Thuần Phục Vợ Trên Giường

Thuần Phục Vợ Trên Giường - Chương 6




Thẩm Tương Tường không ngờ lại bị trễ giờ làm nửa tiếng, thư ký làm việc bên cạnh anh 4 năm không khỏi hiếu kỳ về nguyên nhân muộn giờ của anh.



“Thẩm tổng, anh không được khỏe sao?” Trừ nguyên nhân này, thư ký không nghĩ ra được nguyên nhân nào khiến cấp trên nghiêm cẩn của mình bị trễ giờ làm.



“Không” Thẩm Tương Tường đưa tài liệu đã ký cho thư ký, “Sau một tiếng nữa cuộc họp thường lệ giữa các phòng bạn tiến hành bình thường, trừ những nội dung thường kỳ, tôi muốn nghe các phòng ban báo cáo về tình hình phát triển các dự án, cô thông báo cho các phòng chuẩn bị.”



“Vâng ạ”. Chỉ có một giờ, các trưởng phòng phải bận rộn rồi.



Thư ký của Thẩm Tương Tường ký xong tài liệu đi ra ngoài, cảm giác anh không giống trước đây, đúng rồi, lúc mới vào phòng làm việc, anh ấy còn đang cười.



Chẳng lẽ là do cuộc điện thoại lần trước sao? Ông tổng vốn ghét nhất việc gián đoạn cuộc họp lại tự nhiên nghe điện thoại giữa chừng, không biết là thần thánh phương nào mà có ma lực như vậy, có thể làm tan được tảng núi băng.



Thư ký vừa cúp điện thoại, lại nhìn thấy cái người không nên xuất hiện vào lúc này Lâm Tử Lâm, thư ký nhìn lại đồng hồ của mình, mười giờ không sai, thời gian này Lâm tiên sinh chẳng phải vẫn còn đang ngã trên một cái giường ngào ngạt hương thơm sao, vì sao sáng sớm đã xuất hiện ở đây?



Lần này thư ký không ngăn cản, mà trực tiếp để Lâm Tử Lâm vào phòng của Thẩm Tương Tường.



“Xem ra hôm nay có người đường quan rộng mở à?” Lâm Tử Lâm đặt phịch mông xuống salon, chân dài vẫn như cũ gác lên bàn, nhưng anh thật lòng thích cái bàn này, độ cao vừa phải, hôm nào cũng phải mua một cái về nhà. “Làm sao cậu đến sớm thế? Những người phụ nữ kia chịu thả cậu à, trẻ thế đã bắt đầu yếu thận rồi?”



“Phì! Cậu mới hỏng thận ấy, cái đồ vong ân bội nghĩa này, nếu không phải hôm qua mình chỉ điểm cho bà xã cậu, thì bây giờ cậu được toàn thân thoải mái thế à?” Lâm Tử Lâm chỉ thẳng vào mặt Thẩm Tương Tường mắng.



Lời nói này cuối cùng cũng gợi lên hứng thú của Thẩm Tương Tường “Cậu gặp Thủy Ương khi nào?”



“Chiều qua, vợ cậu mất hồn ngồi trong quán café, tôi còn tưởng cô ta thuộc loại người hồng hạnh vượt tường, không ngờ một mình vợ cậu cứ đẫn đờ ngồi cả giờ đồng hồ, nếu không phải mình đến nói chuyện, không biết cô ấy sẽ ngồi đến bao giờ.”



“Sau đó thì sao?” Bạch Thủy Ương một mình ngồi ở quán café là vì cô đơn quá sao?



“Vợ cậu hỏi mình một câu, nói là cái gì vợ chồng mà vẫn không có quan hệ, cậu nói xem cô ấy chỉ ai?”



Sắc mặt Thẩm Tương Tường buồn bã, không thích Lâm Tử Lâm và Bạch Thủy Ương thảo luận vấn đề thân mật như vậy.



“Mình đã vận dụng tất cả vốn liếng giáo dục vợ cậu rất lâu, thế nào? Tối hôm qua hưởng thụ chưa?” Lâm Tử Lâm nhíu mày nháy mắt, như thể vừa làm một chuyện lớn lao.



Không trách được tối qua Bạch Thủy Ương lại kỳ quái như vậy, xem ra là bị cái tên quái thai này làm ô nhiễm.



“Chừng nào mình về sẽ bảo Thủy Ương tránh xa cậu một chút, tránh học phải mấy thứ không đứng đắng đó.” Thẩm Tương Tường nói.



“Aizz, cái đồ vong ân phụ nghĩa này, qua cầu rút ván à, cậu xem lại mình đi, mắt mang gió xuân, dưới mắt còn thâm quầng, xem ra tối qua chiến đấu phi phàm rồi, thế nào? Cục thịt non Bạch Thủy Ương này mùi vị thế nào?”



Lâm Tử Lâm còn chưa nói hết, Thẩm Tương Tường đã ấn phím call ra lệnh cho thư ký bên ngoài: “Đưa Lâm tiên sinh ra ngoài.”



“Này này này, cái tên tim lang phổi chó này”



Cuộc sống vẫn như thế, thời tiết ngày càng lạnh, nhưng tình cảm giữa Thẩm Tương Tường và Bạch Thủy Ương lại tăng thêm nhiệt độ.



Người cuồng công việc chẳng thèm làm thêm giờ, mỗi ngày về ăn tối với vợ yêu, buổi tối lại có vợ làm ấm giường, những ngày này Thẩm Tương Tường vừa thong dong vừa đầy đủ, trừ việc Bạch Thủy Ương vẫn rất bảo thủ trong tình dục thì không còn gì có thể bắt bẻ được.



Bởi vì Bạch Thủy Ương không thích trang sức châu báu hay quần áo hàng hiệu, Thẩm Tương Tường thường chọn một vài món quà hợp ý, ví dụ như bồn bồn trồng hoa, Bạch Thủy Ương rất thích hoa cỏ, nhìn ban công nhà họ đầy ra là biết rồi, tỷ như trên bàn cơm khích lệ món ăn mới mà cô làm, tỷ như vào cuối cùng đưa cô đi ngoại giao, tỷ như vào buổi tối mồm không ngừng kêu vợ vợ vợ.



Có lúc Thẩm Tương Tường cũng phải hỏi cuộc sống của Bạch Thủy Ương như thế có phải nhàm chán quá không, nhưng Bạch Thủy Ương cũng không chút do dự mà nói: “Không biết nữa, mỗi ngày lượn quanh khắp nhà, em cảm thấy rất vui vẻ.”



Trong nhà có cô, có anh, cô rất vui vẻ.



Mới vừa lăn lê lau san nhà, Bạch Thủy Ương vặn vặn người sang trái sang phải, cúi xuống nhìn sàn nhà trơn bóng cười thỏa mãn, cuộc sống như thế này cô rất thỏa mãn.



Cô đem bình hoa đi thay nước, cánh hoa đã sắp tàn nhưng Bạch Thủy Ương vẫn không nỡ bỏ đi, đây là bó hoa đầu tiên Thẩm Tương Tường tặng cô, cô còn học xem làm sao để làm hoa khô, ép một bông vào nhật ký của mình.



Chuông cửa vang lên, Bạch Thủy Ương cất bình hoa xong ra mở cửa.



“Mẹ, mẹ đến rồi à.” Bạch Thủy Ương nhận lấy đồ trong tay mẹ để một bên, ngồi xổm xuống cất dép đã thay ra, tránh cho bà già phải khom lưng.



Bạch Thủy Ương không biết quan hệ giữa mình và mẹ trước kia thế nào, bây giờ cô và mẹ rất thân mật, mỗi tuần cô sẽ về nhà đi dạo với bà, nói vài chuyện riêng tư.



Cùng không bao lâu sau khi Bạch Thủy Ương và Thẩm Tương Tường xảy ra quan hệ, bà Bạch đã liếc mắt nhìn ra con gái có điểm khác lạ.



“Mấy ngày nữa mẹ và ba con đi du lịch nước ngoài, đến nói trước với con kẻo con lại về không công.” Bà Bạch nhận ly trà hoa từ tay Bạch Thủy Ương, cười thỏa mãn. Bây giờ Bạch Thủy Ương hoàn toàn khác trước kia, nhưng thấy con gái hạnh phúc hơn bà cũng vui mừng.



“Thật ạ? Mẹ nhớ mua quà cho con” Bạch Thủy Ương ôm cánh tay mẹ làm nũng.



“Con cứ như đứa nhóc ấy lại còn muốn mẹ tặng quà, cùng Tương Tường ra nước ngoài một chuyến chẳng phải tốt hơn.” Bà Bạch hiền từ vỗ lên tay Bạch Thủy Ương.



“Con không cần, đi ra nước ngoài mệt chết.” Thật ra thì Bạch Thủy Ương biết Thẩm Tương Tường căn bản không có thời gian ra nước ngoài chơi với cô, chỉ tìm đại một lý do thôi.



Bà Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, hai mẹ con dựa vào nhau nói những chuyện của phụ nữ.



Lúc bà Bạch định đi, Bạch Thủy Ương chợt nói: “Mẹ, chờ một chút, vào đây với con”



Bạch Thủy Ương đưa mẹ vào phòng ngủ, lấy từ ngăn kéo bàn trang điểm ra một cái hộp rất đẹp “Mẹ, mẹ mở ra xem có thích không?”




Trong hộp là một chiếc ghim cài áo bằng thủy tinh.



“Dạo này con đi học làm cái này, giáo viên có dạy làm kim cài ái, dây chuyền, không phải đồ quý hiếm nhưng mẹ đừng ghét bỏ.” Bạch Thủy Ương vừa nói vừa đeo vào cho mẹ.



Hoa hồng màu vàng phối hợp với lá cây được tinh chế từ thủy tinh, bà Bạch vuốt ve kim cài áo, mắt ươn ướt “Thích, mẹ thích lắm.”



Lúc này Bạch Thủy Ương mới yên tâm, lại lấy ra một cái túi màu trắng trong tủ quần áo, “Mẹ, đây là áo len con đan cho ba, vốn định lần tới sang thì mang đến, bố mẹ ra nước ngoài chú ý sức khỏe, đi chơi vui vẻ nhé.”



“Được được, con gái của mẹ thật là hiểu chuyện.” Bà Bạch nhìn con gái không có một chút son phấn, khóe mắt ẩm ướt, lúc ra cửa, bà Bạch nhìn cửa phòng đối diện, thấy kỳ quái hỏi: “Thủy Ương, phòng gì đây? Sao lại đóng cửa?”



“À, cứ đóng để đó thôi.” Bà Bạch có phần suy nghĩ.



Bạch Thủy Ương đưa mẹ xuống lầu, tài xế đã đứng chờ bên dưới.



Sau khi lên xe, bà Bạch nắm tay Bạch Thủy Ương nói: “Bất luận có thể nhớ ra chuyện ngày xưa hay không, con vẫn mãi mãi là con gái ngoan của mẹ.”



Người mẹ mười tháng mang nặng đẻ đau thường có những cảm giác mà người khác không cảm thấy được.



Càng ngày càng gần đến lễ Noel, thời tiết càng lạnh thêm, trên đường phố không khí ngày lễ đã có phần sôi động.



Bạch Thủy Ương vẫn như thường lệ mua đồ xon g, xách túi đứng chờ xe buýt, mặc dù Thẩm Tương Tường đề nghị mu axe mới cho cô nhưng cô không nhớ lái xe thế nào, thôi cứ đi xe buýt vừa dễ vừa tiện.



Một thiếu niên phát tờ rơi, hóa trang thành ông già Noel cười tiến lại gần.



“Tiểu thư, xin chào, chúng tôi là tình nguyện viên ở Bệnh viện trung tâm thành phố, sắp đến lễ Noel, chúng tôi định tổ chức cho các bệnh nhi một đêm dạ tiệc, nhưng chúng tôi không đủ nhân lực, tiểu thư, có thể tham gia với chúng tôi không?” Thiếu niên đưa tờ rơi cho Bạch Thủy Ương, trên tờ rơi in mấy khuôn mặt của các bạn nhỏ, mặc dù là bối cảnh bệnh viện, nhưng trên những gương mặt non nớt là nụ cười sáng lạn, lập tức lây sang Bạch Thủy Ương.



Trên tờ rơi có ghi một ít yêu cầu của tình nguyện viên, Bạch Thủy Ương dường như đều thỏa mãn.



“Tiểu thư cảm thấy thế n ào? Tới tham gia với chúng tôi đi.” Thiếu niên cố ý hạ thấp giọng thuyết phục còn khoa trương làm một động tác mời chọc cho Bạch Thủy Ương cười.



“Tôi cảm thấy rất hứng thú, nhưng tôi phải về thương lượng với người nhà đã.” Bạch Thủy Ương nhận tờ rơi cười đáp lại.



“Dĩ nhiên, phụ nữ cần phải nghe theo ý kiến của chồng, nếu chồng tiểu thư không đồng ý, tôi rất vui lòng cùng tiểu thư bỏ trốn.” Thiếu niên đùa bỡn chòm râu giả, dùng giọng của ông già nói, xong còn không quên nháy mắt với Bạch Thủy Ương, nhún nhảy đi về phía bên kia, đưa bóng trong tay cho những đứa trẻ ven đường.



Tình nguyện viên là một công việc tốt.



Tối hôm đó, cơm nước tắm rửa xong, Thẩm Tương Tường tựa vào đầu giường xem bản tin kinh tế, Bạch Thủy Ương dựa vào vai anh nghịch nghịch cái đuôi tóc của mình, thỉnh thoảng lại liếc Thẩm Tương Tường một cái, muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào.




Thẩm Tương Tường bất đắc dĩ thở dài trong lòng, Bạch Thủy Ương vẫn không thể trực tiếp đối mặt với anh, anh tắt TV, lấy cái đuôi tóc ra khỏi tay cô.



“Em từ trên xuống dưới đều là của anh, biết khồng?”



Khuôn mặt trắng xanh của Bạch Thủy Ương lập tức đỏ lên, bây giờ còn chưa tắt đèn đi ngủ, làm sao lại nói những lời trắng trợn thế?



“Nói đi, muốn nói gì với anh hả?”



“Tương Tường, sao anh biết em có chuyện muốn nói với anh?” Bạch Thủy Ương ngạc nhiên nhìn Thẩm Tương Tường “Chẳng lẽ anh có thuật đọc tâm?”



“Anh không có thuật đọc tâm gì cả, chỉ hiểu rõ em thôi, chỉ cần em có chuyện gì phiền não là hành hạ đầu tóc của mình, anh không muốn Thủy Ương của anh sẽ bị trọc đâu.”



“Xì!”Một câu nói đùa đã giải tỏa tâm trạng của Bạch Thủy Ương, “Thật ra thì cũng không phải có chuyện gì quan trọng, hôm nay lúc em ở siêu thị ra, có người đưa tờ rơi, là bệnh viện trung tâm thành phố kêu gọi tình nguyện viên, anh cảm thấy thế nào?”



“Em muốn đi làm tình nguyện viên?” Thẩm Tương Tường nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang thận trọng liếc anh của Bạch Thủy Ương, thật vui mừng vì cô lại coi trọng ý kiến của anh như vậy.”



“Vâng, em muốn đi chăm sóc bọn trẻ con, dù sao thời gian cũng không tốn nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến thời gian dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm tối.” Bạch Thủy Ương còn giơ tay lên như muốn thề.



“Nếu anh không đồng ý thì sao?” Thẩm Tương Tường hỏi ngược lại



“Thì… Em sẽ cầu xin đến khi anh đồng ý mới thôi.”



Thẩm Tương Tường buồn cười nhìn bộ mặt tức giận của cô, tắt đèn ôm cô nằm xuống.



“Thế hãy cho anh xem năng lực cầu xin của em đi vợ yêu”.



“Vâng, chồng à, em nhất định sẽ làm anh vô cùng hài lòng.”



Mỗi lần chỉ cần Thẩm Tương Tường gọi cô là vợ, Bạch Thủy Ương cũng biết anh muốn gì, cũng chỉ khi đó cô mới gọi anh là chồng.



Đây xem như là bí mật nho nhỏ chỉ hai bọn họ biết.



Sau một phen “cố gắng”, Bạch Thủy Ương nhanh chóng trở thành tình nguyện viên của bệnh viện trung tâm thành phố. Ở bệnh viện có một số trẻ em phải trị liệu lâu dài, Bạch Thủy Ương nghe những tình nguyện viên khác nói có nhiều đứa thậm chí không có khả năng xuất viện, sinh mạng ngắn ngủi cứ chờ đợi trong viện chẳng biết ngày nào sẽ kết thúc.



Đầu tiên Bạch Thủy Ương phải học một lớp huấn luyện, học cách tiếp xúc dễ dàng với những em bé này, học cách dỗ dành khi bọn nhóc cáu bẳn, học cách lấy được sự tín nhiệm của bọn chúng.



Hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Thủy Ương bắt tay vào làm việc, sáng sớm Thẩm Tương Tường đưa cô đến bệnh viện trung tâm thành phố.




“Không cần phải quá miễn cưỡng, nếu không quen thì về nhà, công ty cũng đã quyên góp rất nhiều tiền cho các tổ chức xã hội, không kém ai đâu.” Thẩm Tương Tường cảm nhận được sự căng thẳng của Bạch Thủy Ương, cảm thấy không yên lòng.



“Không sao, em nhất định có thể, anh cũng không thể đổi ý, sự đồng ý của anh tiếp thêm sinh khí cho em.”



Thẩm Tương Tường nhìn Bạch Thủy Ương kiên định đi vào bệnh viện rồi mới lái xe đi.



Cô đi thang máy lên tầng bảy, buổi sáng các y tá bác sĩ làm việc cũng không nhiều, bệnh nhân cũng không nhiều, trên một giường bệnh có một em bé khó thở, tất cả y tá đều vây quanh đó.



Bạch Thủy Ương vừa đến chưa kịp giới thiệu mình cũng chưa biết ai với ai, đành ngồi ở giường bên cạnh nhìn mọi người đi qua đi lại.



Phía xa hành lang truyền đến tiếng hít thở, trong không khí huyên náo này đáng lẽ khó mà nghe thấy, nhưng rõ ràng Bạch Thủy Ương lại nghe được, cô bước về phía đó, ở toilet cuối hành lang, một bệnh nhi đang ngã dưới đất, ôm ngực thở dốc kịch liệt như không thể thở được.



Cô không biết phải làm gì, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của đứa bé, cảm thấy lòng quặn đau, không hề suy nghĩ, hai tay cô như có trí nhớ vừa cởi cúc cổ áo, nâng đầu đứa bé để nó dễ thở vừa an ủi nó.



“Đừng sợ, cứ từ từ thở, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, không phải vội.”



Lúc bác sĩ và y tá chạy đến, Bạch Thủy Ương đang vỗ về đứa bé, chờ đến khi bác sĩ và y tá đưa đứa bé vào phòng bệnh để chụp ống thở, Bạch Thủy Ương mới thở ra một hơi dài.



Một tình nguyện viên bên cạnh vỗ lưng cô. “Yên tâm, những chuyện như thế ở đây xảy ra thường xuyên, cô đã xử lý rất tốt.”



“Vâng, đứa bé này bị sao vậy?” Bạch Thủy Ương hỏi.



“Đứabé này mười lăm tuổi rồi, không tin được phải không?”



Bạch Thủy Ương gật đầu, nhìn nó như chỉ tầm tám chin tuổi.



“Nó vừa sinh ra đã bị tim bẩm sinh, nghe nói lúc ấy gia cảnh còn đỡ, cả nhà tìm mọi cách chữa bệnh cho nó, đến sáu tuổi thì nó lại bị viêm màng não ảnh hưởng đến trí óc, nhưng gia đình vẫn không bỏ rơi, vẫn ra sức trị liệu, hi vọng nó sống lâu hơn.



Lúc nó được tám tuổi thì cha mẹ bị tai nạn mất mạng để lại nó và một cô chị gái, chị gái năm ấy mới 16 tuổi, đang học năm thứ hai trung học đã phải làm việc vặt khắp nơi kiếm tiền chữa trị cho em, một đứa bé nuôi một đứa bé bệnh tật, khổ cực thế nào chỉ có chính bọn chúng mới hiểu.



Nửa năm trước bệnh tim của thằng bé phát tác, cô chị nhỏ bé của nó vay mượn khắp nơi đưa em vào viện, bác sĩ chẩn đoán phải phẫu thuật ghép tim, nếu không sẽ không sống quá hai tháng, nhưng tiền phẫu thuật làm sao có thể dựa vào làm thêm mà có, chị thằng bé hồn siêu phách lạc rời đi, sau đó cũng không trở về.”



“Bỏ rơi nó sao?” Bạch Thủy Ương nghe xong cảm thấy trong lòng rất khó chịu.



“Bị chết, bị tai nạn chết, đứa bé này cuối cùng không còn người thân nào, cũng không biết có gọi là may mắn hay không, người gây ra tai nạn là người có tiền, sau khi biết tình hình đứa bé lập lức bỏ tiền cho nó làm phẫu thuật bây giờ mọi chi phí ở trong viện của thằng bé đều do người đó chi trả, thỉnh thoảng cũng thấy nó gọi chị, cũng không rõ nó thấy thật không hay chỉ là nhớ, nhưng chị nó thì không bao giờ trở về nữa.”



“Nó, nó tên là gì?”



“Giang Phán Xuân, Phán trong trông mong, Xuân trong mùa xuân.”



Nước mắt Bạch Thủy Ương rơi ra, cô không biết vì sao mình khóc, chỉ cảm thấy rất đau lòng, không khống chế nổi nước mắt, vì thương cho đứa bé, vì chị đứa bé đã chết, vì gia đình đáng thương này.



Bạch Thủy Ương ở viện cả ngày, Giang Phán Xuân vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt chụp ống thở khiến người ta khó chịu.



Tiếng mở cửa truyền đến, Bạch Thủy Ương xoa xoa nước mắt.



Thẩm Tương Tường đến cổng nhưng không thấy vợ ra đón, bước vào nhà thì thấy Bạch Thủy Ương đang ngồi ở phòng khách quay lưng về phía anh, hình như đang lau nước mắt.



Anh tiến đến, quay người cô nhìn thẳng vào mắt mình “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”



“Huh u hu…” Cô nhào vào ngực anh, nước mắt không ngừng tuôn ra, cô không sao khống chế được, “Xin lỗi… Em quên nấu bữa rối rồi.”



“Chỉ thế thôi à? Thế có đáng để em khóc thảm thiết như vậy không, chúng ta ra ngoài ăn là được.”



“Không phải, không phải vậy, là bệnh viện… Ở bệnh viện có một đứa bé rất đáng thương.” Bạch Thủy Ương khóc đến nghẹn ngào, vừa nói vừa nức nở.



Thẩm Tương Tường ôm Bạch Thủy Ương vào phòng tắm, lấy khăn ướt lau mặt cho cô, “Anh đồng ý cho em đi bệnh viện để giảm thời gian buồn chán, không phải hi vọng nhà bị ngập lụt.”



“Nhưng nó thực sự rất đáng thương, quá đáng thương.” Cô không ngừng nói rất đáng thương, nước mắt vừa lau khô lại chảy ra.



Thẩm Tương Tường bất đắc cầm khăn mặt uy hiếp: “Em còn khóc nữa, anh sẽ không cho em đến bệnh viện làm tình nguyện viên nữa.”



Tiếng khóc nháy mắt nhỏ đi, Bạch Thủy Ương bĩu môi không ngừng thút thít “Em không thèm nghe anh, em muốn đến bệnh viện.”



“Được rồi, đừng khóc đừng khóc, nó đáng thương, anh cũng rất đáng thương đây, chồng em khổ cực làm việc cả ngày, về nhà không có cơm ăn, còn phải vỗ về vợ khóc bù lu bù loa, em có thương anh không?” Thẩm Tương Tường học giọng nói trẻ con của cô.



“Anh đói à?” Bạch Thủy Ương giương cặp mắt sưng vù lên hỏi, cô lại khóc đến quên thời gian.



“Đói, đói lắm, nhưng bây giờ vấn đề nghiêm trọng nhất của anh là đau tim.”



“Đau tim, anh phát bệnh à? Không được, chúng ta phải đến bệnh viện ngay, bệnh tim rất nghiêm trọng, nhất định phải kiểm tra tổng thể một lượt.”



Thẩm Tương Tường thấy Bạch Thủy Ương vội vội vàng vào liền ôm chặt lấy “Nước mắt của em đang nhỏ vào tim anh, em nói xem có đau không? Thủy Ương của anh chẳng lẽ làm bằng nước?”



“Xấu xa” Bạch Thủy Ương cười mắng.