Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 133-3: Gặp báo ứng 3




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

“Ngày thành hôn là lúc nào?” Vô Ưu quay đầu hỏi, Liễm ca ca muốn thành thân cùng tiện nhân kia, nàng nên làm cái gì bây giờ?

“Hai mươi tháng mười hai.”

“Chuẩn bị kiệu, bổn Công chúa muốn tiến cung.” Vô Ưu nói.

Nguyên Ung Đế đang ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, Ninh Thục phi ở một bên mài mực.

“Bẩm Hoàng Thượng, Vô Ưu Công chúa cầu kiến.” Trương công công nói.

“Để nàng vào.” Nguyên Ung Đế nói.

Vô Ưu Công chúa vội vã bước tới, áo choàng trắng như tuyết phấp phới. Nàng quỳ trước long án của Nguyên Ung Đế: “Cầu xin Phụ hoàng tứ hôn cho hài nhi.” Nàng ngửa đầu nói, gương mặt xinh đẹp tràn ngập mong đợi.

Nguyên Ung Đế đầu tiên có chút sững sờ, sau đó vui vẻ cười to: “Vô Ưu muốn lập gia đình sao? Đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi. Nói cho Phụ Hoàng biết con vừa ý ai nào?”

“Cầu xin Phụ Hoàng đáp ứng hài nhi, nếu không hài nhi liền quỳ ở đây không đứng dậy.” Vô Ưu Công chúa làm nũng nói.

“Con nói trước cho Phụ Hoàng nghe con nhìn trúng công tử nhà nào. Nếu không xứng, trẫm tuyệt không đáp ứng.” Nguyên Ung Đế cười nói.

“Hài nhi muốn trở thành thê tử của Tần Thừa tướng Tần Liễm, thỉnh Phụ Hoàng tứ hôn.” Vô Ưu Công chúa nói xong, trong lòng tuy có chút khẩn trương nhưng trên mặt lại vô cùng kiên định.

Khuôn mặt tươi cười của Nguyên Ung Đế lập tức thu lại: “Vô Ưu, không được hồ đồ, trẫm đã tứ hôn Diệp Nhị tiểu thư cho Tần Thừa tướng.”

Vô Ưu Công chúa gật đầu nói: “Hài nhi nguyện làm bình thê của Tần Thừa tướng, cùng chung trượng phu cùng Diệp Nhị tiểu thư, cầu xin Phụ Hoàng thành toàn!”

“Hồ nháo!” Nguyên Ung Đế trách mắng. (MTLTH.dđlqđ)

“Cầu xin Phụ Hoàng thành toàn.” Vô Ưu Công chúa dập đầu xuống nền gạch, tiếng rất vang.

Nguyên Ung Đế không khỏi đau đầu, cuối cùng cho triệu kiến Tần Liễm tới hỏi ý tứ của hắn.

Tần Liễm rõ ràng có chút kinh ngạc, sau đó hờ hững nói: “Thần cả đời chỉ cưới Diệp Thanh Linh làm thê, nếu không phải nàng, thần nguyện cô độc quãng đời còn lại.”

Cự tuyệt không chút lưu tình, Vô Ưu Công chúa dường như nghe thấy tiếng tâm mình tan vỡ, đôi mắt nàng hiện lên thủy quang, kiều môi run rẩy nói: “Liễm ca ca, chàng không muốn lấy Vô Ưu cũng được, để Vô Ưu ở bên cạnh chàng có được hay không? Vô Ưu không cầu danh phận.”

Nguyên Ung Đế nghe vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi. Đường đường là Công chúa của một nước lại có thể ủy khuất cầu toàn vì một người nam nhân, thật sự là mất mặt!

“Công chúa kim chi ngọc diệp, thần không dám với cao.” Tần Liễm vẫn nhàn nhạt nói.

“Vô Ưu không để ý, chỉ cần có thể ở bên cạnh Liễm ca ca là tốt rồi.” Vô Ưu Công chúa nói.

“Thần để ý.” Tần Liễm vô tình nói ba chữ triệt để ném Vô Ưu Công chúa vào hầm băng.

“Liễm ca ca, chàng có thể vô tình như thế sao?” Vô Ưu Công chúa khóc rất thương tâm, nàng chưa từng hạ thấp tư thái vì người nào, trước mặt bạch y nam tử này, nàng bỏ qua tôn nghiêm cùng cao ngạo của một Công chúa đến ăn nói khép nép cầu xin hắn, thế nhưng hắn lại vô tình cự tuyệt không chút suy nghĩ.

Trong lúc nhất thời, nàng không có cách nào tiếp nhận được, nàng quát lớn: “Tiện nhân kia có cái gì tốt lại làm cho chàng không thèm ngó ngàng đến ta?”

“Chát!” một tiếng trong trẻo, tiếng bạt tai vang dội cả thư phòng.

Tần Liễm thế nhưng dám tát Vô Ưu Công chúa trước mặt Nguyên Ung Đế, Nguyên Ung Đế giận giữ đứng dậy: “Tần Liễm, ngươi dám làm càn?!”

“Liễm ca ca, chàng đánh ta?” Vô Ưu Công chúa không thể tin mở to hai mắt, khóe môi tràn ra một tia máu, gò má vừa bị đánh phút chốc sưng lên, cái bạt tai củaTần Liễm đúng là không nhẹ thật.

“Ta mặc kệ người khác nghĩ thế nào về nàng, ta chỉ biết trong lòng ta, nàng là trân bảo. Ta không thể để nàng chịu nhục như vậy được.” Tần Liễm thản nhiên nói, không hề cố kị đem nhược điểm của mình bại lộ trước mặt người khác.

Ninh Thục phi ở một bên yên lặng không lên tiếng, khóe môi khẽ nhếch, không thể ngờ người quyền khuynh triều dã, thực lực bí ẩn lại có nhược điểm. Về sau muốn đối phó với Tần Liễm cũng bớt rất nhiều việc.

Tần Liễm xoay người, trực tiếp chống lại lửa giận của Nguyên Ung Đế: “Công chúa nhục mạ vị hôn thê của thần là tiện nhân, vị hôn thê của thần chịu nhục nhưng thần thân là vị hôn phu lại không nuốt được cơn tức này. Ngay cả ái nhân của mình cũng không thể bảo vệ, chẳng phải trở thành trò cười của người đời hay sao? Thần làm sao có thể làm tốt vị trí rường cột của nước nhà?

Thần đánh Công chúa cũng là hành động bất đắc dĩ, cũng không hề có ý khinh thị tôn nghiêm Hoàng Gia.” Hắn đường hoàng nói.

“Công chúa kim chi ngọc diệp, thần đánh nàng, thần có tội, nguyện bị trách phạt.” Tần Liễm chân thành nói.

Nguyên Ung Đế trừng mắt nhìn Tần Liễm, cơn tức lên không được mà xuống cũng không xong. Tần Liễm nói không phải là không đạo lý, người khác nhục mạ phu nhân Thừa tướng cũng giống như đánh vào mặt Thừa tướng quốc gia, Tần Liễm ra tay cũng có thể hiểu.

Nhưng lần này người nhục mạ phu nhân Thừa tướng lại là Vô Ưu Công chúa, Tần Liễm đánh nàng, không phải là trực tiếp đánh vào bộ mặt Hoàng Gia sao?

“Vô Ưu, hôm nay ngươi quá hồ nháo, Tần Thừa tướng thay mặt trẫm dạy dỗ ngươi, sau này nhớ thanh tĩnh một chút, chớ cố tình gây sự nữa!” Nguyên Ung Đế nói như vậy, cái bạt tai của Tần Liễm là thay mặt Nguyên Ung Đế đánh Vô Ưu Công chúa, cũng không coi là Tần Liễm khinh thị tôn nghiêm Hoàng Thất.

Nguyên Ung Đế mở miệng bảo vệ Tần Liễm, Ninh Thục phi không cảm thấy kinh ngạc. Tuy thời gian Tần Liễm vào triều không lâu lắm nhưng căn cơ lại rất vững chắc, hiện tại diệt trừ hắn không khỏi khiến triều đình rung chuyển, Nguyên Ung Đế nhất thời muốn nổi lên sát tâm với hắn cũng không có khả năng ra tay.

Tần Liễm lại người nằm trong phe cánh của Hách Liên Thành. Hắn xảy ra chuyện, Hách Liên Thành khó tránh khỏi tổn thất.

Hoàng Thượng chắc chắn không nỡ để nhi tử của tiện nhân Liên phi kia bị tổn thất thực lực, bởi vậy, Hoàng Thượng sẽ không vì một Công chúa chẳng có bao nhiêu tác dụng mà chân chính xử trí Tần Liễm.

Tần Liễm thấy rõ ràng điểm này mới dám ra tay đánh Vô Ưu Công chúa đi?

“Tần Liễm, tuy ngươi thay trẫm dạy dỗ Vô Ưu Công chúa nhưng trẫm lại không nói ngươi dùng sức như vậy, trẫm phạt ngươi ba tháng bổng lộc bày tỏ khiển trách.” Nguyên Ung Đế lạnh nhạt nói.

Ninh Thục phi cười lạnh, phạt ba tháng bổng lộc, đây mà coi là trừng phạt sao? Này ngay cả một chút da lông của Tần Liễm cũng không sao!

Nguyên Ung Đế phất tay để Tần Liễm và Vô Ưu Công chúa lui xuống. Vô Ưu Công chúa vẫn như cũ không cam lòng, trước mặt Nguyên Ung Đế khóc thương tâm gần chết, cố chấp đến mất lý trí cầu Phụ hoàng tứ hôn cho nàng và Tần Liễm.

Nguyên Ung Đế đành phải cho ngươi kéo nàng ra khỏi Ngự Thư phòng, không nghĩ tới Vô Ưu Công chúa lại quỳ ngoài cửa không chịu đứng lên.

Trời âm u, tuyết rơi rất dày, Vô Ưu Công chúa quỳ ngoài Ngự Thư phòng không chịu đi. Nguyên Ung Đế cũng không đành lòng liền nói Ninh Thục phi ra ngoài khuyên bảo nàng.