Bóng của một người phụ nữ bất thình lình xuất hiện ngay sau khi Cửu Thành Ưng vừa rời đi, trên tay cô cũng cầm một đóa hoa hải đằng tím, đứng sừng sững trước hai bia mộ, thì thầm.
" Là mộ của mình sau ! "
Giai Kỳ, cô vẫn còn sống, trở về sau 4 tháng mất tích, cô thay đổi hoàn toàn, mái tóc dài thay bằng một mái tóc ngắn ngang vai, một bên mắt trái của cô đã mù, do lần ra chiến trường, bom nổ bị thương.
Khi đó, Giai Kỳ được lũ sói hy sinh chắn bom, 5 con duy nhất chết đi 3 con trong mưa bom bão đạn, còn 2 con còn lại, cố gắng đưa Giai Kỳ rơi xuống biển, bị thương đi cứu chữa.
Cô gái nhỏ may mắn được một nhà dân trong làng chài cứu giúp, mất tận 4 tháng vết thương của cô mới hồi phục, liền trở về vùng ngoại ô này.
Vốn, Giai Kỳ định lặng lẽ sống ở đây, chăm phần mộ của mẹ, không ngờ lại phát hiện, có người đã lập một phần mộ cho cô.
Giai Kỳ đặt bó hoa xuống, chấp hai tay vái lạy, hiểu ra ai đã làm phần mộ này, cô coi như bản thân chẳng còn tồn tại, chấp nhận phần mộ dành ấy.
Hai con sói cuối cùng bên cạnh cô, đứng trước bia mộ, ngửi được thứ mùi quen thuộc, bỗng rú lên tiếng gầm lớn, đánh động đến Cửu Thành Ưng đang loay hoay dưới đất.
" Giai Kỳ ! "
Người đàn ông nghe tiếng sói quen thuộc, như bừng tỉnh, lập tức chạy bạt mạng đến nơi phát ra tiếng sói, hai mắt anh tức khắc mở to, dụi dụi đôi bàn tay đầy bùng đất vào hốc mắt.
" Giai Kỳ ! "
Giọng anh cất lên, ngay chỗ phần mộ, cô gái nhỏ nghe tiếng nói quen thuộc, xoay người lại ngay.
Cửu Thành Ưng đứng hình tại chỗ, không tin vào mắt mình, trước mặt anh, người con gái anh yêu đang đứng rành rành ra đó, cô vẫn còn sống, ngoại hình cô tuy thay đổi, nhưng anh vẫn nhận ra dáng vẻ chẳng thể xóa mờ.
" Giai Kỳ ! " người đàn ông như vỡ òa cảm xúc, lao đến chỗ cô.
* Bộp *
Cái ôm nồng nàn sau 4 tháng xa cách, Cửu Thành Ưng khóc lớn, như một đứa trẻ.
" Giai Kỳ, em còn sống, Giai Kỳ ! "
" Cửu Thành Ưng... "
Giai Kỳ ngớ người, không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này, cả người cô như bị ai đó khóa lại, không thể nhúc nhích, rồi tâm trạng của cô lại đột ngột trở nên trầm lắng, như gặp lại cố nhân, gặp lại người cô yêu, trái tim có lại hơi ấm thân thương ngày nào, không nỡ buông.
Cô đứng yên ở đó, mặc Cửu Thành Ưng ôm chặt, miệng anh không ngừng ríu rít.
" Giai Kỳ, Giai Kỳ...em thực sự còn sống...
Tôi cứ ngỡ đời này đã mất em rồi !
May quá ! Thật may quá ! "
Tiếng anh nghe thật nghẹn ngào, rồi anh đẩy người Giai Kỳ ra, quan sát thật kĩ, đôi mắt hổ phách vẫn còn, chỉ có điều một bên đã đục đi, Cửu Thành Ưng biết Giai Kỳ bị gì, không hỏi, tiếp tục ngắm nhìn cô.
Đôi mắt nhỏ lướt xuống, ở dưới bụng Giai Kỳ, bỗng to ra bất thường, khi nãy gặp lại cô, anh vui mừng quá độ không để ý. Bấy giờ anh nhìn kĩ, Giai Kỳ cứ như phụ nữ mang thai.
Bất giác, Cửu Thành Ưng đưa hai tay sờ vào chiếc bụng to ấy, cuống cuồng lên.
" Giai Kỳ, em... "
" Anh nhìn mà không biết nữa sao ? " Giai Kỳ ảm đạm đáp.
Hóa ra, cô đã mang thai với Cửu Thành Ưng trước khi ra chiến trường, và khi cô gặp nạn được người dân cứu giúp, cô mới biết mình đã có con với anh.
Vì đứa bé trong bụng, Giai Kỳ mới chọn quay về Bắc Kinh, về lại ngoại ô sinh sống, đồng thời cũng thử xem duyên nợ giữa cô và Cửu Thành Ưng như trong lá thư.
Và, không phụ những gì cô mong đợi, cô và Cửu Thành Ưng thật sự còn duyên nợ, cô vừa đến nơi này đã gặp lại anh.
" Giai Kỳ...đứa bé...là con của tôi ? " Cửu Thành Ưng lắp bắp.
" Chứ còn của ai ? " Giai Kỳ nhàn nhạt đáp, luôn giữ nét lãnh đạm ngày nào.
Nghe cô đinh ninh, đứa bé trong bụng cô là của mình, Cửu Thành Ưng nhảy cẫng lên, vui mừng lẫn lộn, anh ôm chặt lấy người Giai Kỳ, môi cong hết cỡ.
" Giai Kỳ... " anh nói không thành câu, có quá nhiều cảm xúc không thể bộc bạch ra hết.
Giai Kỳ không đẩy anh ra, ngược lại cô dịu dàng tiếp nhận cái ôm ấy, tựa đầu vào ngực Cửu Thành Ưng, thủ thỉ.
" Cửu Thành Ưng...chào mừng anh đến với trái tim em... "
" Giai Kỳ... " Cửu Thành Ưng đặt lên mái tóc mềm nụ hôn thắm thiết, chẳng còn lời nào diễn tả nỗi lòng của anh lúc này.
" Giai Kỳ...tôi sẽ không để cho em rời xa tôi nữa ! "
" Em sẽ không đi nữa đâu !
Thành Ưng... " Giai Kỳ nhỏ tiếng, kéo khuôn mặt đang ướt át kia xuống, để anh tựa đầu vào trán cô.
" Cửu Thành Ưng...hãy để em làm chân trái của anh ! "
" Giai Kỳ... " khóe miệng của Cửu Thành Ưng cong lên ngọt ngào, đôi mặt long lanh đượm tình si, anh đặt lên vầng trán nhỏ nụ hôn, đáp lại lời cô.
" Sở Giai Kỳ...hãy để anh làm mắt trái của em ! "
" Đời đời, kiếp kiếp, mãi không xa rời ! "
Cả hai cất lên tiếng nói, đồng điệu đến lạ thường, như họ thấu hiểu đối phương đến mức, mở miệng đã biết người kia muốn nói gì.
Trước ánh nắng của mặt trời buổi sớm, Cửu Thành Ưng quỳ xuống, sợi dây chuyền anh đeo tên cổ được tháo xuống, mặt của sợi dây chính là cặp nhẫn cưới của cả hai.
" Giai Kỳ bé bỏng...lấy anh nhé ! "
Cô gái nhỏ mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu đồng ý, Cửu Thành Ưng đeo ngay chiếc nhẫn cưới vào tay cô, ngược lại cô cũng đeo nhẫn vào tay anh.
Ba tháng sau, Giai Kỳ sau khi sinh cho Cửu Thành Ưng một bé gái kháu khỉnh, sức khỏe vừa hồi phục, anh đã gấp rút tổ chức lại hôn lễ lần trước dở dang.
Đám cưới lần này, không lớn, không rình rang, không có người thân của hai bên, nhưng từ cô dâu đến chú rể đều rất tươi cười, hạnh phúc hơn bất kì lễ cưới nào.
Giai Kỳ và Cửu Thành Ưng trả qua sống gió, duyên nợ không dứt, họ vẫn quay về, buông bỏ quá khứ đau thương, bước tiếp cho tương lai rực rỡ, chọn đời một kiếp bên nhau.