Thừa Tướng Đại Nhân Rất Sủng Ái Ta

Chương 12: Phần 12




23

 

Ta ngồi trong phòng đợi hai canh giờ, Tạ Hoài mới cùng cha ta ý vị vô cùng bước ra khỏi phòng của mẫu thân ta.

 

Hai người quả thật thăm thú rất vui vẻ, nhân hứng khởi, hai người lại ngồi ở tiền sảnh uống rượu thêm hai canh giờ nữa.

 

Cho đến khi trời sẩm tối, cha ta mới say khướt mà dìu Tạ Hoài đến trước cửa phòng ta.

 

"Oản Oản à, mau ra đỡ hiền tế, hiền tế uống nhiều rồi, hôm nay đừng đi nữa."

 

"Cho ngài ấy ở trong phòng con, con đi ngủ phòng khách, nghe chưa?"

 

"Sao lại không trả lời? Con nhóc này, cuốc của ta đâu, ta sẽ đập c.h.ế.t con…"

 

Tạ Hoài nghe vậy liền không vui: "Nhạc phụ nói gì thế, đó là thê tử của ta… nếu nhạc phụ đập c.h.ế.t rồi, ta cưới ai đây."

 

Cha ta cười ngây ngô, kéo tay Tạ Hoài: "Hiền tế đừng vội, ta đùa ngài thôi, đó là con gái ta, ta sao có thể đập c.h.ế.t nó."

 

"Nếu thật sự muốn đập c.h.ế.t nó, ta đã đập từ lâu rồi. Ngài không biết đâu, hai năm sau khi mẫu thân nó mất, ta sống khổ thế nào… hức hức…"

 

"Oản Oản là đứa không khiến ai yên lòng, suốt ngày không phải dắt mèo thì cũng đùa chó, đánh nhau khắp nơi. Ta vừa làm cha vừa làm mẫu thân, còn phải ra phố để hòa giải khi nó đánh nhau, về nhà lại phải vá những bộ đồ nó xé rách, ta có dễ dàng gì đâu…"

 

Tạ Hoài vỗ vai cha ta, khuôn mặt đỏ bừng, an ủi: "Ta không ngờ trong phủ lại phải sống khổ sở đến vậy."



 

"Ngày mai, ta sẽ gửi ít bạc cho nhạc phụ, sau này nhạc phụ không cần phải hạ mình cầu xin người khác nữa."

 

Cha ta càng nghe càng xúc động, tự thấy mình không có tài nghệ gì đặc biệt, lại ôm lấy Tạ Hoài mà khóc thêm một trận.

 

Khi Tạ Hoài vào phòng, đã lại mất thêm gần một canh giờ.

 

Hắn loạng choạng bước vào phòng, còn không quên đóng cửa lại, rồi không chút khách khí đổ ập lên người ta.

 

"Oản Oản à, ta không ngờ… ngươi lại sống khổ như vậy, chẳng trách ngươi giấu nhiều rắn trong phòng thế, ta cứ nghĩ ngươi nuôi chúng làm thú cưng, không ngờ là để đề phòng đói quá thì nướng ăn."

 

Ta đỡ Tạ Hoài nằm lên giường, tháo giày cho hắn, rồi đi lấy nước nhúng khăn lau mặt cho hắn: "Đừng động đậy, để ta lau mặt cho ngươi rồi ngủ."

 

Tạ Hoài đáp một tiếng, nhưng đột ngột kéo cổ tay ta, khiến ta không giữ thăng bằng, ngã nhào lên người hắn.

 

Tạ Hoài liền trở mình, đổi chỗ với ta.

 

"Oản Oản, môi ngươi đỏ quá, để ta nếm thử xem có ngon không."

 



 

24

 



Ta lại tiếp tục những ngày tháng ăn không ngồi rồi, chờ đến ngày cưới.

 

Vì hôn sự với Tạ Hoài diễn ra vào tháng sau, Hoàng thượng cho rằng ta không cần ở lại Quốc Tử Giám nữa, tốt hơn hết là về nhà yên tâm chuẩn bị làm tân nương.

 

Ta không cần đến Quốc Tử Giám, Tạ Hoài cũng không nhất thiết phải ở đó, hàng ngày hắn vẫn đến công sở làm việc.

 

Chỉ là cứ cách vài ngày, hắn lại chạy tới nhà ta, trước tiên là vào phòng mẫu thân ta ngồi một lúc với cha ta, sau đó lại vào phòng ta cùng ta nằm trên giường một chút.

 

Cuộc sống thật sự rất thoải mái.

 

Đến cuối tháng, phủ Xương Bình bất ngờ bị tịch thu gia sản, người thực hiện chính là Tạ Hoài.

 

Nghe nói tiểu thế tử của phủ Xương Bình sợ đến mức tiểu ra quần tại chỗ, quỳ dưới đất liên tục nhận sai, nói sau này sẽ không dám tái phạm.

 

Tạ Hoài dĩ nhiên không phải người dễ nói chuyện, hắn vẫy tay, cho tịch thu vài trăm rương vàng bạc của phủ Xương Bình, tiểu thế tử thì bị bán vào nam kỹ viện. Hành động nhân từ duy nhất của hắn là cho trả mấy nữ tử bị tiểu thế tử bắt quay về nhà.

 

Từ khi phủ Xương Bình bị tịch thu, khắp kinh thành đều sống trong sợ hãi, Tạ Hoài không phụ lòng mong đợi, tiếp tục khuấy đảo cục diện.

 

Nửa tháng tiếp theo, hắn tịch thu không dưới năm, sáu gia đình quyền quý, thậm chí cả nhà cha vợ tương lai của Thái tử cũng bị tống vào ngục.

 

Với những động thái này, ngay cả hàng quán nhỏ ngoài phố cũng giảm đi đáng kể, các gia đình giàu có gần như đóng cửa không ra ngoài, lo sợ bị bắt lỗi, khiến nhà mình gặp họa.

 

Chỉ có ta vẫn thản nhiên như không, dạo Đông thị một chút, rồi lại chạy qua Tây thị.