Dòng thư ngắn ngủi kết thúc, Giai Kỳ đọc xong những lời cuối đó, đôi mắt hổ phách bắt đầu ửng lệ, chẳng thể tuông rơi, chúng bị cô kiềm nén lại ở bọng mắt. Cô xếp bức thư trong tay gọn gàn, hít lấy không khí nặng nề, ngẩn mặt nhìn tiếp qua cửa kính.
Cuối đời của Cửu Thiên Nhạn, chưa thể hoàn thành tâm nguyện, chưa thể nhìn thấy Giai Kỳ và Cửu Thành Ưng hạnh phúc với nhau, hy sinh để bảo vệ những đứa trẻ bị bắt cóc.
Giai Kỳ hiểu, ông làm tất cả vì muốn bù đắp lại phần tội lỗi của mình, cho dù cô có hận ông đến mấy cũng không nở để người chết ra đi không thanh thản.
" Ông à, yên nghỉ nhé ! " lời cuối cùng cô dành cho Cửu Thiên Nhạn trước phòng cấp cứu, thay cho sự tha thứ của cô dành cho ông.
Rồi, cô đứng đó, nhìn chân chân xem Cửu Thành Ưng đau thương tột độ, quỳ rạp ở đó, hầu như anh đã quên mất bên ngoài còn có sự có mặt của Giai Kỳ.
Hơi thở của cô não nề, lẽ rời đi, bi kịch ập đến đột ngột, tạo cơ hội cho cô trốn đi, Giai Kỳ trở về Cửu gia, bấy giờ trong đó như rắn mất đầu, không ai quản canh gác, cả thiết bị cảnh báo cũng tắc, ai cũng đều đang lo lắng tin tức trong bệnh viện.
Đinh Hề Tiết đột ngột bị điều đến chỗ Cửu Thành Ưng, cánh tay đắc lực cũng đi mất, Giai Kỳ tự do vào trong Cửu, thả lũ sói ra, rồi cô quay về phòng viết một lá thư để lại, kèm lên đó là chiếc nhẫn cưới vừa được đeo, cô gói gọn đồ của mình. Ngay trong đêm, cô gái nhỏ lén lút rời khỏi Cửu gia.
Cửu Thành Ưng sau khi bình ổn lại tâm trí, mới nhớ đến Giai Kỳ, anh vội vàng chạy ra khỏi phòng cấp cứu, bóng dáng người anh yêu mất tích, Đinh Hề Tiết cũng vừa đến bệnh viện, người đàn ông đang bấn loạn kia, chạy tới tóm lấy Hề Tiết.
" Hề Tiết, Giai Kỳ đâu ? "
" Thừa tướng, chẳng phải phu nhân ở cùng ngài sao ?
Ngài cho gọi tôi đến để lo liệu cho Cưu chủ mà ? " Đinh Hề Tiết nhíu mày, líu lưỡi trình bày.
Người đàn ông như nhận ra chuyện không hay, lập tức bỏ lại Đinh Hề Tiết ở bệnh viện, gấp gáp trở về Cửu gia.
" Nhanh lên, về biệt thự nhanh ! " anh đập tay lên ghế tài xế từng cái hối thúc.
Chiếc xe chở anh lao nhanh như cơn bão, chẳng mấy chốc đã dừng ngay trước cổng lớn, Cửu Thành Ưng không đợi tài xế mở cửa, anh khẩn trương chạy xộc vào bên trong.
Chân anh tàn tật, di chuyển quá nhanh, suýt nữa té ngã, anh thấy lính gác canh ở ngay cửa chính, hấp tấp tra hỏi.
" Phu nhân có về đây không ? "
" Dạ...có ạ... "
" Phu nhân ở trên phòng ạ... "
Lính sợ hãi, báo cáo lại, họ thấy Giai Kỳ trở về nhưng không hề biết cô đã lén trốn đi.
Lòng Cửu Thành Ưng truyền tới dự cảm không hay, nghe xong câu nói, lật đật về phòng, mở tung cánh cửa gọi lớn.
" Giai Kỳ ! "
Căn phòng yên tĩnh chẳng có lấy một tiếng động nào, bên trong tối om, chỉ có ánh sáng của ánh trăng chiếu vào, bóng người phụ nữ anh yêu chẳng thấy đâu.
Cửu Thành Ưng đi thẳng vào trong, gọi lần nữa nhưng không có câu trả lời, ánh mắt anh va phải tờ giấy trên bàn, đặt dưới chiếc nhẫn cưới.
Như linh cảm anh mách bảo, bàn tay anh lóng ngóng, cầm tờ giấy lên đọc, bên trong là chữ viết của Giai Kỳ, kèm theo những lời từ biệt.
" Thành Ưng, khi anh đọc được tờ giấy này, có lẽ tôi đã đi rồi
Xin lỗi anh, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn rời đi !
Thành Ưng tạm thời tôi vẫn chưa bình ổn tâm trí sau những gì xảy ra, tôi không thể ở bên cạnh anh vào lúc này
Tôi đi rồi, đừng tìm tôi nữa, nếu chúng ta còn duyện nợ...lần tới khi gặp lại, tôi sẽ ngoan ngoãn ở bên anh ! "
" Giai Kỳ...không... " Cửu Thành Ưng cuống cuồng, cầm lá thư và chiếc nhẫn cưới, nước mắt chảy tràn hai má dọc xuống chân cằm, anh hét lên đầy thống khổ.
" Giai Kỳ !!! "
Tiếng hét kinh hoàng làm rung chuyển căn phòng kín, Cửu Thành Ưng vò nát tờ giấy, lập tức rời khỏi căn phòng, phát lệnh cho người tìm kiếm Giai Kỳ, tìm kiếm cả lũ sói của cô. Đêm đó, dù có cực lực đến mấy, họ cũng hoàn toàn không tìm ra được cô gái nhỏ.
Một tuần lễ sau, đám tang của Cửu Thiên Nhạn cũng lo liệu xong, tin tức về Giai Kỳ vẫn bạc vô âm tính, Cửu Thành Ưng cho người tìm cô khắp Bắc Kinh nhưng chẳng có chút hơi tăm nào.
Tình trạng ấy kéo dài hơn 2 tháng nữa, Cửu Thành Ưng ngày nào cũng cực lực lật tung khắp nơi tìm người con gái anh yêu. Kéo dài tới tháng thứ 3, trong tổng bộ có mật báo đến cho Cửu Thành Ưng, họ phát hiện người con gái anh tìm kiếm đã tham gia quân ngũ, ra biên giới chiến đấu.
Cửu Thành Ưng hay tin, tức tốc đến đó đưa Giai Kỳ về, nhưng khi anh đến biên giới, thứ anh nhận được lại là tin dữ.
Chiến tranh tàn khốc, người con gái anh yêu đã xảy ra chuyện, Giai Kỳ trên chiến trường, bị bom đạn vùi lấp, không ai tìm được xác của cô, thứ duy nhất họ tìm được là 3 cái xác của lũ sói trung thành.
Có người nói, có lẽ Giai Kỳ đã bị bom nổ mất xác, Cửu Thành Ưng nhận được tin, đau thương dồn dập, cùng lúc mất hai người thân yêu, anh trở về trong nỗi tuyệt vọng, ngày nào cũng chìm đắm trong rượu bia.
Mỗi ngày, Cửu Thành Ưng đều đến trước bia mộ do anh lập cho Giai Kỳ, ngồi đó uống rượu, say mèm đến sáng hôm sau mới tỉnh.
Hơn 3 tháng sau, khi mọi chuyện dần lắng xuống, Cửu Thành Ưng cũng dần bình ổn lại tâm trí, không phụ ơn nuôi dưỡng của Cửu Thiên Nhạn, anh tiếp tục phấn chấn, làm những điều có ích, trở thành một Thừa tướng tốt trong mắt người dân.
Cửu Thành Ưng yêu Giai Kỳ, vì để tưởng nhớ cô, anh đã mua lại khu ngoại ô trồng hoa tử đằng tím, di dời phần mộ của cô đến cạnh mộ mẹ, để hai người có thể ở gần nhau tâm sự.
Một tháng sau, Cửu Thành Ưng cũng chọn dời nhà đến khu ngoại ô này ở, từ chức, trở thành một nhà nông dân chăm sóc cánh đồng hoa hải đằng tím.
Buổi sáng sau bốn tháng đau thương, mặt trời chưa kịp lên cao, Cửu Thành Ưng đã đến trước hai nấm mộ nhỏ, đặt hoa, thấp những nén nhang thăm hỏi người xưa.
" Giai Kỳ, em ở dưới đó có buồn không ?
Em đừng lo, rất nhanh thôi...khi tôi già đi sẽ đến với em... " Cửu Thành Ưng nén bi thương, dọn dẹp hai nấm mộ nhỏ.
Xong xuôi, anh liền quay ra nơi khác, chuẩn bị cho công việc chăm sóc cánh đồng.