Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 59




Lần thứ hai nhìn thấy Hàn Dĩnh, đã là một tuần sau, gặp cô ta là một mình Sở Dịch.

Hàn huyên vài câu để cho cô ta ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Sở Dịch hỏi, “Lần này tìm được cái gì?”

Lần này Hàn Dĩnh mang tới là một gương hóa trang lớn chừng bằng một bàn tay, viên được chạm trổ hoa văn, một mặt còn được khắc hai chữ Y.H, Sở Dịch nhìn một chút, đem đồ nhét vào trong túi, nói với Hàn Dĩnh: “Cảm ơn.”

Hàn Dĩnh liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt liền lướt qua cậu nhìn lên hướng lầu hai, vào lúc này là tám giờ, Sở Dịch lập tức hiểu rõ, “Ngài Tần lúc này theo thói quen sẽ xem tin tức, không thích bị người khác quấy rầy, tôi thay mặt nhận không được sao?”

Hàn Dĩnh nở nụ cười, uống một hớp trà, “Đương nhiên là được.”

Đồ vật đã lưu lại, mà Hàn Dĩnh vẫn như cũ ngồi ở chỗ, một điểm ý tứ phải rời đi cũng không có.

Tuy rằng với nàng nửa điểm nể mặt mũi cũng không muốn cho, nhưng Sở Dịch đến cùng cũng không có đuổi khách, ánh mắt nhìn cô ta một lát, nói: “Cô là ngày hôm nay mới từ L thị trở về?”

Hàn Dĩnh cắn môi, “Cậu biết, gần đây ba để tôi phụ trách một ít công việc của công ty.”

Nói xong ánh mắt liền như có như không hướng trên lầu, Sở Dịch chỉ coi như không thấy, nói: “Kỳ thực cũng tốt, như vậy cô vừa vặn có thời gian bồi mẹ. Đúng rồi, mẹ cô bây giờ đã về S thành ở rồi sao?”

Hàn Dĩnh ánh mắt hơi ngưng lại, vội vàng gật đầu, rất nhanh liền đem đề tài dời đi chỗ khác, “Cậu cũng nói một chút, cậu và người trong nhà hòa hoãn à, tết xuân trước lúc bọn họ làm giải phẫu, Lâm a di còn muốn ủy thác tôi và ba tìm người cho bà ấy, tôi không đáp ứng, bà ấy cũng thực sự là làm quá, Sở Dịch, mặc dù là mẹ đẻ nhưng cũng có lúc không thể thì cũng có thể không tuân theo.”

Hoàn hảo rời đi tầm mắt, Sở Dịch kinh ngạc, cậu không nghĩ tới, cậu bị Tần Hữu mang đi, mẹ đẻ cậu còn đi “ủy thác” thân thích bắn đại bác không tới này để mà “tìm” cậu.

Nửa câu sau của Hàn Dĩnh mang theo ý vị sâu xa, Sở Dịch suýt chút nữa bị nàng nhiễu loạn.

Cuối cùng, Sở Dịch ngạc nhiên mà hơi mở to hai mắt, “Thật vậy sao?”

Sau đó hai mắt nhìn sang một bên, không nói nữa.

Đợi đến khi Hàn Dĩnh rời đi, Sở Dịch đứng ở trong sân không trở về phòng, từ đâu đó lấy di động ra, chọn một dãy số, ấn gọi, rất nhanh, bên kia liền có người nhận.

Sở Dịch một khắc cũng không lãng phí, trong miệng báo một biển số xe: “Là xe Porche màu trắng, cậu đi theo sát, đừng để cô ta phát hiện. Cô ta đi đâu, đi bao lâu, một chữ cũng thiếu báo lại cho tôi.”

Bên kia đáp ứng, Sở Dịch còn nói: “Tiểu Phùng, nhớ kỹ chuyện cậu đáp ứng với tôi, chuyện này trước tiên đừng nói cho ngài Tần biết, coi như là trả lại ân tình cậu gạt tôi nửa năm.”

Chuyện trợ lý tiểu Phùng là do Tần Hữu thả bên cạnh cậu, Sở Dịch đã sớm biết, đứa nhỏ này có mấy phần nhiệt huyết, làm người trượng nghĩa, bất kể là tại sao, hiện tại là thật tâm làm bạn với Sở Dịch.

Tiểu Phùng cùng Tần Hữu giấu diếm Sở Dịch lâu như vậy, Sở Dịch lấy cái này làm lý do để cậu ta thay mình lén lút làm việc cũng không sai.

Tiểu Phùng rất nhanh đáp lại, “Tôi nhớ kỹ rồi, mà anh Sở Dịch, nói rõ trước, giúp cậu hay gì gì đều là việc trong phận sự của em, xác thực không phải từng việc từng việc báo lại ngài Tần, nhưng anh cũng không được mạo hiểm, đây là ranh giới cuối cùng của người làm bảo tiêu chúng em, anh hiểu không?”

“Tôi hiểu.” Sở Dịch nói.

Bên kia Tiểu Phùng nói: “Được, em đã nhìn thấy cô ta, lát nói chuyện tiếp.”

Sở Dịch lên lầu, Tần Hữu đang ngồi trên ghế sa lông trong khách nhỏ, cúi đầu xem văn kiện.

Đi tới, đem gương phóng tới trước mặt Tần Hữu, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tần Hữu một tay ôm lấy lưng cậu, một tay cầm lên gương hóa trang, lấy tay vuốt ve nghiêm túc nhìn một chút.

Càng xem ánh mắt càng mờ mịt, “Món đồ tùy thân của con gái, cũng sẽ tùy tiện đưa người khác sao?”

Thần sắc Sở Dịch đọng lại, sau đó nở nụ cười, nói: “Tại trường quay nhất thời lẫn lộn đồ dùng cũng không phải là không có, dù sao ở thập kỷ 70 hồi đó, cũng không như hiện tại diễn viên lúc nào cũng có trợ lý đi cùng, chuẩn bị sẽ không thể chu toàn.”

Tần Hữu nhìn cái gương một lượt, phóng tới trên khay trà, trầm giọng nói: “X ảnh thay đổi chế độ, nhưng người sống thời đó cũng không phải đều chết hết, Hàn Dĩnh nói nửa thật nửa giả, nói Yến Thu Hồng tìm người hỏi thăm một chút liền biết.”

Sở Dịch ngẩn ra, cánh tay vòng lấy cổ Tần Hữu, “Chú sao lại bỏ gần cầu xa? Tôi không phải cũng là người trong giới sao?”

Nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, “Đoàn phim “Tuyệt đại phong hoa” cũng có một diễn viên trước kia là X ảnh, vừa vặn tôi cùng bà ấy có chút giao tình, để tôi đi hỏi thăm một chút.”

Tần Hữu đầy hứng thú mà nhìn cậu một hồi, “Tôi thế nào cảm giác được, đối mặt với cô gái kia, em liền đặt biệt có ý chí chiến đấu?”

Đôi mắt hắc bạch phân minh không hề chớp mà nhìn Tần Hữu, chốc lát mới mở miệng: “Chú nói sai rồi, đúng ra là, chuyện có liên quan tới chú, tôi đều đặc biệt có ý chí chiến đấu.”

Tần Hữu nghiêng đầu ánh mắt có chút ít cưng chiều mà nhìn cậu, tay bấu nhẹ một cái trên mặt Sở Dịch: “Một bình dấm chua, coi như là diễn kịch cùng cô ta, cũng không muốn tôi ra trận?”

Sở Dịch đầu dựa vào bả vai hắn, cười ha hả nói: “Đó là đương nhiên, chú là của tôi, người khác nhìn nhiều chút cũng không được.”

Ngón tay Tần Hữu xoa nhẹ hai má cậu, trầm thấp nở nụ cười ngắn, có ý tứ hàm xúc khác mà hỏi: “Ồ? Vậy cậu là ai?”

Sở Dịch hơi nhướng mày, vẫn cười, “Chú học xấu!”

Tại đêm đó sứt trán mẻ đầu gặt hắn tại phòng riêng, Tần Hữu một thân khí chất băng sơn cấm dục không thể xâm phạm, năm tháng thật sự là một con dao mổ lợn, đảo mắt đã biến hắn thành một lão lưu manh.

Theo dặn dò của Sở Dịch, tiểu Phùng ở ngày thứ hai sau khi Tần Hữu rời nhà đã gọi điện cho cậu.

Tiểu Phùng nói: ” Anh Sở Dịch, cô ta sau khi rời đi liền đi tới khu dân cư nhỏ kiểu cũ phía bắc thành, vào trong một nhà dân khoảng nửa giờ, có một bà lão đưa cô ta lên xe.”

Sở Dịch nở nụ cười, “Bà lão trông thế nào? Tiểu khu đó, Hàn Dĩnh trông có giống là thường đi không?”

Bà lão nhìn thế nào thì có chút khó, nhưng tiểu Phùng vẫn ngay lập tức trả lời được câu hỏi kia: “Lúc lái vào tiểu khu, Hàn Dĩnh còn dừng lại hỏi đường.”

Một hồi sau, tiểu Phùng gửi tới một tấm hình, quả nhiên là mẹ Hàn Dĩnh, thế nhưng so với dáng vẻ trẻ trung trong ký ức của Sở Dịch thì đã già đi rất nhiều, Sở Dịch nghiêm túc nhìn một lúc mới xác định là bà ấy.

Sở Dịch đứng trước cửa sổ xuất thần một lúc, bởi vì trong đầu có một suy đoán, ngày hôm qua cậu nhắc tới mẹ Hàn Dĩnh là cố ý.

Không nghĩ tới Hàn Dĩnh còn thật không khiến cậu thất vọng, rõ ràng ngay cả nhà mẹ mình sống cũng không biết đường, bị cậu tấn công một chút, quả thực đêm đó liền đi tìm bà ấy.

Xem ra mẹ Hàn Dĩnh cũng tính là người biết chuyện, nhưng, coi như tri tình, lời nói nên hay không nên nói, Hàn Dĩnh tối hôm qua khả năng đều đã giảng qua cho bà ấy.

Sở Dịch nghiêm túc suy nghĩ một hồi, liền gọi điện cho tiểu Phùng.

Điện thoại chuyển được, cậu nói: “Cậu có thể nghĩ cách, giúp tôi tìm một tấm ảnh lúc trẻ của bà lão đó không, tôi biết cậu có cách.”

Tiểu Phùng lập tức kinh ngạc nói: “Anh Sở Dịch, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Sở Dịch muốn làm gì? Hàn gia cùng Yến Hoan ngàn vạn tia liên hệ cuốn vào nhau, cố tình Hàn Dĩnh không quen không biết lại giống bà ấy đến vậy.

Thời điểm Hàn Dĩnh đưa cuốn sổ, cậu mới nhớ tới, thời niên thiếu, các trưởng bối trong nhà đã từng nói Hàn Dĩnh lớn lên giống mẹ.

Lúc đó Sở Dịch cũng không nghĩ gì, dù sao cũng là một thiếu nữ kiều diễm như hoa, mẹ Hàn Dĩnh lúc đó đã qua bốn mươi, trải qua dằn vặt sinh hoạt khốn đốn, thường ngày cũng vô cùng lôi thôi lếch thếch, rõ ràng mới trung niên, thoạt nhìn giống như một bà lão, mà hai người kia có điểm tương tự, cậu thực sự không móc nối lại được với nhau.

Hiện tại nhớ tới, có lẽ các trưởng bối nói đúng, rất có thể, mẹ Hàn Dĩnh vốn có ngoại hình giống Yến Hoan.

Lại nối với việc những món đồ của Yến Hoa lại rơi vào tay Hàn gia, nói không chắc còn có nhiều đồ tư mật hơn, chuyện trước kia quả thật khó nói.

Mà suy đoán của Sở Dịch ba ngày sau cơ hồ được xác nhận hơn nửa, vị diễn viên gạo cội của đoàn phim “Tuyệt đại phong hoa” kia không phải là cậu thuận miệng nói mà là thực sự tồn tại.

Sở Dịch đi thăm bà, một già một trẻ nói chuyện trong nửa giờ, Sở Dịch rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nhắc tới mẹ Hàn Quốc Hoa, cũng chính là bà nội – bạn vong niên của Yến Hoan trong miệng Hàn Dĩnh.

Vị diễn viên kia vừa nghe tên liền vô cùng xem thường, “Bà ta a.”

Sở Dịch lại hỏi, “Nghe đâu bà ấy sống sát vách với Yến Hoan, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết, có thật không?”

“Làm sao có khả năng, ” vị diễn viên kia nói, “Bà ta diễn không có kĩ thuật, tác phong sinh hoạt còn có vấn đề, cố tình đôi mắt lại đặt trên đỉnh đầu. Yến Hoan thế nhưng lại là một cô gái tốt, cùng với bà ở phòng sát vách nhau, lúc mặt cũng chỉ gật đầu xã giao, lấy ra cái gọi là giao tình.”

Sở Dịch lập tức đuổi theo hỏi, “Nghe nói bà ấy có con trai, bình thường cũng đến gặp bà ấy sao?”

Đây chính là nói Hàn Quốc Hoa.

Vị diễn viên kia châm biếm cười lạnh: “Ai cũng biết là con trai bà ấy, vậy còn nói với mọi người là cháu bà ta. Đứa bé kia nghe nói là gửi nuôi tại nhà người thân, tình cờ đến tìm bà ta. Nhưng bà ta cũng thực sự tàn nhẫn, năm bảy mấy hồi đó, nhà đều là nhà trệt, có lần mùa đông hạ mưa tuyết, con bà ta đến tìm mà bà ta bắt đứng ngoài không cho vào, cuối cùng vẫn là Yến Hoan thiện tâm, rõ ràng chính mình so với đứa bé cũng trạch tuổi năm tư đại học, cũng không ngại nam nữ thụ thụ bất thân, cho vào phòng.”

Sở Dịch sắc mặt bỗng nhiên trắng xanh, Hàn Quốc Hoa quả nhiên là đã từng gặp qua Yến Hoan.

Vẫn như cũ lo sợ bản thân nghĩ nhiều, cậu rất nhanh hỏi tiếp: “Đứa bé kia sau này có cùng Yến ảnh hậu qua lại không?”

Ánh mắt vị diễn viên kia lóe lên, cụp mắt chốc lát mới mở miệng, “Đó là cuối thập niên 70, thi đại học đã được khôi phục, đứa bé vì thi đại học mà đến nội thành, lúc thường không có việc gì liền chạy tới chỗ mẹ mình, ở sát vách nhau, cùng Yến Hoan thường xuyên gặp mặt hẳn là cũng có.”

Nói xong chậm rãi tiến đến bên tai Sở Dịch, ” Thời điểm truyền ra tin Yến Hoan kết hôn, có hôm tối muộn, tôi đi nhà vệ sinh liền nhìn thấy đứa bé đó uống say, ngã ngồi khóc trước cửa phòng Yến Hoan.”

Tuy rằng sớm có suy đoán, nhưng thời điểm suy đoán bị chứng thực, Sở Dịch vẫn là nửa ngày không bình tĩnh nổi, đây chính là nguyên nhân cậu không dám dễ dàng nói cho Tần Hữu biết, xoay tay liền có khả năng kéo ra một đoạn tình cũ của Yến Hoan.

Cậu kỳ thực cũng không tin Yến Hoan thực để ý Hàn Quốc Hoa, nhưng, sự thực là, nhiều vật tư mật của bà lại ở trên tay bọn họ.

Phàm là chuyện liên quan tới Tần Hữu, Sở Dịch đều không muốn mạo hiểm, cậu không chắc Yến Hoan cùng Hàn Quốc Hoa có phải là… hai bên tình nguyện hay không, nếu có, kết hôn sau liệu có hay không còn ngỏ ý còn vương tơ lòng.

Sở Dịch còn nhớ Yến Thu Hồng nói qua, Yến Hoan sau khi kết hôn liền bị ba Tần Hữu không cho ra ngoài, nguyên nhân trong đó có phải vì đoạn tình cũ này hay không còn chưa biết được.

Nếu là thực, việc này sẽ lật đổ nhận thức của Tần Hữu với mẹ mình.

Nhưng, việc gì cần làm vẫn phải làm, nếu suy đoán của cậu là thực, cậu phải đem chuyện này đánh lên mặt Hàn gia để bọn họ không còn dám tiếp tục lấy danh Yến Hoan mà sinh sự.

Cũng chính ngày này, tiểu Phùng gửi một bức ảnh đã ố vàng cho Sở Dịch, đó chính là mẹ Hàn Dĩnh khi còn trẻ.

So với bà ta hiện tại quả thực là hai người khác nhau, cũng là một mỹ nhân, mỹ nhân ở thời đại trước, không giống như bây giờ dùng phẩu thuật làm mũi cao cằm nhọn mà chỉ là chút trang điểm tự nhiên, thêm vài món trang sức đã tạo nên bức tranh đẹp.

Mà Sở Dịch nhìn ảnh da đầu từng trận ngứa ngày, mẹ Hàn Dĩnh trong ảnh tuy rằng ăn mặc rất quê, nhưng tướng mạo của bà so với Yến Hoan còn giống hơn Hàn Dĩnh, chỉ nhìn ngũ quan, quả thực, giống như một Yến Hoan khác.

Cũng khó trách, Hàn Quốc Hoa khi tốt nghiệp đại học, là một thanh niên tuấn tài trăm người chọn một lại chọn cưới một cô gái quê mùa, chữ có chữ không này.

Sở Dịch không biết nên nói với Tần Hữu thế nào, may là không cần cậu phải nói chuyện ngay, vì Tần Hữu vừa vặn phải đi công tác nước ngoài, người vẫn đang ở bển.

Theo địa chỉ tiểu Phùng cho, Sở Dịch đến tiểu khu của mẹ Hàn Dĩnh.

Gõ vài cái lên cửa, cửa mở, Sở Dịch gỡ xuống kính râm, “Mợ, là tôi.”

Mẹ Hàn Dĩnh lập tức hoảng sợ mở to hai mắt, lập tức dùng sức muốn đóng cửa, Sở Dịch so với bà càng dùng sức mà giữ cửa.

Đành phải đem Sở Dịch vào nhà, Sở Dịch nhìn khắp bốn phía, đây là một nhà hai phòng diện tích rất nhỏ, trong nhà thiết bị điện đều vẫn là của nhiều năm trước, gia cụ cũng rất cũ kỹ, có thể nhìn ra được chủ nhân túng quẫn, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.

Mẹ Hàn Dĩnh vẫn lo sợ bất an mà đứng ở bên cạnh, bà kỳ thực lúc này mới không tới sáu mươi, nhưng tóc đã hoa râm, trên mặt che kín nếp nhăn, mỹ nhân trong hình nửa điểm cũng tìm không thấy, có thể thấy được thường ngày sinh hoạt rất gian nan.

Càng có thể thấy được, Hàn Dĩnh nói chắc như đinh đóng cột là thay mẹ đòi lẽ phải hoàn toàn là đánh rắm.

Mẹ Hàn Dĩnh nói: “Cậu tới làm gì?”

Rất hiển nhiên Hàn Dĩnh đã nói với nàng cái gì,nhưng Sở Dịch một điểm làm bà khó dễ cũng không có.

Đem từng túi lớn túi nhỏ trong tay thả xuống, nói: “Tôi tới thăm mợ một chút.”

Chỉ là thăm, thuận tiện gõ nhẹ con gái Hàn gia một cái.

Quả nhiên, Sở Dịch đi ra ngoài không lâu liền nhận được điện thoại của Hàn Dĩnh, hẹn gặp cậu tại một quán cà phê không chút diệu thấp.

Người tới trước là cô ta, Sở Dịch đi tới, Hàn Dĩnh lần này có mắt nhìn hơn nên đặt trước một gian nhỏ, Sở Dịch đi vào, Hàn Dĩnh đã ở bên trong.

Sở Dịch ngồi xuống đối diện, vành mắt Hàn Dĩnh đỏ lên, hỏi: “Nói rõ, Sở Dịch, trừ lúc đó cướp đi cái người kia, tôi cũng không có đi nơi khác đắt tội cậu, hơn nữa, sai cũng không phải một mình tôi, bản thân hắn không kiên định, cậu còn nuôi hi vọng có thể cùng hắn sống một đời sao?”

Sở Dịch khẽ cười, trào phúng mà nói: “Nói như vậy, cô còn thực sự có công gỡ mìn, tôi cảm ơn.”

Hàn Dĩnh hít sâu một hơi, nói: “Chuyện lần này, tôi thừa nhận tôi thua, sau này tôi cũng sẽ không bao giờ dùng bất kỳ phương thức gì lấy danh nghĩa Yến Hoan mà xuất hiện trước mặt Tần Hữu nữa, cậu có thể xem như vì chúng ta đều là bị người thân vứt bỏ mà ngừng tay không.”

Cái này cũng là mục đích của Sở Dịch, đáp ứng một tiếng hiển nhiên không phải là tư thái đi đàm phán.

Sở Dịch cười cười, “Dựa vào cái gì? Chiến bại cũng phải trả giá một chút, không phải sao?”

Vừa dứt lời, Hàn Dĩnh đột nhiên kéo tay của cậu lại, đột nhiên không kịp chuẩn bị, Sở Dịch cũng bị sợ hết hồn.

Đôi mắt Hàn Dĩnh bên trong tơ máu trải rộng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cậu, nói: “Bằng một cái mạng —— “

Sở Dịch chỉ coi cô ta điên rồi, một cái kéo tay cô ta ra.

Nhưng Hàn Dĩnh không buông mà gắt gao nắm lấy, “Van cầu cậu, cậu cũng không muốn chết người đúng không? Ba tôi mà biết tôi đem những thứ đó lấy ra, sẽ đánh chết tôi.”

Sở Dịch nhất thời mở to hai mắt, ngạc nhiên mà nhìn cô ta, cậu vẫn cho là bố con nhà họ cùng lập mưu lấy đồ của Yến Hoan ra, bây giờ xem ra, Hàn Quốc Hoa căn bản cũng không biết?

Hơn nữa một khi biết, còn giết chết Hàn Dĩnh?

Mà ngẫm lại, cũng đúng.

Nếu Hàn Quốc Hoa làm chủ, sẽ không dễ dàng để cậu tra ra chân tướng.