Từ trước đến nay Tô Dĩ Phàm luôn trượng nghĩa với Cố Nghiêu Dã, cậu ta ước gì mình có thể nằm trên giường bệnh gánh chịu vết thương thay cho anh.
Viên Nguyệt Hà ở một bên bị chọc cười, chỉ thấy Cố Nghiêu Dã một tay ôm trán, vẻ mặt chán không muốn nói.
Viên Nguyệt Hà thay anh trả lời câu hỏi của Tô Dĩ Phàm: “Người đâm cậu ta bây giờ chắc là đang ở cục thành phố.”
Nghe đến đây, Tô Dĩ Phàm lập tức sững người.
Vội vàng xoay người quan tâm đến thân thể Cố Nghiêu Dã.
Sau đó lại hỏi tình hình cụ thể tối hôm qua.
Biết Cố Nghiêu Dã đã cứu mạng Giang Tĩnh Nguyệt, Tô Dĩ Phàm nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Anh Dã, thấy việc nghĩa hăng hái làm, cục thành phố chắc chắn phải treo thưởng cho anh.”
Ai có thể nghĩ tới, Tô Dĩ Phàm chỉ thuận miệng nói một câu.
Sau đó vậy mà thành sự thật.
Cố Nghiêu Dã dưỡng thương được khoảng 1 tháng.
Trước đó, ông cụ nhà họ Cố không cho anh xuất viện.
Nhưng bác sĩ nói vết thương hồi phục tốt, có thể về nhà tự tĩnh dưỡng nên ông cụ cũng không khăng khăng nữa.
Vì vậy một tháng sau, Cố Nghiêu Dã được xuất viện.
Vào ngày anh xuất viện, cục thành phố đã cử người đến trao cho anh cờ thi đua công dân ba tốt vì hành động dũng cảm chính nghĩa.
Người được cục thành phố cử đến bệnh viện đúng lúc là Giang Tĩnh Nguyệt và Lâm Dự Đông.
Sau khi giao cờ thưởng, Giang Tĩnh Nguyệt gọi điện cho Chu Thỉ bảo anh đặt một nhà hàng tư nhân, cô lái xe đưa Cố Nghiêu Dã đến đó.
Tô Dĩ Phàm chịu trách nhiệm đưa Cố Nghiêu Dã xuất viện, cậu ta không yên lòng nên đã đi theo.
Tất nhiên, người ngồi ở ghế lái biến thành Tô Dĩ Phàm.
Trên đường đến nhà hàng tư nhân, Tô Dĩ Phàm vừa lái xe vừa chú ý đến tình trạng đường xá, đồng thời không quên nói chuyện với Giang Tĩnh Nguyệt đang ngồi ở ghế sau.
Trong lời nói đều đề cập đến tính nghiêm trọng của chuyện lần này, đồng thời ca ngợi sự dũng cảm và uy vũ của Cố Nghiêu Dã, còn giẫm Chu Thỉ làm bạn trai Giang Tĩnh Nguyệt không xứng chức.
“Chị nói hơn nửa đêm, sao anh ta có thể để cho một cô gái đi gặp người đàn ông khác?”
“Không cân nhắc đến an toàn của chị chút nào.”
Tô Dĩ Phàm đang cằn nhằn, nghĩ đến việc Cố Nghiêu Dã bị đâm vì điều này, Tô Dĩ Phàm tức giận nói: “Nếu không phải anh Dã chỉ tình cờ gặp kẻ giết người lái xe của chị trên đường, sau đó theo anh ta đến tận hiện trường...”
“Không phải chứ, em nói nè, chị Tĩnh Nguyệt, có lẽ chị sẽ không đợi được bạn trai chị mang cảnh sát tới hiện trường đâu.”
Cố Nghiêu Dã đang ngồi trong khoang lái phụ, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không nghĩ tới lời nói của Tô Dĩ Phàm càng lúc càng quá đáng, trong lời nói của cậu ta còn có chút trách móc Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh lập tức cau mày, trầm giọng ngắt lời thằng nhóc còn muốn thao thao bất tuyệt kia: “Tập trung lái xe đi, sao lại nói nhiều như vậy?”
Nói xong, Cố Nghiêu Dã liếc nhìn ghế sau từ gương chiếu hậu.
Anh thấy Giang Tĩnh Nguyệt cụp mắt xuống, giống như bị lời nói của Tô Dĩ Phàm làm ảnh hưởng, cô héo rũ như một quả cà tím chịu nhiều sương giá.
Anh không kiên nhẫn nói Tô Dĩ Phàm: “Cậu thì biết cái rắm gì.”
“Nếu giáo sư Chu không cùng cảnh sát đến kịp thời, cả tôi và Tĩnh Tĩnh đều đã chết.”
Lời nói của người đàn ông khiến Giang Tĩnh Nguyệt ngồi ở ghế sau ngước mắt lên.
Cô bắt gặp ánh mắt của Cố Nghiêu Dã trong gương chiếu hậu, mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Sau đó, khi họ đến nơi, Tô Dĩ Phàm để Cố Nghiêu Dã và Giang Tĩnh Nguyệt xuống ở lối vào của nhà hàng tư nhân, tự mình lái xe đi đến bãi đậu xe.
Giang Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng được ở một mình với Cố Nghiêu Dã trong chốc lát.
Cô không nói cho Cố Nghiêu Dã, thực ra trong một tháng qua, cô thường mơ về đêm mưa đó.
Nhà máy bị bỏ hoang, hoàn cảnh tối tăm, Lâm Bị u ám máu lạnh.
Nửa đầu của giấc mơ luôn khiến cô sợ hãi hoảng loạn, cảm thấy mình không thể trốn thoát, phải đến khi Cố Nghiêu Dã xuất hiện trong giấc mơ của cô, trái tim của Giang Tĩnh Nguyệt mới có thể bình yên.
Cuối cùng, cô mới từ từ thoát khỏi giấc mơ, bước vào giấc ngủ bình yên.
“Em đừng vì lời nói của Tô Dĩ Phàm mà suy nghĩ lung tung. Lời nói của cậu ta luyên thuyên lắm.” Cố Nghiêu Dã đút một tay vào túi quần, nghiêng đầu cụp mắt xuống, nhìn Giang Tĩnh Nguyệt tâm sự nặng nề bên cạnh mình.
Còn tưởng rằng cô đang để ý đến những gì Tô Dĩ Phàm nói.
Giang Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng, cười nói: “Lời cậu ta nói cũng không phải hoàn toàn không có lý.”
Cố Nghiêu Dã hơi sững sờ, theo bản năng muốn trêu chọc cô: “Vậy là em cũng cảm thấy bạn trai mình không xứng chức.”
“...” Khóe miệng Giang Tĩnh Nguyệt lúc này cứng đờ, không nói gì nhìn anh: “Ý của tôi là, không có anh, tôi sợ là không đợi được Chu Thỉ mang cảnh sát tới hiện trường.”
“Cho nên Cố Nghiêu Dã, anh quả thực đã cứu mạng tôi.”
Cô trịnh trọng nói, vẻ mặt trông hơi nghiêm túc.
Cố Nghiêu Dã cũng bị ảnh hưởng, trong tiềm thức rũ bỏ sự khiếm nhã của mình, muốn vươn tay véo khuôn mặt căng thẳng của cô.
Cuối cùng lý trí ngăn cản anh: “Không có việc gì, từ nay về sau chúng ta là người một nhà.”
Cố Nghiêu Dã nói như vậy cũng có căn cứ.
Bởi vì trong thời gian anh nằm viện, nhà họ Cố và nhà họ Giang đã tuyên bố việc Cố Tri Vi và Giang Thuật đính hôn, đồng thời xác nhận hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ đơn giản.
Ngoài ra, cũng có thông báo Cố Nghiêu Dã và Giang Tĩnh Nguyệt đã hủy hôn ước.
Để tránh lại phát sinh chuyện giống lúc trước, bị hiểu lầm thành Giang Tĩnh Nguyệt là người lăng nhăng.
Nếu có thêm một Lâm Bị xuất hiện không hiểu chuyện, Giang Tĩnh Nguyệt thật sự sẽ bị oan uổng.
Nói tới người một nhà, Giang Tĩnh Nguyệt cũng chuyển chủ đề thành hôn lễ hai tháng sau.
Còn hỏi Cố Nghiêu Dã liệu Cố Tri Vi có đồng ý chuyện này không hay trưởng bối hai nhà tự tiện chủ trương.
“Dù sao cũng sẽ thành thông gia, hôn lễ chỉ là hình thức mà thôi.”
“Từ ngày Vi Vi đồng ý kết hôn, trong lòng em ấy đã biết rất rõ thực tế của cuộc hôn nhân.”
“Em không cần phải cảm thấy có lỗi với em ấy.” Cố Nghiêu Dã biết rất rõ tâm lý của Giang Tĩnh Nguyệt.