Hôm ấy, Dương Tuyết vừa tan học. Cô mới đang là sinh viên năm cuối trường Đại học Tân Y. Cái tính cách hống hách, ngang ngược của cô ta khiến rất nhiều nữ sinh trong trường ghét.
Dương Tuyết vừa bước ra đến cổng, thấy một chiếc ô tô đỗ ở trước cổng, ba, bốn tên đi xuống đứng trước mặt Dương Tuyết:
"Chào, cô là Dương Tuyết?"
"Phải, là tôi đây!" - Dương Tuyết ngơ ngác tay chỉnh lại cái lại cái quai cặp đeo trên lưng.
"Theo lệnh của thiếu gia, mời cô đi theo chúng tôi!" - Họ ăn nói rất tử tế, hẳn hoi.
"Thiếu gia các người là ai?"
Một tên áo đen lấy tay mở cửa xe
"Đừng nói nhiều. Mời cô đi theo chúng tôi!"
Dương Tuyết thật khó hiểu. Lại ai giở trò gì với Dương Tuyết tiểu thư ta đây. Vốn bản tính hống hách, cô ta chẳng sợ gì cả. Cô lên xe đi cùng mấy tên kia. Cô ngồi giữa hai tên áo đen, mắt cô cứ đảo đảo xung quanh. Cũng khá là sợ. Nhìn những khuôn mặt nghiêm túc của những tên xung quanh mình, cô thấy hơi run.
Chiếc xe dừng lại ở một căn hộ khá lớn, là căn hộ của Triệu Minh Hàn. Họ mời cô vào bên trong, rồi dẫn cô lên tầng ba, bảo là người cần gặp cô đang ở bên trong.
Dương Tuyết mở cửa bước vào, lập tức những tên ở ngoài kéo cánh cửa sập lại rồi khoá ở bên ngoài. Hai người đàn ông đang đứng quay lưng lại, Dương Tuyết ấp úng:
"Hai...hai anh...là ai?"
Hai người quay lại. Triệu Minh Hàn??? Cô nhận ra mỗi Triệu Minh Hàn, còn Chu Tinh Lăng thì cô ta không biết. Triệu Minh Hàn nhếch mép, Dương Tuyết thấy sợ hãi định chạy nhưng cửa đã bị khoá. Triệu Minh Hàn bóp lấy gáy cô, lôi cô lại:
"Cô có biết động vào vợ của Triệu thiếu gia này thì hậu quả thế nào không?" - Triệu Minh Hàn nghiến răng.
Chu Tinh Lăng từ từ rút con dao trong túi quần ra, Dương Tuyết trợn tròn mắt hốt hoảng:
"Không, đừng, tôi xin anh. Tôi xin anh!"
Chu Tinh Lăng kề sát con dao vào má Dương Tuyết, cô ta run cầm cập cả người. Chu Tinh Lăng nhếch mép
"Bình tĩnh đi. Tôi không giết cô đâu mà lo. Cô phải từ từ mà nếm trải cái cảm giác đau đớn bao năm nay của em gái tôi. Chu thiếu gia ta thực sự không muốn ra tay với con gái, nhưng hạng người như cô thì không ra tay không được."
Nói rồi, Chu Tinh Lăng đẩy đầu Dương Tuyết khiến cô ngã xuống đất.
_____________________
Bà Doãn Lệ đặt chân xuống sân bay đã thấy Chu Tinh Lăng đã đợi sẵn. Vừa thấy con trai mình, bà đã bảo anh chỉ đường đến Lạc gia, rồi bà nhờ tài xế đưa bà đến tận nơi. Không ngờ năm ấy, bà Thẩm Tố Đình lại chuyển nhà đi xa như thế.
Bà Doãn Lệ bước vào nhà một cách lịch sự, trang trọng, toát lên vẻ đẹp của một người giàu có, khác hoàn toàn với trước kia, khiến bà Thẩm Tố Đình không nhận ra.
"Bà...bà là...? Bà Doãn Lệ?" - Lạc phu nhân nhìn thấy bà Doãn Lệ thì vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên.
Bà Doãn Lệ cười nhạt, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông bà Lạc.
"Phải. Là tôi đây!"
Hai ông bà Lạc nhìn nhau, có vẻ có chút lo lắng, hơi sợ hãi. Sao bà Doãn Lệ lại biết nơi này mà đến.
"Bà...bà bây giờ khác quá. Tôi nhận không ra" - Lạc phu nhân ấp úng.
Bà Doãn Lệ vẫn nghênh ngang, có nét kiêu căng. Bà ngồi vắt chân lên
"Đúng rồi. Tôi phải giàu thì mới tìm được nơi đây để đón con gái tôi chứ!" - Từng câu từng chữ bà đều nhấn mạnh.
Ông bà Lạc vô cùng bối rối, Lạc Đình Nhi thì lo lắng. Bà Doãn Lệ hận ba mẹ cô như thế, thì mối tình giữa cô và Chu Tinh Lăng chẳng phải vô cùng khó khăn hay sao.
"À...Con gái bà...nó...bây giờ...đang là vợ của một giám đốc của Triệu Thị... rất sung sướng."
Bà Doãn Lệ nhếch mép. Đúng là giả tạo.
"Thế sao?" - Bà Doãn Lệ trợn mắt - "Vậy tại sao bao năm qua gia đình các người lại hành hạ nó!"
Bà Doãn Lệ tức giận đập tay vào bàn quát lớn khiến ông bà Lạc và Lạc Đình Nhi giật mình. Mặt bà Doãn Lệ lúc này như muốn lao vào giết hai vợ chồng nhà kia vậy. Bà nói tiếp:
"Tại sao ngày xưa, bà dám mang con tôi đi? Dám đưa nó rời xa tôi? Tôi đã làm gì có lỗi với bà?"
Nói đến đây, bà Thẩm Tố Đình không còn cảm giác sợ hãi nữa. Bà hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mặt bà Doãn Lệ, nói:
"Bởi vì hồi xưa, bà luôn hơn tôi tất cả. Cái gì bà cũng có, còn tôi thì không!"