25
Vào tháng diễn ra hôn lễ, cha ta vào cung liên tục vài lần.
Mỗi lần đều ở lại một hai canh giờ, rồi lau nước mắt mà về phủ.
Ta hỏi ông vào cung làm gì, ông cũng không nói, chỉ khóc lóc chạy đến trước bài vị của mẫu thân ta, mỗi lần khóc cũng kéo dài một hai canh giờ.
Mười ngày trước khi đại hôn, Tạ Hoài bắt đầu an phận.
Hắn xin nghỉ cưới, ở lại phủ lo chuẩn bị phòng tân hôn, mỗi ngày đều sai người đến mời ta sang xem qua.
"Ngươi có thích căn phòng này không? Giường đổi thành giường bát bộ được không? Màu đỏ thẫm hay màu gỗ tự nhiên? Bàn trang điểm ngươi muốn làm kiểu dáng gì?"
"Hôm nay Tú Nương cũng đến phủ, để nàng đo người ngươi, làm vài bộ xiêm y mới."
Ta theo yêu cầu của hắn xem xét căn phòng, đo đạc xiêm y xong, mới kéo tay hắn hỏi:
"Gần đây tâm trạng của cha ta rất không ổn, chẳng lẽ ông vẫn lo lắng vì ta gả cho ngươi, nên mới buồn bã như vậy?"
"Nếu không, sao ông lại ngày ngày vào cung? Ông với Hoàng thượng cũng không thân thiết đến vậy, cùng lắm là mỗi năm lễ tết vào cung một lần, dạo này thực sự quá khác thường."
Tạ Hoài kéo tay ta ngồi xuống bên bàn, rót trà cho ta uống, rồi đáp một câu chẳng liên quan:
"Ngày thành thân giờ lành còn sớm, ta biết ngươi sẽ dậy không nổi, đến lúc đó cứ để nha hoàn hầu hạ, ngươi lên kiệu rồi ngủ tiếp, mọi chuyện cứ để ta lo."
Ta gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: "Ngươi nói xem, cha ta có phải đang trải qua thời kỳ mãn kinh không? Sao cả ngày cứ khóc mãi, nếu cứ khóc như vậy, sau này mù thì làm sao?"
Tạ Hoài thấy cũng có lý, gật gù theo: "Ngày diễn ra tiệc rượu, các quan viên chắc chắn sẽ đến rất đông, những người đó từ trước đến giờ đều không ưa ta, chắc sẽ chuốc rượu nhiều lắm, đến lúc đó ngươi phải sai người gọi ta. Dù sao danh tiếng của ngươi đã vang xa, bọn họ sẽ không thấy lạ đâu."
Ta cũng gật đầu theo: "Còn nữa, gần đây ông ấy cứ hay vào từ đường. Trước đây ông ấy sợ nhìn thấy bài vị mẫu thân ta mà đau lòng, chỉ vào đó mỗi dịp Thanh Minh hay Rằm tháng Giêng, và chỉ ở một lúc, cùng lắm là một khắc, rồi khóa cửa lại. Vậy mà dạo này, mỗi lần vào cung về ông đều trốn vào từ đường khóc cả hai canh giờ, ngươi không thấy ông ấy có vẻ tinh thần không bình thường sao?"
Tạ Hoài gọi gia nhân dâng thêm trà: "Ngày cưới, tân nương không được ăn gì, ngươi phải nhịn một chút, đợi khi về phòng ta sẽ sai người mang điểm tâm đến cho ngươi, trong lúc chờ ta thì ăn lót dạ, không cần nhịn đói. Còn nữa, sau này đừng ăn rắn nữa, thứ đó không sạch sẽ."
Tạ Hoài tự thấy đã dặn dò xong, vỗ vỗ quần áo, ra hiệu cho ta đứng dậy, rồi chỉ vào gia nhân: "Hãy đưa phu nhân về cẩn thận."
Cho đến khi ta bước lên kiệu, ta mới ngớ ra rằng vừa rồi Tạ Hoài chẳng trả lời câu hỏi nào của ta cả.
26
Rất nhanh đã đến ngày đại hôn.
Ban đầu mọi thứ đều diễn ra bình thường, cho đến chiều tối, sự cố xảy ra.
Thật khó tưởng tượng, vào một ngày tốt lành như vậy, phòng của mẫu thân ta lại bốc cháy.
Ngọn lửa lớn đến mức khi mọi người phát hiện ra, nửa căn phòng đã bị thiêu rụi, mà đám cháy lại bùng lên một cách không rõ nguyên do.
Là phu quân của ta, Tạ Hoài tất nhiên phải cùng cha ta quay về kiểm tra tình hình. Chỉ có điều, một khi đi rồi, mãi đến bốn, năm canh giờ sau mới quay lại.
Khi họ trở về, trời đã về khuya.
Nến cưới đã gần tàn, ta cũng có chút buồn ngủ.
Tạ Hoài vừa vào phòng liền đè ta xuống giường, trên mặt nở nụ cười, không giống như người vừa trải qua việc nhà bị cháy, mà lại như gặp chuyện vui lớn.
"Nhà có chuyện gì sao?"
Tạ Hoài lắc đầu, chặn miệng ta lại:
"Đêm tân hôn mà, đừng lãng phí thời gian."
...
27
Cái c.h.ế.t của mẫu thân ta trên chiến trường bất ngờ bị lôi ra điều tra lại.
Không ít phó tướng đồng loạt đứng ra trước triều đình làm chứng, nói rằng năm đó mẫu thân ta không hề tử trận, mà là bị kẻ gian hãm hại.
Cuộc chiến khi đó đã gần đến hồi kết, nhưng vào thời điểm cuối cùng, mẫu thân ta đột ngột bị tấn công.
Phó tướng nói, với võ công của mẫu thân ta, nếu kẻ địch ở gần, bà không thể không phản ứng, trừ khi kẻ ám sát bà chính là người bên cạnh.
Những lời này được xác nhận qua bức thư mà cha ta đã dâng lên triều đình, ví dụ như vào thời điểm đại chiến sắp diễn ra, Thái phó đột nhiên gửi thư yêu cầu mẫu thân ta mang theo con trai ông ta đi thực chiến.
Mẫu thân ta từ nhỏ đã được Thái phó dạy dỗ, vì vậy hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào, thậm chí trên chiến trường, để tiện bề chăm sóc, bà còn giữ cậu thiếu niên này ở cạnh mình.
Nhưng sau khi mẫu thân ta mất, cậu thiếu niên đó bỗng nhiên mất tích, biến mất không dấu vết. Phó tướng cũng kể rằng, bản đồ chiến lược năm đó cũng biến mất cùng với cậu ta.
Cha ta nghe xong, lập tức hoảng sợ đến mức quỵ xuống đất.
Tạ Hoài ra tay kịp thời, đỡ lấy cha ta, bình tĩnh nói:
"Nếu năm đó Trưởng công chúa không c.h.ế.t trên chiến trường, chỉ sợ ngày bà trở về kinh thành sẽ là ngày bà bị vu cho tội thông đồng với địch bán nước. Chính vì bà c.h.ế.t trên chiến trường mà kẻ đứng sau mới tạm tha cho huyết mạch duy nhất của Trưởng công chúa."
Cha ta nghe xong liền khóc lớn: "Hoàng thượng ơi, ngài phải làm chủ cho thảo dân, năm đó Oản Oản mới chưa đến mười tuổi, đứa trẻ nhỏ vô tội biết bao."
Hoàng thượng tức giận đến toàn thân run rẩy. Ngài và mẫu thân ta cùng mẫu thân sinh ra, tình cảm vô cùng thân thiết. Năm đó, triều đình không còn tướng tài, mẫu thân ta vì thương đệ đệ nên đã dẫn quân ra trận, đi một lần là nhiều năm không trở về.
Ngài vốn nghĩ sau này khi tỷ đệ đoàn tụ, sẽ có ngày được hưởng phúc bên nhau. Nhưng không ngờ, sau bao năm chờ đợi, ngày cố nhân hồi kinh chỉ còn lại một nắm xương trắng.
Nếu là c.h.ế.t trận sa trường thì cũng có thể coi là một câu chuyện vẻ vang, nhưng đến cuối cùng, mọi chuyện lại chỉ là mưu tính, trái tim vốn đã mang nặng sự hối hận của Hoàng thượng làm sao có thể an lòng.
Ngài cúi đầu nhìn từng lá thư, càng xem sắc mặt càng trở nên khó coi.
Cuối cùng, Hoàng thượng đập mạnh tay xuống bàn, lớn tiếng quát:
"Đưa Thái tử lên điện!"