Anh tưởng rằng Cố Tri Vi đã trở lại, dù sao cũng nên để bác sĩ y tá đến kiểm tra theo lệ.
Hóa ra là vị hôn thê cũ của Cố Nghiêu Dã xuất hiện.
Giang Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ cùng nhau xuất hiện ở cửa phòng Cố Nghiêu Dã.
Chuyện lần này, Cố Nghiêu Dã có công lao rất lớn.
Cô cảm thấy mình phải đích thân cảm ơn anh.
Nếu Cố Nghiêu Dã cảm thấy cảm ơn bằng lời nói không đủ, Giang Tĩnh Nguyệt đã hạ quyết tâm, chờ vết thương của anh bình phục, cô có thể mời anh ăn cơm.
“Xin lỗi đã làm phiền.” Người phụ nữ hơi nghiêng người, đầu tiên là liếc nhìn Cố Nghiêu Dã đang nằm trên giường, sau đó ánh mắt rơi vào Viên Nguyệt Hà đang ngồi bên cạnh giường bệnh.
Không nghĩ tới, Cố Nghiêu Dã nằm viện, anh ấy cũng sẽ đến thăm.
Có thể thấy, mối quan hệ giữa họ không đơn giản là bạn bình thường.
Suy nghĩ Giang Tĩnh Nguyệt bay hơi xa.
Tới khi Viên Nguyệt Hà đứng dậy đón tiếp cô và Chu Thỉ, cô mới tập trung trở lại.
Cô và Chu Thỉ lần lượt vào phòng, ngồi bên giường bệnh dưới sự sắp xếp của Viên Nguyệt Hà.
Cố Nghiêu Dã nằm trên giường nhìn họ thật sâu, vẻ mặt lạnh lùng, không có cảm xúc.
Chu Thỉ đặt giỏ trái cây và một số thuốc bổ xuống bên cạnh, lịch sự hỏi thăm tình trạng của anh.
Sau đó, anh nhìn thấy Giang Tĩnh Nguyệt bởi vì ngại có người ngoài ở đây, nên chủ động đề nghị Viên Nguyệt Hà và mình ra ngoài hóng gió một chút.
Một lúc sau, trong phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại Cố Nghiêu Dã và Giang Tĩnh Nguyệt.
Hai người trầm mặc, ánh mắt giao nhau trong chốc lát, Giang Tĩnh Nguyệt bối rối cụp mắt.
Sự im lặng lan rộng trong căn phòng, giống như gấm thêu trên những bức tường cũ giữa mùa hè.
Cố Nghiêu Dã quyết định đợi Giang Tĩnh Nguyệt nói trước.
Anh cũng đoán được cô đến đây làm gì.
Bởi vì anh hiểu rõ cô, biết cô là người không thích mắc nợ người khác.
Nhưng bảo cô nói lời cảm ơn người mà bình thường cô ghét nhất thì đúng là làm khó cô rồi.
Vì vậy sau một lúc lâu im lặng, Cố Nghiêu Dã đành phải phá vỡ: “Bạn trai của em đúng là rất yên tâm về em, anh ấy để em cô nam quả nữ ở một mình cùng anh, cũng không sợ anh làm chuyện không thể miêu tả với em sao.”
Giọng điệu của anh tùy ý, nếu nghe cẩn thận có thể nhận ra được mùi dấm chua nhàn nhạt.
Chẳng qua là anh không giữ được miệng, nhìn thấy Giang Tĩnh Nguyệt là tâm tư chưa bao giờ thanh tịnh, sẽ tùy tiện nói ra những lời châm chọc mỉamai.
Sau khi nói xong, Cố Nghiêu Dã mới nhận thấy được không thích hợp, không khéo léo, ước gì có thể tự tát mình ngay tại chỗ.
Nhưng lời nói của anh đã ảnh hưởng đến Giang Tĩnh Nguyệt.
Nói tóm lại, sau khi cô nghe xong lời này, sự thẹn thùng biến mất trong nháy mắt, lông mày lá liễu hơi nhướng lên, dùng đôi mắt đẹp tức giận nhìn chằm chằm anh.
Lúc đầu khuôn mặt vốn trắng nõn không tỳ vết, giờ đỏ lên thật hấp dẫn.
“Chỉ bằng anh bây giờ, một tay tôi có thể treo lên đánh mười cái.” Giang Tĩnh Nguyệt nhịn một chút, cũng không nói quá mức.
Dù sao, cô còn giữ được lý trí của mình, vẫn nhớ kỹ lòng tốt của Cố Nghiêu Dã đối với mình.
Tuy rằng miệng anh hỗn, nhưng nhìn vết thương trên người anh, cô vẫn nhịn.
Mặc dù đã chọc tức Giang Tĩnh Nguyệt nhưng trong lòng Cố Nghiêu Dã lại cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được.
Có thể là anh đã làm cho sợi dây buộc chặt trên người cô đã bị lỏng ra.
Thích nhìn cô được là chính mình trước mặt anh.
Cho dù là hung dữ, cũng rất dễ thương.
“Thật hay giả vậy?”
“Anh muốn thử?”
“Không được không được!”
Người đàn ông cố nén cười, nhìn chằm chằm mặt Giang Tĩnh Nguyệt bị anh chọc ghẹo càng ngày càng đỏ, không chớp mắt nói thêm: “Nữ hiệp Tĩnh Tĩnh uy vũ.”
Trên mặt Giang Tĩnh Nguyệt tức đến nghẹn đỏ hết lên: “...”
Cô không nên ôm ấp chút áy náy với con hàng này, lại càng không nên băn khoăn trong lòng mà chạy tới nhìn anh.
“Nếu anh đã sinh long hoạt hổ như vậy, chắc cũng không có gì trở ngại.” Giang Tĩnh Nguyệt mím môi đứng lên: “Anh nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước.”
Nói rồi cô kéo ghế đi ra ngoài.
Cố Nghiêu Dã mở miệng, muốn giữ cô lại nhưng lại nhịn xuống.
Anh ngẩng đầu lên, muốn nhìn Giang Tĩnh Nguyệt rời đi.
Không ngờ, cô chỉ bước hai bước rồi đột ngột dừng lại, quay lại nhìn anh.