Hồi còn đi học, bà Thẩm Tố Đình và bà Doãn Lệ là bạn thân, điều này ai cũng biết. Bà Doãn Lệ học giỏi, còn bà Thẩm Tố Đình thì lại ngược lại. Đó là lí do hay bị cô giáo so sánh là bạn thân mà lại có học lực trái ngược như thế. Hai người cùng thi vào một trường Đại Học, nhưng bà Doãn Lệ đỗ, còn bà Thẩm Tố Đình thì không. Sau này vì hoàn cảnh khó khăn quá nên bà Doãn Lệ xin nghỉ.
Nhưng chuyện khiến bà Thẩm Tố Đình nhớ dai nhất là người mà hồi ấy bà yêu say đắm, lại đi thích bà Doãn Lệ. Đúng là oan nghiệt. Từ ấy, bà Thẩm Tố Đình đã căm hận, nhất định sau này phải khiến bà Doãn Lệ mất tất cả. Đó là lí do bà đã đưa Lạc Đình Ân đi, chia cắt hai mẹ con họ.
"Chỉ vì chuyện đó, mà bà hành hạ con gái tôi? Đồ độc ác!"
Bà Thẩm Tố Đình nhếch mép:
"Độc ác, nhưng bà đau khổ..là tôi vui rồi."
Bà Doãn Lệ như muốn bốc lửa lên. Nhưng bà kiềm chế lại. Vì bà không bao giờ chịu thua. Bà lấy ra một tập giấy tờ vứt lên bàn rồi nói:
"Đây là toàn bộ danh sách khách hàng của ông bà, đúng không? Hai người có tin, với địa vị của tôi bây giờ, chỉ cần tôi alo một tiếng, tất cả chỗ này... mất sạch. Lạc gia sẽ sụp đổ ngay trước mắt tôi!"
Bà Doãn Lệ nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ. Hai ông bà Lạc mặt xám xịt lại,còn đâu cái thái độ hung hăng như vừa nãy.
"Bà dám..."
"Động vào con gái tôi, đến cả giết ông bà tôi cũng dám đấy!"
Ánh mắt bà Doãn Lệ lúc này trông thật đáng sợ. Lạc Đình Nhi hốt hoảng, chạy lại chỗ bà Doãn Lệ, cầu xin:
"Dì Doãn, dì bình tĩnh đi. Có gì từ từ nói. Dì đừng đẩy gia đình con vào đường cùng."
Bà quay sang nhìn Lạc Đình Nhi. Ánh mắt bà có phần dịu dàng hơn. Bà biết Lạc Đình Nhi là người đối xử tốt nhất với con gái bà, hơn nữa lại là người mà Chu Tinh Lăng yêu nhất. Bà nói:
"Ta chưa hề đẩy gia đình con vào đường cùng. Vì nể con là người mà con trai ta yêu, là người tốt với con gái ta nhất, ta sẽ cho Lạc gia các người một cơ hội cuối cùng."
Nghe vậy, hai ông bà Lạc mới biết bà Doãn Lệ là mẹ của Chu Tinh Lăng. Lòng họ thầm cảm ơn Lạc Đình Nhi, không có cô, chắc họ bị tuyệt đường sống rồi. Bà Doãn Lệ nói tiếp:
"Trong vòng ngày mai, hãy đến chỗ con gái tôi, quỳ xuống mà xin lỗi nó. Nếu nó tha thứ, thì cả Lạc gia và đứa cháu yêu quý của các người sẽ được tha thứ. Còn nếu Tiểu Ân không đồng ý, các người chờ ngày ra đường ăn mày đi!"
Hai ông bà Lạc trợn tròn mắt. Không phải họ bất ngờ vì yêu cầu của bà, mà là nhắc đến đứa cháu yêu quý.
"Dương Tuyết... các người đã làm gì nó?"
"Chưa chết được, chỉ là một chút trừng phạt nhẹ thôi!" - Rồi bà đánh mắt sang Lạc Đình Nhi - "Nhi Nhi, con yên tâm. Cho dù Lạc gia có sụp đổ, thì con vẫn sẽ là con dâu của Chu gia."
Nói rồi, bà đứng dậy xách túi đi ra ngoài, để lại cho Lạc gia vừa sợ hãi, vừa lo lắng.
Rời khỏi Lạc gia, bà Doãn Lệ tiếp tục đi thẳng đến tập đoàn Triệu Thị. Gặp bà, Triệu lão gia tay bắt mặt mừng, nhưng trong lòng có chút tức giận vì sao lại huỷ bỏ hợp đồng.
"Bà Doãn, có vấn đề gì, tại sao bà lại huỷ bỏ hợp đồng với chúng tôi?" - Triệu lão gia hỏi luôn, bỏ qua hỏi thăm sức khỏe, tình hình.
Bà Doãn Lệ nhìn xung quanh một lượt, bà chậm rãi nói:
"Triệu Thị tồn tại đến bây giờ cũng là công lao của mẹ con tôi nhỉ?"
"À tất nhiên rồi. Mẹ con bà chính là ân nhân của Triệu gia chúng tôi!"
"Vậy tôi có một yêu cầu, không biết ông có đồng ý không?"
Triệu lão gia có vẻ hơi nghi ngờ về thái độ của bà Doãn Lệ. Ông ấp úng:
"Yêu...yêu cầu...yêu cầu gì?"
"Cho con gái tôi đến với con trai ông. Và nhượng chức chủ tịch lại cho con gái tôi!"
Triệu thiếu gia thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông cũng bất ngờ vì bà Doãn Lệ có con gái. Trước giờ, không ai thấy con gái bà bao giờ.
"Bà có con gái?"
"Đúng. Nó chính là Lạc Đình Ân, con dâu của ông đấy!"
Triệu lão gia hết hồn. Cô gái con nuôi nghịch ngợm ấy sao có thể là con của bag Doãn Lệ được
"Bà ... bà đang đùa tôi à?"
"Nhìn tôi giống đùa lắm à? Con bé là con nuôi của Lạc gia, nhưng là con ruột của tôi!"