Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 133-4: Gặp báo ứng 4




“Vô Ưu, hôm nay ngươi quá hồ nháo, Tần Thừa tướng thay mặt trẫm dậy dỗ ngươi, sau này nhớ thanh tĩnh một chút, chớ cố tình gây sự nữa!” Nguyên Ung Đế nói như vậy, cái bạt tai của Tần Liễm là thay mặt Nguyên Ung Đế đánh Vô Ưu Công chúa, cũng không coi là Tần Liễm khinh thị tôn nghiêm Hoàng Thất.

Nguyên Ung Đế mở miệng bảo vệ Tần Liễm, Ninh Thục phi không cảm thấy kinh ngạc. Tuy thời gian Tần Liễm vào triều không lâu lắm nhưng căn cơ lại rất vững chắc, hiện tại diệt trừ hắn không khỏi khiến triều đình rung chuyển, Nguyên Ung Đế nhất thời muốn nổi lên sát tâm với hắn cũng không có khả năng ra tay.

Tần Liễm lại người nằm trong phe cánh của Hách Liên Thành. Hắn xảy ra chuyện, Hách Liên Thành khó tránh khỏi tổn thất.

Hoàng Thượng chắc chắn không nỡ để nhi tử của tiện nhân Liên phi kia bị tổn thất thực lực, bởi vậy, Hoàng Thượng sẽ không vì một Công chúa chẳng có bao nhiêu tác dụng mà chân chính xử trí Tần Liễm.

Tần Liễm thấy rõ ràng điểm này mới dám ra tay đánh Vô Ưu Công chúa đi?

“Tần Liễm, tuy ngươi thay trẫm dạy dỗ Vô Ưu Công chúa nhưng trẫm lại không nói ngươi dùng sức như vậy, trẫm phạt ngươi ba tháng bổng lộc bày tỏ khiển trách.” Nguyên Ung Đế lạnh nhạt nói.

Ninh Thục phi cười lạnh, phạt ba tháng bổng lộc, đây mà coi là trừng phạt sao? Này ngay cả một chút da lông của Tần Liễm cũng không sao!

Nguyên Ung Đế phất tay để Tần Liễm và Vô Ưu Công chúa lui xuống. Vô Ưu Công chúa vẫn như cũ không cam lòng, trước mặt Nguyên Ung Đế khóc thương tâm gần chết, cố chấp đến mất lý trí cầu Phụ hoàng tứ hôn cho nàng và Tần Liễm.

Nguyên Ung Đế đành phải cho ngươi kéo nàng ra khỏi Ngự Thư phòng, không nghĩ tới Vô Ưu Công chúa lại quỳ ngoài cửa không chịu đứng lên.

Trời âm u, tuyết rơi rất dày, Vô Ưu Công chúa quỳ ngoài Ngự Thư phòng không chịu đi. Nguyên Ung Đế cũng không đành lòng liền nói Ninh Thục phi ra ngoài khuyên bảo nàng.

Ninh Thục phi đến trước mặt Vô Ưu Công chúa, phất tay cho những người khác lui: “Ngươi có quỳ bao lâu đi nữa Phụ Hoàng ngươi cũng không thay đổi chủ ý, chỉ biết rằng ngươi đang cố tình gây sự. Thay vì đặt hi vọng lên trên người Phụ Hoàng ngươi, cho bằng dựa vào sức mình.”

“Sức mình? Bổn Công chúa phải làm thế nào? Liễm ca ca tại sao lại có thể vô tình với ta như vậy…” Vô Ưu Công chúa thương tâm rơi lệ nói: “ Thục phi nương nương, ngài giúp Vô Ưu cầu xin Phụ Hoàng được không? Phụ Hoàng sủng ái ngài như vậy, chắc chắn người sẽ đáp ứng.”

Hoàng Thượng sủng ái bà? Ninh Thục trong lòng một mảng lạnh lẽo, ngoại trừ Liên phi, Hoàng Thượng không để bất kỳ ai trong lòng cả.

“Bản cung vừa cầu xin Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng vẫn không đồng ý.” Ninh Thục phi ngồi xuồng bên cạnh Vô Ưu Công chúa. “Nếu Phụ Hoàng ngươi thay đổi chủ ý ngươi cũng không phải ở bên ngoài quỳ lâu như vậy. Hiện thời chỉ có thể dựa vào bản thân tự tranh thủ.”

“Ta…Liễm ca ca không thích ta, ta phải tranh thủ như thế nào?” Vô Ưu Công chúa lẩm bẩm nói: “Liễm ca ca chỉ thích Diệp Thanh Linh.”

Nàng tựa như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt lóe lên ngoan lệ cay độc. “Nếu Diệp Thanh Linh không có ở đây, chắc chắn Liễm ca ca sẽ thích ta!” Nàng đẹp như vậy, yêu Liễm ca ca như vậy, một ngày nào đó Liễm ca ca sẽ thấy nàng rất tốt, sau đó tiếp nhận nàng.

“Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Ninh Thục phi vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi, quỳ lâu như vậy cũng sợ bệnh sao? Ngươi hồi phủ trước đi, đừng chọc giận Phụ Hoàng ngươi.”

“Thục phi nương nương, ngài sẽ giúp Vô Ưu chứ?” Vô Ưu Công chúa đột nhiên bắt lấy tay Ninh Thục phi.

Ninh Thục phi cười cười: “Tất nhiên, ngươi là nữ nhi của Hoàng Thượng, cũng là nữ nhi của Bổn cung, Bổn cung không giúp ngươi thì giúp ai?

Chỉ là hiện tại không phải thời điểm tốt để diệt trừ Diệp Thanh Linh.”

Vô Ưu Công chúa kích động nắm chặt tay Ninh Thục phi: “Vậy phải là lúc nào?”

“Thời cơ đến, bổn cung sẽ nói cho ngươi biết. Bất quá ngươi có thể yên tâm, trước ngày Tần Thừa tướng thành thân, bổn cung sẽ giúp ngươi diệt trừ Diệp Thanh Linh.” Ninh Thục phi ôn nhu nói.

Ban đêm, phòng Thanh Linh đã tắt đèn, nằm trên giường mơ mơ màng màng sắp ngủ, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra. Sau đó là mùi hương mà nàng quen thuộc nhất quanh quẩn nơi đầu mũi.

Nàng mãnh liệt mở mắt, thấy rõ người đến, nàng đột nhiên ngồi dậy: “ Sao chàng lại tới đây?” Đôi mắt đen nhánh của nàng trừng mỗ nam nào đó đêm khuya đột nhiên xông vào phòng nàng.

“Nhớ nàng.” Tần Liễm hôn má nàng một cái, tiếp đó nhanh gọn cởi áo nới dây lưng trước mặt nàng.

“Chàng khốn kiếp!” Trong phòng mặc dù không thắp đèn nhưng ánh sáng vàng nhạt từ đèn lồng ngoài hành lang hắt vào qua song cửa sổ khiến nàng có thể nhìn thấy rõ mồn một hắn đang làm gì. “Đây là khuê phòng của ta, bị người khác phát hiện phải làm sao? Chàng còn không mau đi?” Lo lắng hắn sẽ dính vào người nàng, nàng tùy tiện tìm lý do đuổi hắn.

Ngón trỏ thon dài của Tần Liễm ngăn trở môi nàng: “Phu nhân nhỏ giọng một chút, nếu bị người khác phát hiện cũng không hay. Ừ, tốt nhất là không cần nói.” (MTLTH.dđlqđ)

Thanh Linh phiền muối há miệng cắn ngón tay hắn: “Chàng thật đáng giận!” Sau khi buông tay hắn ra, nàng giận dỗi nói.

Hắn cúi đầu cười ra tiếng, không mảnh vải che thân chui vào chăn của nàng: “Phu nhân, vi phu giúp nàng làm ấm giường.” Không đợi Thanh Linh lên tiếng, hắn liền ôm chặt lấy nàng.

Tay chân người này lạnh như khối băng, đến cùng là ai làm ấm giường cho ai?!

Hắn ôm eo nàng, thủ thỉ bên tai nàng: “Phu nhân, hôm nay thiếu chút nữa vi phu bị người cướp đi.”

Vô Ưu Công chúa tiến cung cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn nàng ta cùng Tần Liễm, Thanh Linh cũng nhận được tin tức.

Nhưng người này nửa đêm xông vào khuê phòng của nàng khiến nàng cảm thấy buồn bực. Nghe thấy hắn nhắc đến chuyện này, nàng không lên tiếng. Quay người đối diện tường, không thèm để ý tới hắn.

“Nhưng trong lòng vi phu chỉ có nàng, tuyệt đối không có liên quan đến nữ tử khác. Tối nay tới chính là muốn đảm bảo với phu nhân, thân tâm của vi phu là của phu nhân, bất luận kẻ nào cũng không đoạt được, nàng không cần phải lo lắng.”

“Không cần thiết phải bảo đảm!” Thanh Linh cắn răng nói, muốn bảo đảm tới ban ngày là được, cần gì đêm khuya lại đến? Rõ ràng là một tên lừa gạt!

“Vi phu cảm thấy việc này rất cần thiết.” Hắn hôn cổ nàng, tâm viên ý mã nói: “Vi phu hiện tại sẽ chứng minh cho phu nhân, thân cùng tâm của vi phu đều là của nàng.” Hai bàn tay của hắn công kích trên người nàng.

“Chàng đừng sờ loạn….a!” Bàn tay mát lạnh của hắn vuốt ve ở địa phương mẫn cảm của nàng, nàng không khỏi cả kinh kêu ra tiếng. Nhưng môi rất nhanh đã bị chặn lại, nụ hôn thâm tình mà nóng bỏng cướp đi tiếng kêu sợ hãi của nàng.

“Phu nhân, đây là khuê phòng của nàng.” Hắn tà mị cười nói.

Hắn là đang nhắc nhở nàng không cần phải hô to như vậy, nàng tức giận đến nỗi chỉ muốn một phát cắn chết người này. Mở miệng định cắn không ngờ lại bị người này nhanh chóng hôn xuống, còn nhân cơ hội duỗi lưỡi vào trong miệng nàng, ở bên trong tùy ý đoạt lấy.

Hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, khắp nơi châm lửa trên người nàng, thấy nàng căn bản cũng không có sức lực phản kháng, mặc hắn đoạt lấy.

Ánh sáng vàng nhạt nhu hòa chiếu qua song cửa sổ, hắn nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, khuôn mặt ẩn nhẫn.

Không biết tại sao hắn cảm thấy bộ dạng này của nàng rất thú vị, ngón tay ác ý đâm dâm chọt chọt trên má nàng.

“Chàng thật xấu xa!” Nàng nức nở nói.

Màn tơ khẽ lung lay, thanh âm xấu hổ nhỏ vụn bồng bềnh quanh quẩn khắp phòng, trong phòng cảnh xuân ấm áp.