Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 58




Sở Dịch đi từ phòng ngủ ra, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa hết, chân cũng có chút nhuyễn, nhưng từng bước chân vẫn có thể xem như vững vàng.

Tần Hữu nghiêng đầu, không yên tâm mà quay lại nhìn cậu đi phía sau, Sở Dịch lập tức dựng thẳng lông mày, nhe hai hàm răng đối với hắn làm tư thế muốn cắn, phi thường hung ác.

Tần Hữu tuy rằng lông mày nhăn lại nhưng khóe môi lại cong lên rất nhỏ, tán thưởng nói: “Quả nhiên là kinh nghiệm.”

Sắc mặt Sở Dịch ngưng lại, đây là nói lực bền của cậu, chừng mười ngày không gặp nên buổi chiều đã làm hai lần, hơn nữa Tần Hữu còn uống chút rượu, lần hai có chút lâu.

Hơn nữa, một bên làm một bên dụ dỗ Sở Dịch gọi tên hắn, gọi tên xong lại gọi chú, Sở Dịch nghe lời mà khóc lóc gọi theo, đổi lại là động tác ngày càng mãnh liệt.

Hiện tại xuống lầu còn bị trêu chọc, Sở Dịch rất nhanh liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tần Hữu, giống như mong đợi được khích lệ: “Vậy chú có thích không?”

Bộ dạng giả vờ này của cậu muốn bao nhiêu ngây thơ liền có bao nhiêu ngây thơ, ngây thơ đến mức muốn trực tiếp mê hoặc người khác, Tần Hữu thực muốn đem cậu khiêng lên lầu lần nữa, đến cùng vẫn là nhịn được, đôi mắt thâm thúy sáng quắc nhìn về phía cậu: “Buổi tối lại tiếp tục.”

Lúc này còn chưa tới năm giờ, Tần Hữu bồi Sở Dịch đi hoa viên trước.

Cũng giống như lần trước, từ lúc Tần Hữu xuất hiện, nhóm hậu bối đang ồn ào trò chuyện chơi đùa liền im bặt, ánh mắt đều nhìn sang phía Tần Hữu, những người ở gần còn đứng lên bắt chuyện: “Ngài Tần.”

Trước mặt người ngoài, Tần Hữu vẫn luôn là một người lạnh lùng, khẽ gật đầu ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, Sở Dịch im lặng không lên tiếng đi theo phía sau Tần Hữu, triệt để hưởng thụ tư vị cáo mượn oai hùm.

Lúc này, ánh mặt trời trong hoa viên còn chưa tán, không giống như râm mát vừa nãy trong phòng, mãi cho đến khi đi tới trước bàn còn thừa ra chỗ trống, Sở Dịch thẳng thắn cởi áo khoác, Tần Hữu tiện tay nhận lấy, thay cậu vắt áo lên tay vịn.

Lúc này ánh mắt rơi vào trên người Sở Dịch đều ít nhiều mang theo kinh ngạc, những người ở đây, bất luận quan hệ xa hay gần, cũng chưa từng có ai thấy Tần Hữu vì ai mà phục vụ như vậy.

Tần Hữu không phải là không phát giác, nhưng ánh mắt cũng không có một chút nào thay đổi.

Yến Thu Hồng đã từng nói với hắn, Sở Dịch mặc dù là minh tinh, nhưng quan hệ của bọn họ cũng chưa phải che giấu đến chết, dù sao, hiện nay trong vòng giải trí thật sự không chạm phải chuyện tình nam nam là không thể, dù cho thực sự là gay, không có công bố ra ngoài, cho dù người biết cũng không đem việc này trắng trợn lộ liễu công bố ra ngoài giới.

Sở Dịch ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ cảm thấy Tần Hữu trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ của bọn họ khiến trong lòng cậu rất yên bình.

Sở Dịch vững vàng ngồi xuống ghế, vị trí lưng ghế với mặt ghế vừa vặn có một cái hình cung hơn hõm xuống, vừa nãy mới làm, hiện tại ngồi xuống cũng không bị quá khó chịu.

Nhưng Tần Hữu lại không ngồi xuống, cũng cởi âu phục để qua một bên, ánh mắt nhìn về phía cậu: “Ăn chút gì lót bụng?”

Sở Dịch lúc này mới nhớ tới bản thân lúc trước tức giận đến bữa trưa cũng không ăn, ánh mắt nhìn sang phía bàn ăn, chớp chớp mắt, “Muốn bánh ga tô hạnh nhân.”

Tần Hữu thích Sở Dịch dùng giọng nói này nói chuyện với hắn, không phải là “Có bánh ga tô hạnh nhân không?” cũng không nói sang cái khác, mà trực tiếp nói muốn cái gì.

Khí thế hung hăng có chút kiêu căng này, thực sự rất đáng yêu.

Tần Hữu cúi người chọt nhẹ mũi của cậu, rất nhanh đi lấy đồ, mang theo phong độ uy nghiêm lẫm lẫm của hắn, nhanh chân đi tới bàn đồ ăn, cầm cái đĩa chọn vài món điểm tâm nhỏ, sau đó vòng trợ lại, đem đĩa đặt trên bàn trước mặt Sở Dịch, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Sở Dịch không để ý ánh mắt ngạc nhiên từ bốn phía phóng về phía mình, dùng cái nĩa chọc lấy bánh ngọt, từ từ ăn, không quản Tần Hữu trong mắt người khác như thế nào, ở trước mặt cậu, cũng chỉ là một người đàn ông bình thường đang sống trong một tình yêu cuồng nhiệt.

Bất quá, Tần Hữu cũng không thể ngồi lâu, dù sao tiệc tối chỉ chốc lát nữa là khai tiệc.

Cùng Sở Dịch nói vài câu, đứng lên chuẩn bị rời đi, Dung Dật hướng về bàn bọn họ đi tới, cười híp mắt nói: “Tôi có thể ngồi chỗ này một lát không?”

Không đợi Sở Dịch mở miệng, Tần Hữu nói: “Đương nhiên.” Không phải tự nhiên nói Dung Dật có mắt nhìn, hai người bọn họ ngồi đây nửa ngày, cô cũng không tới quấy rầy, hiện tại, hắn muốn rời đi, đang lo lắng Sở Dịch ngồi đây một mình vô vị thì Dung Dật đi tới.

Mãi cho đến khi bóng lưng Tần Hữu biến mất ở cửa đại sảnh, Dung Dật mới mở miệng cười: “Tình yêu thật sự là kỳ quái, cậu đã thay đổi hắn.”

Sở Dịch hơi cúi đầu, cười cười, nhè nhẹ gật đầu, chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Dật: “Tôi vẫn luôn cố gắng, khiến mọi thay đổi của hắn đều đáng giá.”

Dung Dật cười tươi như hoa, “Cậu đích thực cũng đáng giá.”

Liền chuyển đề tài, hơi suy nghĩ, “Buổi trưa đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi nhìn thấy cậu lúc khai tiệc liền đi lên lầu, sau đó Hàn tiểu thư ở phía chân cầu thang gọi ngài Tần lại, lúc sau, mấy người Hàn gia đều đen mặt bị mời ra ngoài.”

Sở Dịch bảo trì khéo léo mỉm cười, bưng chén uống một hớp trà.

Đây chính là không tiện trả lời, Dung Dật thấy thế cũng không hỏi kỹ, ngược lại rất sảng khoái nở nụ cười.

Mang theo khí chất nữ cường, không chút vòng vèo nói: “Nhưng cũng khiến người ta thấy sảng khoái, nghe nói là Tần Hữu buộc đích thân Hàn tiểu thư mời cha, mẹ kế cô ta rời đi, nhìn sắc mặt Hàn Quốc Hoa đối với con gái mình lúc đó, một nhà cực phẩm này phỏng chừng khi trở về lại nháo loạn.”

Sở Dịch vào lúc này ngược lại có chút sững sờ, ý cười vừa rồi còn mang theo vài phần khách sáo nay đã hoàn toàn sung sướng, ánh mắt hớn hở nhìn chăm chú vào Dung Dật, “A?”

Dung Dật đối với cậu cười gật gật đầu.

Sở Dịch lập tức đặt chén trà xuống, một tay ôm ngực, một tay sờ cằm, cười nhẹ hai tiếng.

Dung Dật nói không sai, việc này thật là sảng khoái, chuyện của Hàn gia cậu thật sự biết rõ ràng.

Hàn Quốc Hoa là con riêng năm đó bị tìm về Hàn gia, ở thời điểm đó lão một lòng một dạ bỏ mặc vợ con, sau đó người vợ cũ đó thực sự bị lão vứt bỏ, Hàn phu nhân hôm nay chính là Hàn Quốc Hoa theo lời Hàn gia thú về.

Hàn Dĩnh này làm thế nào mà bỏ mặc mẹ đẻ của mình mà bò vào hào môn, Sở Dịch không rõ lắm, nhưng một bên là người cha bỏ mặc mình, một bên là mẹ kế, cô ta chắc chắn sống cũng không quá thoải mái.

Khiến chính cô ta đi mời vợ chồng lão cùng nhau rời đi, nguyên nhân còn là vì cô ta giở trò, cái này thật sự là quá tuyệt!

Sở Dịch bên này vui khôn tả, Dung Dật đánh giá cậu chốc lát, “Cậu và Hàn tiểu thư là người quen hơn nữa còn có khúc mắc?”

Trước mặt người thông minh, Sở Dịch cũng không nói dối, hơi khẽ gật đầu, “Có chút.”

Nhưng cũng nghĩ đến chuyện này hẳn vẫn chưa xong, Hàn Dĩnh té một cú đau như vậy, với cá tính của cô ta nhất định sẽ quay lại.

Cô ta nóng lòng say mê quyền thế như vậy, Tần Hữu lại là sự cường thế khiến cho bọn họ không ai dám phản kháng, đối với cô ta mà nói, hẳn là càng có sức mê hoặc.

Sở Dịch cảm thấy Hàn Dĩnh còn có thể quay lại, nhưng không nghĩ tới cô ta lại quay lại nhanh đến vậy.

Sau tiệc mừng thọ, chiều ngày hôm sau, cậu đột nhiên nhận được điện thoại từ dãy số lạ.

Sở Dịch mấy ngày nay có chút mệt rã rời, chuông điện thoại vang lên cũng là lúc cậu vừa mới tỉnh ngủ trưa, mò thấy di động, liếc mắt nhìn liền lập tức nhận.

Giọng nói Hàn Dĩnh từ đầu bên kia truyền tới khiến cậu có chút hoảng hốt, mà Hàn Dĩnh nói: “Có thể tìm thời gian để gặp cậu cùng ngài Tần không? Tôi chỗ này có chút vật cũ của Yến phu nhân, hai người có thể sẽ thấy hứng thú.”

Sở Dịch ngay lập tức liền thanh tỉnh, cậu không nghĩ tới Hàn Dĩnh quay lại vẫn lấy quân bài Yến Hoan này.

Có thể tưởng tượng được, bọn họ đối Tần Hữu là nghiêm túc nghiên cứu, rõ ràng ở tiệc mừng thọ, dù ỷ vào khuôn mặt giống Yến Hoan nhưng vẫn bị mời ra ngoài, nhưng Tần Hữu đối với mẹ mình đặc biệt coi trọng, Hàn Dĩnh vẫn hoàn toàn chắc chắn điều này.

Bởi vậy, Sở Dịch cười lạnh, “Cái gì vật cũ, nếu là chữ ký dành cho người hâm mộ thì bà ấy qua đời bao nhiêu năm cũng không khó tìm.”

Nhưng Hàn Dĩnh quyết đoán nói, “Tôi bảo đảm không phải.”

Ánh mắt Sở Dịch hơi ngưng lại, nhất thời không lên tiếng.

Buổi tối khi Tần Hữu trở về, Sở Dịch một bên giúp hắn cởi âu phục, vừa nói việc này, đương nhiên mặc dù cậu không nói, cậu tin Hàn Dĩnh cũng có những phương pháp khác khiến Tần Hữu biết.

Sở Dịch không có nửa điểm coi thường cô gái này, có nàng lom lom canh chừng ở một bên, hiện tại cậu cùng Tần Hữu càng phải dễ dàng thẳng thắn mọi chuyện với nhau mới được.

Tần Hữu nghe xong, một bên cởi cúc tay áo sơ mi, một bên trầm giọng nói: “Cho nên em liền để cô ta tới đây?”

Ngữ khí nghe có chút không vui, Sở Dịch lập tức nở nụ cười, “Trên tay cô ta đến tột cùng là vật gì, chúng ta cũng không đến mức ngay cả can đảm nhìn một chút cũng không có.”

Tần Hữu xoa xoa cằm cậu, “Thông minh thì thông minh, nhưng vẫn có điểm ngốc, em nhớ kĩ, có mấy người, cũng không cần cho cơ hội nói chuyện.”

Có thể vì ba Sở Dịch mất sớm, đối với ngữ khí trưởng bối giáo huấn này thực sự vô lực kháng cự.

Tay cuốn lấy cổ Tần Hữu, âm thanh nhuyễn vô cùng mà nói: “Tôi coi như là tảng đá nổi trên mặt nước, không phải còn có chú Tần dạy dỗ sao?”

Hô hấp Tần Hữu hơi ngưng lại, tay ôm eo cậu liền đi xuống, dùng sức xoa nắn mông cậu một cái, thời điểm mở miệng giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bảo bối, em thật sự trêu người.”

Hàn Dĩnh tới là vào bữa tối hôm sau, lần này không còn là một thân trắng muốt như bông hoa sen, mà là một chiếc áo sơ mi lụa màu lam nhạt phối với chân váy xuông dài tới mắt cá chân, chân đi giày mũi nhọn, cả người thoạt nhìn có mấy phần già dặn.

Hơn nữa cũng không dông dài, hàn huyên vài câu liền từ trong túi lấy ra một cuốn sổ bọc plastic da kiểu cũ đặt ở trên khay trà, đẩy về phía trước mặt Tần Hữu.

Tần Hữu cầm lên nhìn, ánh mắt lập tức ngưng lại, đây thực sự là vật cũ của Yến Hoan, trang bìa có viết tên Yến Hoan.

Trang giấy vốn nhỏ cũng đã ố vàng, mà mỗi trang lật qua, đều là bút tích của Yến Hoan, mặt trên ghi lại những cảm nhận của bà với từng nhân vật, cùng với phân tích nội dung vở diễn.

Xem ngày, vẫn là lúc trước khi lấy chồng, bàn tay cầm cuốn sổ của Tần Hữu tựa hồ đang nóng lên, nửa ngày cũng không lên tiếng.

Sở Dịch đương nhiên cũng nhìn thấy, cũng chỉ là không nói tiếng nào ngồi ở bên cạnh, không có quấy rầy Tần Hữu sau khi khiếp sợ vì nhớ lại mà sững sờ, di vật của mẹ Tần Hữu lưu lại cho hắn thật sự không nhiều.

Mà Tần Hữu sững sờ cũng không kéo dài quá lâu, một lát sau lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đã là một mảnh thanh minh.

Đem cuốn sổ vứt lại trên khay trà, người nghiêng về phía trước đã ngồi thẳng lại, chân dài vắt chéo, ánh mắt run sợ nhìn về phía cô ta: “Ở đâu tới?”

Hàn Dĩnh vẫn luôn chăm chú nhìn phản ứng của Tần Hữu, lúc này mới nháy mắt mấy cái, nói: “Hai người hẳn đã nghe nói tới thân thế của cha tôi, bà nội vốn cũng là diễn viên X ảnh, lúc đó khi Yến phu nhân tới sống tại ký túc xá X ảnh, bà nội cũng đang sống ở đó, hai người như hàng xóm, cũng coi như là bạn vong niên, Yến phu nhân lưu lại đồ cho bà nội cũng rất nhiều.”

Tần Hữu quay đầu liếc mắt nhìn Sở Dịch, Sở Dịch gật đầu rất nhẹ, xác thực, mẹ Hàn Quốc Hoa chính là diễn viên X ảnh, cả đời không lấy chồng, đến chết vẫn sống ở ký túc xá X ảnh, sợ người ta đàm tiếu nên đem Hàn Quốc Hoa gửi nuôi tại nhà người thân.

Nhưng, bạn vong niên? Sở Dịch căn bản không tin, rõ ràng tam quan không hợp, làm thế nào để thành bạn bè?

Nhưng Hàn Dĩnh liền mở miệng đánh gãy suy nghĩ của cậu, Hàn Dĩnh nói: “Di vật của bà nội đều ở chỗ tôi, nhưng để lấy ra hết di vật của Yến phu nhân còn cần chút thời gian.”

Sở Dịch nở nụ cười, đây chính là nói cô ta còn phải lần lượt tới cửa?

Ánh mắt Tần Hữu cũng là phát lạnh, liếc mắt nhìn Sở Dịch, đôi mắt đen kịt thâm thúy lạnh lùng hướng Hàn Dĩnh, lạnh lùng hỏi: “Cô muốn cái gì?”

Sở Dịch xoa xoa môi, giơ tay cao lên chút để che khóe miếng khẽ nhếch, không phải lỗi của cậu, cái thoáng nhìn của Tần Hữu, ý là ra hiệu để cậu xem kịch vui.

Cho nên cậu liền giống như đang xem kịch vui, nghiêm túc nhìn Hàn Dĩnh.

Ai biết, Hàn Dĩnh chậm rãi đứng lên, hai tay đặt ở trước người, một mặt thành khẩn nói: “Lần trước tại tiệc mừng thọ, nếu như xảy ra chuyện gì hiểu lầm, tôi rất xin lỗi, tôi có lúc nói chuyện không suy nghĩ thấu đáo, nhưng tôi thật lòng muốn hòa giải với Sở Dịch.”

Nói xong cũng cụp mắt đứng ở đó, lông mi dày hơi rung động.

Dùng di vật của mẹ Tần Hữu, đổi lấy cơ hội làm hòa giữa Sở Dịch với cô ta, ngược lại khiến người ta có chút ngoài ý muốn.

Sở Dịch rất nhanh mở miệng: “Dùng sự hiểu biết của tôi đối với cô, căn bản cũng không quan trọng như vậy.”

Hàn Dĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp, nhìn về phía Tần Hữu cùng Sở Dịch, vành mắt từ từ đỏ lên.

Chốc lát, nàng thoáng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trên, giơ tay xoa xoa khóe mắt.

Ánh mắt lần thứ hai trở lại phía Tần Hữu cùng Sở Dịch, lúc này mới yếu ớt mở miệng.

Cô ta nói: “Sở Dịch, cậu biết chuyện nhà chúng tôi, lẽ nào không thể đoán ra được tình cảnh hiện giờ của tôi. Ba chỉ coi tôi là công cụ khơi thông quan hệ, còn người đàn bà kia càng là ước gì đem tôi đuổi được ra khỏi nhà, hiện tại coi như là giả bộ, tôi cũng nhất định phải lấy được thông cảm từ hai người, sau đó vừa phải qua lại, bằng không tôi căn bản không thể tiếp tục chờ tại Hàn gia.”

Sở Dịch lần này không cười, “Cô tại sao nhất định muốn ở lại Hàn gia.”

Ánh mắt Hàn Dĩnh trong chớp nhoáng xẹt qua một tia lãnh ý, rồi thống khổ mà nói: “Mẹ tôi liền đáng đời bị người ta vứt bỏ sao? Tôi không ở Hàn gia, những năm này bà ấy phải chịu khổ, bị ủy khuất là do ai, ba tôi nợ bà ấy, tôi cũng muốn một cơ hội có thể thay bà ấy đòi nợ.”

Đôi mắt ửng hồng mà nhìn về phía Tần Hữu, nói: “Tôi cũng không phải muốn ngài giúp Hàn gia, chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn làm cho có bộ dáng là được, tôi chỉ muốn tranh thủ chút thời gian để đặt chân vào trong nhà mà thôi.”

Cô ta nói xong mấy câu, Tần Hữu dịch chuyện, Sở Dịch quay đầu nhìn thấy ánh mắt không rõ nghĩa của Tần Hữu, đôi môi nhếch lên đường nét vô cảm, tay hướng về cuốn sổ trên khay trà.

Cậu bỗng dưng nắm lấy cổ tay Tần Hữu, ánh mắt Tần Hữu cũng nhìn cậu, Sở Dịch lại rời ánh mắt đi chỗ khác, đứng lên.

Cậu đi tới trước mặt Hàn Dĩnh, cúi đầu nhìn Hàn Dĩnh, lạnh giọng nói: “Tôi không phải là đang tha thứ cho cô, chỉ là vì xem như cô giống tôi có mấy phần đồng bệnh tương liên mà thôi.”

Hàn Dĩnh ngạc nhiên trợn to hai mắt nhìn Sở Dịch nửa ngày, nước mắt yên lặng rơi xuống, đôi môi hơi run đem lời nói ra khỏi miệng: “Cảm ơn.”

Hàn Dĩnh rời đi đã là chín giờ hơn, Sở Dịch trở lại phòng khách, Tần Hữu vẫn bất động mà ngồi ở vị trí vừa nãy, ánh mắt nặng nề mà nhìn cậu.

Ý cười lúc này mới từ đáy mắt vựng ra, Sở Dịch nhanh chân đi tới, vẫn luôn đợi đến khi cậu đi tới trước mặt, Tần Hữu mới chỉ tay sang chỗ trống bên cạnh ghế sa lông: “Đứng nơi này.”

Sở Dịch trợn tròn mắt, hơi nhếch lông mày, sau đó giống như bé ngoan, đi tới chỗ đó đứng.

Cậu quay mặt về phía Tần Hữu, mu bàn tay ở phía sau, giống như học sinh tiểu học đứng đợi gia trưởng tới giáo huấn.

Tần Hữu nhếch túc lông mày, ánh mắt không có nhiệt độ nhìn cậu chốc lát, lúc này mới nghiêm nghị mở miệng: “Cố sự “nông dân và rắn” em đều quên sạch, em thật sự nên hướng giáo viên thể dục dạy em ngữ văn ngày xưa nói lời xin lỗi.”

Miệng còn rất độc, Sở Dịch khóe miệng giật một cái, biết nghe lời phải nói: “Liền nghe theo chú chỉ dạy.”

Tần Hữu có chút buồn mà nhìn cậu, “Người như chúng ta, dễ dàng tin tưởng người có nguyên tắc dựa trên quan hệ lợi ích hai bên, Hàn Dĩnh cô ta lần trước bàng môn tà đạo không vượt qua được, lần này lại đến gần chúng ta nói như vậy hoàn toàn căn cứ vào quan hệ lợi ích của bản thân cô ta.”

Thấy Sở Dịch một mặt sững sờ mà nhìn hắn, Tần Hữu lông mày càng nhíu chặt, lời nói cũng trắng ra, “Cô ta trước tiên yếu thế, lại làm ra một bộ chịu nhục. Nhưng cô ta không phải Dung Dật, cô ta không hề có nguyên tắc, cô ta thậm chí còn có tiền án, phàm là có cơ hội, cô ta nhất định sẽ lại tính kế trên đầu em, em thật sự không ý thức được sao?”

Tần Hữu là thật buồn, hắn không biết đứa nhỏ này gần nhất lại bị chuyện gì dọa ngốc, bản thân nhuốm một màu thánh nhân này.

Nhưng hắn nói xong, Sở Dịch lập tức la rầy mà bật cười một tiếng, không cần mặt mũi mà nhanh chân lại đây, một chút khóa ngồi trên đùi hắn, tay ôm chặt lấy cổ hắn, “Chú Tần, sao chú lại thông minh như vậy?”

Lời này của Sở Dịch là phát ra từ trong tâm, bị trà xanh bạch liên hoa nhắm trúng, phần lớn đàn ông đều không thể thấu đáo.

Liền nói tới vị thanh mai trúc mã trước kia của cậu đi, Sở Dịch bây giờ nghĩ tới liền không thể không khinh bỉ, dù sao, Hàn Dĩnh ra chiêu tầng tầng lớp lớp, vị thanh mai trúc mãi lại giống như học sinh tiểu học không va chạm với đời căn bản không nhìn rõ được.

Tần Hữu vịn eo cậu, nheo mắt lại nhìn về phía cậu, “Suy nghĩ minh bạch?”

Sở Dịch ha ha cười, hôn lên mặt Tần Hữu một chút, “Tôi trước kia liền rõ ràng.”

Sở Dịch trong đầu thoảng qua một cái bóng, thêm chuyện ngày hôm nay, cậu càng ngày càng cảm thấy được Hàn gia cùng Yến Hoan có mối liên quan rối rắm gì đó.

Vừa nãy đối Hàn Dĩnh giả vờ giả vịt, chính là bởi vì cậu muốn đem những việc này tìm hiểu nguồn gốc, đỡ khiến Tần Hữu vẫn luôn bị người dùng thế lực bắt ép.

Cảm giác tay Tần Hữu đang vịn eo cậu thoáng nắm chặt, cậu dúi đầu vào bên gáy Tần Hữu: “Tôi chẳng qua là thấy trên tay cô ta có nhiều di vật của Yến ảnh hậu như vậy, để cô ta từng thứ từng thứ mang tới đây, chúng ta cũng không mất gì, ngược lại, cô ta cũng không dao động được tới chúng ta.”

Nghĩ đến cái gì, ngồi thẳng người, đối Tần Hữu chớp chớp đôi mắt, “Lại nói, hiếm thấy một lần nhìn cô ta diễn, bỏ lỡ rất đáng tiếc.”

Tần Hữu xoa xoa mặt cậu, “Trêu đùa cô ta thì có thể, nhưng một chút vật chết này cũng không có gì quan trọng, không cho phép em mạo hiểm.”

Sở Dịch cười, “Cô ta dám sao?”

Tần Hữu hai tay liền nâng đỡ eo hông cậu, đem cậu ôm vào trong lòng, con ngươi đen từ từ sâu thẳm, “Vừa nãy tại sao gọi là Yến ảnh hậu?”

Sở Dịch vội vã ôm chặt cổ của hắn, đem mặt gắt gao chôn ở bên người Tần, cười ha hả, “Mẹ tôi.”

Đừng hỏi cậu tại sao, mấy chuyện không cần mặt mũi này kia đều đã làm qua, thời điểm nói ra hai chữ này mặt Sở Dịch vẫn đỏ rực.