Thú Tu Thành Thần

Chương 57: Vùng quê yên bình




Thương Thu Sơn lập tức phóng ra một kết giới vô hình bao quanh nơi mà Thương Nhược Nhược đang chế biến đồ ăn .



Thương Nhược Nhược cười nhạt :" Băng Thần là người đầu tiên mà ta có hứng thú sau rất nhiều năm . Nếu hắn ta ăn được nhiều như thế , là truyền nhân của Thương gia ta dược thiện cũng muốn được một kẻ đặc biệt thưởng thức ."



Thương Thu Sơn bây giờ không biết nên mừng hay chia buồn cho Băng Thần nữa bởi vì khi được tiểu thư hứng thú thì rất có thể sẽ trở thành rể của Thương gia . Khi đó hắn ta có thể hưởng thụ được tài sản của đế chế kinh doanh khổng lồ và dược thiện của Thương gia .



Thế nhưng theo hắn được biết mẹ của Thường Nhược Nhược khi tiếp cận cha nàng đã cho lão gia ăn dược thiện của cửu cấp vũ tông khi mà hắn ta mới chỉ trong kỳ . Ngày hôm đó hắn ta chỉ một chút nữa mà bạo thể chết bất đắc kỳ tử . Kinh dị nhất là câu chuyện về bà ngoại của nàng đã thành công hạ sát năm người bằng dược thiện trước khi thành thân với ông ngoại của nàng .



Mà có lẽ chính là do tính cách quái đản này mà Thương gia chủ mạch nhiều đời chỉ sinh ra nữ nhân mà không sinh ra nam .Chi thứ cũng không dám thử sức vì muốn cưới các nàng thì khả năng chết dưới dược thiện của các nàng không hề nhỏ .



Mà cao thủ dưới trướng các nàng quá kinh khủng khiến cho các cuộc nổi loạn đều kết thúc bằng cái chết đau khổ . Chưa kể dược thiện mà các nàng làm ra có thể nói là tác dụng vượt qua cả đan dược giúp không ít cao thủ đỉnh cao có địa vị hiện tại .



Chưa kể thực lực của các nàng không yếu thậm chí sinh ra không cần đo lường cũng biết được thiên phú đứa bé thật cao .Đây có thể nói là trò đùa của ông trời đối với Thương gia nhưng không thể nói nó cũng giúp cái gia tộc này giữ vị trí bá chủ thật lâu .



Thương Thu Sơn chỉ biết âm thầm che chở cho nàng làm bậy , cầu cho chàng trai trẻ tuổi kia không bạc mệnh . Người khác nghĩ nàng vô cùng biết lễ nghĩa nhưng sự điên khùng của nữ nhân Thương gia thật quá đáng sợ .



Công đoạn chế biến không lâu chút nào nhưng không một ai chứng kiến ba chiếc bánh kia làm sao được chế biến bao gồm cả Thương Thu Sơn . Không được quan sát người Thương gia làm dược thiện đã là một quy định bất thành văn mà thậm chí người hầu như hắn đi theo rất nhiều năm rồi vẫn phải tuân theo .



Khi thấy Thương Nhược Nhược muốn tự mình đi đưa mấy cái bánh cho Băng Thần thì Thương Thu Sơn gương mặt lập tức lộ ra cười khổ . Bởi hắn biết nếu Băng Thần bạo thể mà chết rất có thể hắn phải liều mạng bảo vệ nàng .



Hắn biết rằng nàng nói có hứng thú là hoàn toàn có thật vì biết bao nhiêu tài tuấn gặp mặt muốn lấy lòng nàng còn không được chú ý. Thế nhưng bây giờ nàng lại tự tay mang đồ ăn đến cho một nam nhân thì nàng hứng thú là điều quá chắc chắn .



Khi mà hắn nhìn kĩ vào chiếc bánh thì hắn ta còn thấy một thứ giống như một quả táo đỏ nhưng hắn biết đây không chí là một quả táo đỏ mà còn là loại linh dược quý hiếm . Quan trọng nhất là thứ linh dược này là dùng cho loại dược thiện khiến Vũ tông cửu cấp đỉnh phong đi vào Vũ Tôn .




Lúc này hắn ta nhìn xa xa Băng Thần như một quả bom nổ chậm chứ không phải là một người nữa rồi , dù cho hắn ta vốn không phải là người .Tinh thần hắn trở nên căng thẳng vì khi Băng Thần hi sinh thì hắn ta đành phải bảo vệ nàng bằng bất cứ giá nào .



Thậm chí có thể uy hiếp đến tính mạng bản thân bởi hắn không biết đối phương có hay không hậu trường khác mà tính mạng của Thương Nhược Nhược chỉ có một mà thôi. Không thể để bất cứ chuyện gí xảy ra với nàng dù là bản thân hắn hi sinh đi chăng nữa chỉ cần nàng không bị thường thì mọi thứ đều đúng .



Trong khi Thương Thu Sơn đang cảnh giác cao độ cùng suy nghĩ cách bỏ chạy hợp lý thì nàng đã đến trước mặt Băng Thần người mà vẫn điên cuồng ăn . Nàng đặt đĩa bánh trước mặt hắn ta nhưng Băng Thần chẳng nhìn nàng một chút nào .



Lấy ba chiếc khối lượng hắn ta chỉ mất một chút là ăn xong sau đó bỗng nhiên ngây như phỗng điều này khiến cho Thương Thu Sơn cười khổ .



Thương Thu Sơn thầm nghĩ :" Thật tiếc cho tiểu tử này tương lai còn dài mà phải ra đi lúc này ."



Thế nhưng Băng Thần khí thế thay đổi lập tức đột phá hai cấp đến tứ trọng Vũ vương rồi thì ánh mắt trở lại bình thường trạng thái bán yêu biến mất .Hắn ta đứng lên đi về phía Nhạc gia vị trí sau đó im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra bất chấp ánh mắt của đám người xung quanh .




Thương Nhược Nhược mắt đẹp trợn lên kẻ này quá mức quai thai ăn vào những thứ kia nhưng lại không bạo thể chết không nói .Quan trọng nhất ăn xong còn không nhìn nàng giống như không biết thứ nàng đưa cho hắn là gì vậy .



Quả thật Băng Thần cũng chẳng biết nàng đưa cho hắn là thứ gì mà xung quanh quá nhiều người quan sát . Chính vì quá nhiều người tập trung lên giác quan của hắn cũng không có cảm nhận gì quá đặc biệt về sự tồn tại của nàng .



Chưa kể từ nãy đến giờ không biết bao nhiêu đầu bếp cung nữ mang thức ăn đến mà chỉ còn một chút lý trí Băng Thần rảnh đâu mà để ý phân biệt . Cảm giác đói bỗng nhiên biến mất khiến hắn có chút bất ngờ nhưng cũng không lắm quan tâm Băng Thần chỉ nghĩ là tham thực kiếp đã kết thúc .



Ngồi cạnh một đám người không quen biết khiến hắn cũng không thích lên quay về vị trí của Nhạc gia . Về tới chỗ của Nhạc gia thì Nhạc Thanh Thanh cười tủm tỉm nhìn hắn những người khác thì trực tiếp cười to .Mà năm người kia cùng với hai chị em Trình gia thì nén cười đến mức đỏ cả mặt nhưng vẫn ngại Băng Thần lên không dám cười .



Dù sao hai chị em đang là ăn nhờ ở đậu còn năm người kia khảo hạch cũng là do Băng Thần dẫn dắt lên họ nào dám hé răng .Thấy Băng Thần ổn định ở lại thì Nhạc lão gia tử cũng yên tâm phần nào .




Thủy Vân quốc sứ giả cười nói :" Thanh Vân quốc lại ra một nhân tài thế này thì khảo hạch Thanh Vân quốc chắc chắn nổi bật rồi ."



Hỏa Vân quốc sứ giả khinh thường nói :" Chỉ là có chút không tầm thường súc sinh mà thôi ."



Hoàng Kim Hổ giọng giận dữ :" Ngươi coi thường yêu thú ?"



Người kia cảm nhận uy áp khủng bố thì cắn chặt răng không dám nói gì mà trong cổ họng máu tươi ngòn ngọt .Thế nhưng hắn không dám nói không có nghĩa là Hoàng Kim Hổ sẽ buông tha cho hắn ta .



Chỉ một cái chớp mắt mà Hoàng Kim Hổ đã đứng trước mặt hắn ánh mắt lớn khủng bố nhìn tên sứ giả đang tràn ngập sợ hãi kia . Ở phía dưới hơn một ngàn người kinh dị nhìn lấy trên đài tràn ngập uy áp . Quan trọng là đầu vốn đã lớn bây giờ gần như khổng lồ Hoàng Kim Hổ sợ hãi vô cùng .



Với thể tích như thế thì bị nó dẫm một cái là chết chứ không cần phải đánh phải biết bọn họ tinh anh cũng chỉ là Vũ Vương chống lại công kích cũng không thể quá vài vạn cân . Thế nhưng chỉ riêng thể tích của Hoàng Kim Hổ đã như một quả núi nhỏ nó cân nặng của nó phải hơn cả một con cá voi mà nó dâm một phát là xác con mẹ nó định luôn.



Chưa kể nhìn thân thể cơ bắp cuồn cuộn của nó thì dẫm xuống không chỉ là trọng lượng không đâu , ở dưới móng vuốt của nó không phải một trải nghiệm gì quá vui vẻ . Mà người đang tận hưởng cảm giác thật " sảng khoái " đó là Hỏa Vân quốc sứ giả thì mồ hôi như suối khuôn mặt co rút đến tận cùng .



Thấy tình hình có vẻ căng thẳng mà Hỏa Vân quốc sứ giả cũng đã câm mồm lên hoàng đế Thanh Phong lập tức cho mỗi người một bậc thang để xuống đài .



Thanh Phong nói :" Kim huynh thông cảm có lẽ do quá lo lắng về khảo hạch của hậu bối thế lên sứ giả mới có chút không chú ý ngôn từ mong huynh rộng lượng . Dù sao huynh cũng là bá chủ một phương cũng lên rộng lượng một chút với khách nhân ."



Hoàng Kim Hổ cũng biết Thanh Phong cho mình một bậc thang dù sao nó cũng không thể trực tiếp giết hay trọng thương người kia .Người kia ít nhiều cũng là sứ giả một quốc gia lớn hơn Thanh Vân quốc mà cường giả cũng không thiếu . Hắn cũng chỉ muốn lấy lại mặt chứ không muốn vì giết một con tép mà làm mình có nguy hiểm tính mạng .



Chưa kể nếu hắn giết thì thanh danh cũng không được tốt vì rõ ràng đối phương đang phê bình hậu bối chứ không chỉ trực tiếp mình . Nhưng cơ hội lập uy lại chắc chắn Thanh Phong sẽ phối hợp lên hắn mới có gan uy hiếp sứ giả Hỏa quốc.