại người này mấy lần.
Lời của Bạch Thủy Ương vừa dứt, người dàn ông sững sờ, không biết anh?
“Thủy Ương, sao em có thể không biết anh… Anh là Thanh Tuyền đây, Lưu Thanh Tuyền, em có nhớ không? Anh không biết cha mẹ em đã nói gì với em, nhưng anh… là người đàn ông em yêu nhất, sao em có thể không nhớ anh?” Lưu Thanh Tuyền kích động nắm tay cô không chịu buông, giống như việc cô quên anh là việc tày đình.
“Thật xin lỗi, tôi từng bị tai nạn, không nhớ gì chuyện trước đây, tiên sinh vui lòng buông tôi ra.” Bạch Thủy Ương giùng giằng lại lo cho đóng đồ trong tay, nhất thời không làm cách nào thoát khỏi cánh tay Lưu Thanh Tuyền.
Thật may là một tình nguyện viên nam đi tới, hét với người đang nắm tay Bạch Thủy Ương: “Này, anh đang làm gì thế, thả cô ấy ra.”
Lưu Thanh Tuyền bị người đàn ông cao lớn dọa sợ đến mức lập tức buông lỏng tay, vừa chạy vừa kêu: “Thủy Ương, anh sẽ quay lại tìm em.”
Cô ấy mất trí nhớ, cô thật sự mất trí nhớ, đây là ông trời cho anh một cơ hội nữa, trên mặt Lưu Thanh Tuyền trở nên kỳ dị khác thường.
“Không sao chứ? Người đàn ông kia không làm gì cô chứ?” Nam tình nguyện viên cầm lấy đồ trong tay Bạch Thủy Ương, hai người cùng nhau đi về phía bệnh viện.
“Cảm ơn anh, may quá gặp anh, nếu không tôi chẳng biết phải làm sao.” Bạch Thủy Ương lần nữa cảm ơn, đối phương cười vui vẻ.
“Không sao, xinh đẹp như cô cần phải coi chừng một chút.”
Ở bệnh viện, từ tối hôm trước các tình nguyện viên đã trang trí, treo rất nhiều bóng màu ruy băng, khiến cho phòng bệnh lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn nhiều.
Bạch Thủy Ương cất thức ăn xong, dắt Giang Phán Xuân đi tới chỗ câu thông Noel nói với cậu bé: “Đây là cây thông Noel , em có ước nguyện gì cứ cầu ở đây, nó sẽ hoàn thành nguyện vọng của em.”
Bạch Thủy Ương chỉ vào những chiếc thẻ treo trên cây thông giảng giải: “Em xem, đây là nguyện vọng của các bạn trẻ khác, nguyện vọng chính là thứ mà em muốn thực hiện, ví dụ như em rất muốn thứ gì đó, rất muốn gặp ai đó.”
Bàn tay nhỏ bé đang bị nắm run rẩy, Bạch Thủy Ương vui vẻ nói: “Giang Phán Xuân hiểu phải không? Chị biết Phán Xuân nói được, nói cho chị biết được không, Phán Xuân có nguyện vọng gì.”
Nhìn cây thông Noel màu xanh, trong đầu Giang Phán Xuân hiện lên rất nhiều hình ảnh, trong đôi mắt tĩnh lặng hiện lên một chút ánh sáng.
Giang Phán Xuân giơ ngón tay về phía ngôi sao trên đỉnh cây thông, mấy máy môi không nói nên lời.
“Ch…” Một chữ trong cổ họng cậu bé thốt ra, Giang Phá Xuân rất cố gắng, nhưng vẫn không nói được, hơi thở cậu bé trở nên dồn dập.
“Phán Xuân muốn nói gì, nói cho chị nghe, từ từ nói không cần vội.”
“Ch… Ch…”
Mấy chữ vụn vặt không thành lời, Bạch Thủy Ương chỉ nghĩ được đến từ chị.
“Phán Xuân nhớ chị đúng không? Chị tin là chị của em nhất định cũng vô cùng nhớ Phán Xuân, cho nên nhất định em phải sống thật tốt, để chị em ở trên trời nhìn thấy em thật vui vẻ nhé.”
Giang Phán Xuân cái hiểu cái không gật đầu, yên lặng ngồi vào góc, nhìn cây thông Noel và ánh sao sáng đến mất hồn.
Các bệnh nhi phải ngủ sớm, nói là vũ hội nhưng bốn giờ chiều đã bắt đầu, một số bạn nhỏ lên sân khấu biểu diễn, hát múa, những bài hát điệu múa vô cùng non nớt.”
Sau đó, tình nguyện viên phát kẹo cho các bạn nhỏ, nhìn những khuôn mặt hồng hào, không thể nhìn ra đang bị những con bệnh hành hạ, tình nguyện viên và bọn trẻ cùng nhau cười vang.
Lễ hội chỉ kéo dài đến bảy giờ, trước tám giờ phải đưa tất cả bọn trẻ lên giường nghỉ ngơi, đây là yêu cầu của bác sĩ.
Bạch Thủy Ương đưa Giang Phán Xuân về giường, cho cậu uống thuốc xong lấy một gói quà đưa cho cậu bé.
“Phán Xuân, giáng sinh vui vẻ, đây là quà chị tặng em.”
Giang Phán Xuân vẫn không nhúc nhích, Bạch Thủy Ương vừa nói vừa nằm bàn tay nhỏ bé của cậu mở dây ruy băng.
“Tèn tén ten, em xem đây là một chiếc mũ, mùa đông rất lạnh, lúc đi ngủ Phán Xuân cũng phải đội mũ nha.” Bạch Thủy Ương đội mũ lên đầu cho Giang Phán Xuân “Rất ấm phải không?”
Giang Phán Xuân chỉ sờ sờ viền mũ.
Bạch Thủy Ương chạm vào đỉnh đầu cậu bé, đắp chăn cho nó, cuối cùng mới thần bí lấy từ trong túi ra một vật khác, là ngôi sao trên cây thông Noel.
“Đây là chị xin các anh chị tình nguyện viên cho Phán Xuân.” Bạch Thủy Ương đem ngôi sang sáng cắm lên đầu giường Giang Phán Xuân. “Chị treo ngôi sao ở chỗ này cho Phán Xuân, cho nên sáng nào tỉnh dậy em cũng nhìn được sao, Phán Xuân có vui không?”
Bạch Thủy Ương thao thao bất tuyệt nói chuyện với Giang Phán Xuân, cho đến khi đứa bé ngủ thiếp đi mới ra khỏi phòng bệnh, cùng những tình nguyện viên khác dọn dẹp nốt.
Lễ giáng sinh ở Bạch Thị từ trước đến giờ luôn có một bữa tiệc dành cho tất cả nhân viên, trước đây đều do Chủ tịch Bạch Tín Hùng tài trí mưu lược chỉ đạo, nhưng hôm nay Bạch Tín Hùng vắng mặt, nên việc chủ trì phải do Thẩm Tương Tường đảm nhiệm.
Kết thúc màn đọc diễn văn Thẩm Tương Tường liền trốn trong một góc, nhưng bất kể anh đứng ở chỗ nào cũng không ngừng có người đến mời rượu.
Người điều khiển chương trình rất nhiệt tình khơi gợi không khí cho bữa tiệc, trong lòng Thẩm Tương Tường lại lại hận không thể kết thúc nhanh nhanh cái bữa tiệc này.
“Sự kiện quan trọng thế này sao lại không thấy Thẩm phu nhân của chúng ta xuất hiện nhỉ?” Lầm Tử Lâm không biết từ đâu chui ra, cả thân tây trang anh tuấn, tay cầm một ly cocktail, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Tương Tường.
“Cô ấy có việc khác.”
“Thẩm tổng của chúng ta lại bị xếp xuống hạng dưới à?” Lâm Tử Lâm vẫn duy trì nụ cười lấc cấc như trước, “Không biết cái bữa tiệc này sẽ còn kéo dài bao lâu, Thẩm tổng của chúng ta là nóng lòng muốn về lắm rồi đấy nhỉ?.”
Thẩm Tương Tường lườm một cái không nói gì.
“Đừng nói là bạn bè không giúp cậu.” Lâm Tử Lâm nhảy một cái lên sân khấu, cướp lấy Micro trong tay người dẫn chương trình “Sau đây tôi xin gửi đến mọi người bài hát…”
Tam thiếu gia của Lâm Thị đầy sức quyến rũ, trong nháy mắt Lâm Từ Lâm thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Thẩm Tương Tường né người đi ra khỏi hội trường, vừa ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe màu xanh dương đỗ sẵn.
Lấ ra chìa khóa trong tay, vừa rồi là Lâm Tử Lâm kín đáo đưa cho anh, dám đỗ xe tùy tiện như vậy cũng chỉ có mình hắn, Thẩm Tương Tường mở cửa xe, ngồi lênh nghênh ngang lái đi.
Bạch Thủy Ương và các tình nguyện viên khác dọn dẹp xong xuôi đã là mười giờ đêm, mọi người đứng ở cửa tạm biệt nhau, Bạch Thủy Ương từ chối ý tốt của một tình nguyện viên khác muốn đưa về, đứng bên đường chờ taxi.
Vì ngày lễ nên taxi cũng ít, Bạch Thủy Ương đứng ở ven đường không ngừng nhìn ngó xung quanh, mặc dù còn hai tiếng nữa mới đến mười hai giờ, nhưng cô vẫn hi vọng về sớm một chút.
Lưu Thanh Tuyền chờ ở cửa bệnh viện suốt một ngày trời không thấy Bạch Thủy Ương xuất hiện, cuối cùng đến tối cô cũng ra ngoài, lo lắng chuyện lúc sáng tái diễn, lần này Lưu Thanh Tuyền ở phía xa nhìn rất lâu, xác định chỉ còn lại một mình Bạch Thủy Ương mới tiến đến.
“Thủy Ương, đang đợi anh sao?” Lưu Thanh Tuyền thân mật ôm Bạch Thủy Ương vào lòng “Thủy Ương, anh đã về rồi.” Bạch Thủy Ương giật mình, đột nhiên bị một người xa lạ ôm lấy, cô cuống quýt giơ tay lên đập túi vào người Lưu Thanh Tuyền.”
“Thủy Ương, Thủy Ương đừng làm vậy, anh là Lưu Thanh Tuyền.” Lưu Thanh Tuyền lặp đi lặp lại tên mình.
Lưu Thanh Tuyền là một cái tên vô cùng quan trọng với thế giới của Bạch Thủy Ương trước kia, nhưng với Bạch Thủy Ương hiện tại, cũng chỉ là một cái tên xa lạ.
Lưu Thanh Tuyền dùng sức mạnh đàn ông giữ tay Bạch Thủy Ương lại, lấy tấm hình ở trong ví của mình ra cho cô xem.
“Thủy Ương, nhìn rõ đi, quan hệ của chúng ta là như thế này.”
Đèn đường chiếu sáng tấm ảnh, trong đó là một cặp nam nữ, Bạch Thủy Ương liếc mắt một cái là nhận ra là mình cùng người đàn ông này, trong ảnh hai người thân mật hôn nhau, trông rất ngọt ngào hạnh phúc.
Bạch Thủy Ương cầm tấm hình, đôi tay run rẩy, cô nhìn đi nhìn lại người đàn ông trước mặt, bọn họ đã từng chụp tấm ảnh thân mật đến vậy sao, vì sao cô chẳng hề có chút ấn tượng nào với anh?
“Thủy Ương, anh biết em bị tai nạn, em không nhớ anh, anh không trách em, nhưng em không thể xóa đi sự thật là chúng ta đã từng yêu nhau.” Lưu Thanh Tuyền khổ sở nói với cô, giống như việc cô làm với anh là tày trời.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ra, tôi không biết, tôi không biết
…” Bạch Thủy Ương không biết đã từng có người như vậy từng xuất hiện trong cuộc sống của mình.
“Thủy Ương, lúc em bị tai nạn, gia đình em ngăn cản anh gặp em, họ khinh thường anh chỉ là một họa sĩ không có tên tuổi, muốn nhờ chuyện tai nạn này để chia cách anh và em, muốn cột em lại với Thẩm Tương Tường, nhưng Thủy Ương, chúng ta mới là người thực sự yêu thương nhau, anh luôn chờ đợi em, nhưng vì sao em không đến? Chúng ta hẹn ước cùng nhau bỏ trốn, anh đã chờ em mãi.” Lưu Thanh Tuyền khổ sở ôm đầu không ngừng gào thét, nước mắt rơi ra từ khóe mắt người đàn ông.
“Thật như vậy sao? Tôi không biết, tôi không nhớ.” Bạch Thủy Ương không biết phải an ủi người đàn ông khốn khổ vì tình này.
“Thủy Ương, cho anh một giờ được không? Cho anh một giờ thôi, anh dẫn em đến một nơi, để nói với em chuyện lúc trước của chúng ta.” Lưu Thanh TUyền không ngừng cầu xin Bạch Thủy Ương.
“Nhưng…” Bạch Thủy Ương nhìn đồng hồ, bây giờ là 10 giờ 15 phút, nếu trong vòng một giờ có thể giải quyết, cô vẫn kịp chạy về nhà.
“Thủy Ương, chẳng lẽ bây giờ đến một tiếng đồng hồ em cũng không thể cho anh sao?”
“Được, nhưng chỉ đúng một giờ thôi, sau đó tôi nhất định phải về.” Bạch Thủy Ương miễn cưỡng đồng ý đề nghị của Lưu Thanh Tuyền.
“Được, Thủy Ương, một giờ là đủ rồi, cảm ơn Thủy Ương, anh nhất định sẽ làm em nhớ ra chuyện trước đây.” Lưu Thanh Tuyền không ngừng cảm ơn Bạch Thủy Ương, diễn hoàn hảo vai một người đàn ông thâm tình, hắn không nên là họa sĩ, nên đi làm diễn viên mới đúng.
Cách bọn họ không xa, một chiếc xe màu xanh dương từ từ ngừng lại, Lưu Thanh Tuyền dường như liếc thấy rõ người ngồi trong xe.
“Thủy Ương, anh có thể cầm tay em không?”
Bạch Thủy Ương có chút khó xử, vừa định từ chối, hắn ta đã nắm lấy tay cô.
“Thủy Ương, chỉ cần từng chút là được rồi, anh chỉ nắm tay để biết em vẫn ở bên cạnh anh mà thôi.”
Một người đàn ông hạ thấp sĩ diện trước mặt như vậy, Bạch Thủy Ương cũng không nỡ từ chối.
Lưu Thanh Tuyền đưa cô đến chỗ hắn ở, một căn phòng đơn sơ chỉ có một cái giường và một đống dụng cụ vẽ tranh.
Cô nghe Lưu Thanh Tuyền kể lại một câu chuyện tình vừa dài vừa đẹp, một đôi tình nhân si mê quấn quýt bất chấp sự khác biệt thân phận, bất chấp sự chia cắt của quyền thế, không hề chia lìa.
Lưu Thanh Tuyền nói họ quen nhau ở trường đại học, cô yêu mến tài năng của hắn, hắn thích sự dịu dàng xinh đẹp của cô, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, ra ngoài xã hội Bạch Thủy Ương là một đại tiểu thư kiêu kỳ, còn hắn chỉ là một họa sĩ không chút tiếng tăm, cô vẫn không hề ghét bỏ, vẫn yêu thương hắn, nhưng tình yêu của họ bị cha mẹ cô phát hiện, bọn họ cực lực phản đối, thậm chí dùng tính amngj uy hiếp Bạch Thủy Ương, yêu cầu cô phải kết hôn với Thẩm Tương Tường.
Trước mặt cha mẹ Bạch Thủy Ương chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, đồng ý kết hôn với Thẩm Tương Tường.
Sau khi kết hôn Lưu Thanh Tuyền nói bọn họ thật sự chia tay, nhưng hôn nhân của cô không hạnh phúc, Thẩm Tương Tường cũng không phải là người chồng tốt, cậy mạnh, bá đạo, vô lý thậm chí vô cùng nặng tay với Bạch Thủy Ương, mỗi lần như vậy cô lại khóc chạy đến tìm anh, bọn họ lại từ từ quay lại với nhau.
Bạch Thủy Ương từng nói chuyện ly hôn với Thẩm Tương Tường, nhưng Thẩm Tương Tường không đồng ý, không còn cách nào khách bọn họ định bỏ trốn.
Ngày họ hẹn nhau chính là ngày Bạch Thủy Ương xảy ra tai nạn, Lưu Thanh Tuyền đợi ở nơi hẹn, nhưng mãi không thấy Bạch Thủy Ương đến, lâu sau đó hắn mới biết cô bị tai nạn không đến được.
Sau đó hắn đi tìm cha mẹ cô, hi vọng bọn họ sẽ cho phép nhưng bị đuổi ra.
Lưu Thanh Tuyền bị cắt đứt mọi tin tức của cô, nếu không phải hôm nay gặp ở trên đường, hắn cũng không biết hiện giờ cô còn ở thành phố này, thậm chí ở ngay gần hắn.
Đối với chuyện cũ của Lưu Thanh Tuyền, đặc biệt là đoạn liên quan đến Thẩm Tương Tường, Bạch Thủy Ương vẫn có thái độ hoài nghi, nhưng đối với tình yêu giữa cô và anh ta, cô lại không thể không tin, , trong kho đồ nhà Lưu Thanh Tuyền có rất nhiều tranh vẽ, trong đó người mẫu đều là cô, các tư thế, có tấm chừng mực, có tấm lộ liễu chỉ người yêu mới có thể nhìn được.
Sau một giờ, Lưu Thanh Tuyền rất chừng mực tiễn cô ra ngoài, không yêu cầu Bạch Thủy Ương phải tiếp tục ở lại.
“Thủy Ương, anh không muốn cầu xin em bây giờ có thể nhớ ra tất cả những chuyện của chúng ta trước đây, nhưng sau khi trở về em hãy cố gắng, nếu em không tin tưởng lời anh nói, có thể hỏi Thẩm Tương Tường hoặc cha mẹ em, em nhất định sẽ có được câu trả lời, lúc còn yêu nhau, anh đã tặng em rất nhiều tranh vẽ, những bức tranh đó có thể chứng minh tình yêu của chúng ta, chúng nhất định còn ở chỗ của em, Thủy Ương, xin em, nhất định phải nhớ ra anh.”
Lưu Thanh Tuyền dùng ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Bạch Thủy Ương, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời buông tay.
Hắn đưa cô lên xe, không ngừng vẫy tay với cô, muốn cô đi tìm ký ức của họ.
Sự xuất hiện đột ngột của Lưu Thanh Tuyền giống như một tảng đá lớn đè lên ngực Bạch Thủy Ương.
Về đến nhà, cách mười hai giờ có mười phút, hôm nay là đêm Giáng sinh, cũng là dịp cô và Thẩm Tương Tường mong đợi từ lâu, cô cũng không muốn vào đêm này hỏi han anh cái gì, đối với Lưu Thanh Tuyền cô cũng chưa dám xác định.
Bạch Thủy Ương bắt đầu ném Lưu Thanh Tuyền ra khỏi đầu, mở cửa thay giày.
“Xin lỗi, em về trễ, nhưng vẫn chưa đến mười hai giờ, em vẫn giữ đúng lời hứa.” Cả căn phòng đen đặc u ám, Bạch Thủy Ương bật đèn phòng khách, không có ai, mở cửa phòng ngủ, cũng không có ai.
“Gừ” Rõ ràng yêu cầu cô phải về trước mười hai giờ, mà bản thân thì giờ này cũng chưa thèm về, Bạch Thủy Ương oán trách, đợi chút nhất định phải mượn cớ cười nhạo anh.
Quá mười hai giờ, Bạch Thủy Ương gọi điện cho Thẩm Tương Tường nhưng cuộc gọi vẫn chuyện vào hộp thư thoại.
Không phải có chuyện gì xảy ra chứ?
Những suy nghĩ không tốt hiện lên trong đầu Bạch Thủy Ương, cô gọi điện thoại cho anh hết lần này đến lần khác, rồi gửi tin nhắn, ngồi chờ trên sofa phòng khách, uống say cũng được, bị người khác quấn lấy cũng được, Thẩm Tương Tường ngạn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nhé.
Đêm giáng sinh của Bạch Thủy Ương trôi qua không một chút bình an.