Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 26




《 Thành phố không đêm 》quay tới giữa tháng năm, Sở Dịch cùng Tưởng Lan càng có nhiều cảnh đối diễn hơn.

Cảnh quay hôm nay là nữ chính trải qua vô số lần dằn vặt mà nản lòng với nam chính, nam chính một mực đuổi theo xe nữ chính, đến nhà cô ấy cầu xin tha thứ, không ngờ lại bị một pháo hôi vẫn luôn yên lặng bên cạnh nữ chính can thiệp, ngăn trở.

Nam chính kéo nữ chính vào trong phòng đóng cửa xin lỗi, Sở Dịch phụ trách làm bạn thân đứng ở ngoài ngăn pháo hôi

Cảnh này có hai điểm nhìn, từ góc độ của Sở Dịch, cậu canh giữ ở cửa, tay chắn ngang cửa, ngăn không cho Tưởng Lan phá cửa xông vào, “Ai? Cho một cơ hội sao, hiểu lầm thì phải giải thích, dù sao cũng phải do chính bọn họ mới biết được, có đúng không?”

Cậu vừa cười vừa nói, nhưng cánh tay ngăn tại cửa lại không nhúc nhích, thái độ tương đối kiên định

Nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện cậu có một động tác rũ mắt xuống, chỉ trong nháy mắt này, khi lông mi buôn xuống liền che giấu chút tiếu ý chớp nhoáng hiện lên trong ánh mắt.

Động tác rất nhỏ, gần như là không quan sát được, nhưng để có thể cho người xem tinh tường cảm nhận được, cậu mặc dù giúp bạn thân canh cửa, nhưng trong lòng, đối với tư cách của bạn thân thật cũng khó tiếp thu được.

Ngay sau đó, Tưởng Lan biểu hiện thường thường, để phù hợp với hình tượng ôn nhuận như ngọc của nhân vật, hắn liền đứng tại chỗ, nghiêm túc mà chính nghĩa chất vấn: Đối với một tên cầm thú, còn phải giải thích gì sao?”

Không công không tội, bình tĩnh không gợn sóng.

Loại đối diễn bị Sở Dịch áp chế, mấy ngày này cũng không phải lần đầu tiên phát sinh trên người Tưởng Lan, Yến Thu Hồng hô một tiếng, Tưởng Lan lập tức đi về phía cậu.

Sở Dịch biết hắn muốn đi làm gì, cũng chỉ là cùng mấy diễn viên khác phối diễn, mạnh mẽ yêu cầu giảm bớt chuyện có thể nảy sinh scandal từ những đoạn phối diễn trước ống kính, cũng không có đi góp vui.

Xoay người đi chỉnh trang, nhìn đằng trước thấy Tưởng Lan đang đứng bên cạnh Yến Thu Hồng, không biết nói gì mà biểu tình rất là kích động.

Ngồi một bên nghỉ ngơi một lúc, trợ lý của hắn từ công ty phái tới liền diễn lại như thật biểu cảm của Yến Thu Hồng:

“Cái gì mà nhân vật chính với phụ, Tưởng lão sư, tôi quay chính là một nhóm diễn viên, còn nhớ bộ phim năm ngoái của tôi không, Lăng Lung cộng lại cũng chỉ có khoảng năm mười phút trên màn ảnh mà cũng có thể giành được chú ý, thái độ của tôi vẫn luôn như vậy, vàng trong tay tôi thì luôn phát sáng.”

Sở Dịch là một người tinh tế, tâm địa tốt, trước đây đều không phải là Tưởng Lan lợi dụng cái danh tiền bối mà cố tình gây sự với cậu sao?

Như bây giờ là được rồi, thả cho Tưởng Lan nhảy nhót vài cái, sau này, cậu chỉ mong, cho dù Tưởng Lan có lại trêu chọc tới cậu, đều là vẽ hổ không thành chuyển sang vẽ chó.

*Thành ngữ “vẽ hổ không thành, lại thành chó” (畫虎不成, 反類犬 – họa hổ bất thành, phản loại khuyển). Câu này liên quan đến lời khuyên răn của ông đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời đó là Đỗ Bảo (杜保); có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi. – Trích WIKIPEDIA

Tối hôm đó cũng không có cảnh của Sở Dịch, thực ra, từ lúc quay phim chụp ảnh tới nay, phân cảnh ban đêm của cậu gần như đều được gói gọn trong mấy ngày này, Sở Dịch thỉnh thoảng còn có thời gian nghi ngời này là nhờ Yến Thu Hồng an bài.

Nhưng, sáng nay trước khi đi làm Tần Hữu có nói qua là hôm nay hắn không có xã giao, liền có thể về nhà ăn cơm.

Ăn cơm xong, cậu liền xem kịch bản, Tần Hữu ở bên cạnh xử lý văn kiện hoặc xem TV, cái gì khác cũng không làm, một buổi tối hoàn mỹ mà không ít người mong muốn có được.

Nhẩm một điệu dân gian, như một cơn gió mà phi ra ngoài, thật ra nơi đây là một khu thương mại, biệt thự, nhà trọ của đoàn làm phim cũng đại bộ phận là ở chỗ này.

Xe đỗ cách chỗ này không xa, đi chưa được mấy bước, đột nhiên có người gọi cậu: “Sở Dịch.”

Là giọng đàn ông, Sở Dịch dừng bước, lập tức quay đầu, là Bùi Thành Uyên.

Vừa nhìn thoáng qua, Sở Dịch cũng không có chú ý tới hắn.

Biết hắn là tới thăm Tưởng Lan, Sở Dịch cũng không có gì để nói, liếc hắn một cái rồi quay đầu đi.

Ai biết Bùi Thành Uyên lại theo sau, đi thẳng đến bên cạnh cậu, “Sở Dịch, anh nghe nói cậu….., cậu dạo gần đây rất tốt đúng không?”

Sở Dịch nhắm phía trước mà đi, một cái liếc mắt cũng không muốn cho hắn.

Nhưng đi chưa được mấy bước, cánh tay đã bị hắn kéo lại, “Thế nào, trèo lên cao rồi liền không nhớ mặt bạn tình cũ sao?” Bùi Thành Uyên tức giận nói to.

Sở Dịch khó có được mà thỏa hiệp với hắn, dừng chân, quay lại lạnh lùng nhìn hắn

Bùi Thành Uyên thoạt nhìn có chút thẹn quán hóa giận: “Sở Dịch, em trở nên như này khiến tôi rất khó chịu.”

Sở Dịch nhếch khóe miệng, lúc này mới lên tiếng: “Thành thế nào?”

“Tình nguyện ngồi trong xe khóc. Người mà cậu trèo lên, là Tần Hữu sao?”

Sở Dịch bị hắn làm cho tức đến bật cười, cong nhiều năm như vậy, mà Bùi Thành Uyên vẫn có thể đem màn diễn cường điệu hóa điển hỉnh của thẳng nam mà nói ra giống như là đã học thuộc lòng trước rồi sao.

Giữa hắn và Tần Hữu, cho dù đều bị ngã ngựa, thì ngồi phía sau người nào còn có thể cười được, thì chỉ cần chút thông minh bình thường cũng biết.

Mẹ nó, muốn phát điên.

Trong nháy mắt, ánh mắt Sở Dịch liền trầm xuống, mới vừa rồi còn lóe lên dáng tươi cười nay đã không thấy đâu, thần sắc từ từ trở nên âm lệ lạnh lùng.

Bùi Thành Uyên chưa thấy cậu như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sở Dịch chỉ tay vào vị trí dưới chân Bùi Thành Uyên: “Đứng ở đây, nếu còn dám tiến lên, anh cứ cẩn thận.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới xe.

Lúc Sở Dịch về đến nhà, Tần Hữu vẫn chưa về, trở về phòng liền hỏa tốc phóng vào trong phòng tắm, mặc một bộ quần áo ở nhà, xuống dưới phòng khác, liền nghe thấy cửa vang lên “Ba” một tiếng, Sở Dịch vội vàng chạy tới.

Cửa mở, Tần Hữu đi tới, Sở Dịch cười, lập tức xông lên lưng hắn: “Chú Tần!”

Thanh niên 1m82, cho dù không mập nhưng vẫn rất có trọng lượng, lại nói, Sở Dịch rất rắn chắc.

Tần Hữu sửng sốt một chút, bị cậu tập kích cũng phải lùi một bước nhỏ, từ nãy tới giờ bị cậu ôm lấy, theo bản năng vẫn nâng cậu lên.

Đáy mắt Tần Hữu có chút tiếu ý, bất đắc dĩ nói: “Ngày hôm nay có gì vui sao?”

Lúc Sở Dịch nhào lên rất khoan khoái, nhưng lúc này ôm lấy hắn, lại kỳ dị trầm mặc.

Sở Dịch vùi đầu ở bả vai hắn, Tần Hữu thấy không rõ vẻ mặt của cậu, nhưng ít nhiều vẫn có thể cảm thấy tâm tình cậu có chút không ổn.

Thử giật lại tay Sở Dịch, nhưng Sở Dịch đem cánh tay ôm càng chặc hơn, Tần Hữu không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu nhìn, “Làm sao vậy?”

Rất nhanh, hắn nghe Sở Dịch cười nói, “Biểu đạt một chút tâm tình tôn sùng không thể phá bỏ của tôi với chú.”

Lời này của Sở Dịch có ít nhất một nửa là sự thật. Tình là có, có thật là tôn sùng hay không, tạm thời chưa nói tới.

Nếu như không gặp Tần Hữu, có thể cả đời này cậu cũng không biết được người không cùng huyết thống che chở là tư vị gì.

Hai mối tình trước của cậu, trên căn bản đều là tự mình đem tấm lòng chân thành trao cho hai cái tra công, cũng chính bởi vì đã từng bị cô phụ, cho nên cậu hiểu bốn chữ thực tâm đối đãi khó có được như thế nào.

Tần Hữu không chịu cùng cậu tiến lên một bước, hiện thực này vẫn như cũ khiến cậu thấy đáng tiếc.

Thế nhưng, tuy Tần Hữu không nói chuyện yêu đương, nhưng gần như làm tất cả những việc của người yêu, đương nhiên, ngoại trừ chuyện làm tình.

Sở Dịch không biết tình trạng hiên nay có thể duy trì bao lâu, cậu dường như đã càng ngày càng không chịu đựng được, sắp sửa phá tan gông cùm xiềng xích.

Có thể cậu chính là một người như vậy, càng không ngừng từ trên người Tần Hữu đoạt lấy mọi thứ, cho nên mới càng cảm thấy không biết đủ.

Vùi đầu trên bờ vai dày rộng của Tần Hữu, Sở Dịch hơn nửa ngày không nói chuyện.

Trầm mặc hồi lâu, Tần Hữu tựa hồ nghe thấy cậu nhỏ giọng thầm thì, “Tôi nên bắt chú phải làm gì đây?”

Tần Hữu: “. . . !” Là hắn nghe lầm đi?

Thế nào đột nhiên lại có cảm giác đau đớn khi bị người ta đoạt lời kịch vậy.

Vì vậy đêm nay, Yến Thu Hồng nhận được một cú điện thoại.

Tần Hữu đầu tiên là hỏi vài câu về chuyện trong nhà, sau đó hỏi: “Hôm nay quay phim xảy ra chuyện gì?”

Yến Thu Hồng rất nhanh trả lời: “Có thể có chuyện gì, đứa nhỏ nhà cậu một ngày đều tâm tình khoái trá, tôi nói, cậu cứ yên tâm đi, tôi đã nhìn ra rồi, cậu ta trời sinh ra để lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này, cậu ấy không phải là một người cố tình đi gây sự, nhưng cũng không phải người dễ chọc, cả tổ kịch ngay cả một tên chạy vặt, cậu ta cũng bắt chuyện thân thiết, ai muốn cùng cậu ta đấu thì chỉ càng bôi đen bản thân thôi.”

Vừa cười vừa nói: “Người khiến cậu ta thật sự nhìn không thuận mắt, để bị cậu ta rầu rĩ nhớ kĩ trong lòng, không ngờ ngày nào đó liền từ sau lưng mà giương móng vuốt. Đừng nói là không ai có thể khi dễ cậu ta lâu được, cậu ta không đi tính kế người khác đã là may lắm rồi.”

Tần Hữu vốn trầm mặc, nhưng nghe thấy câu này, thản nhiên hỏi lại: “Vậy sao?” Nghe phi thường khoái trá.

Yến Thu Hồng dở khóc dở cười nói: “Người khác khi dễ cậu ta thì không được, nhưng cậu ta khi dễ ai thì có gì sai, đấy là tam quan của cậu sao?”

“Nên?” Tần Hữu nhàn nhạt phát sinh một âm tiết, giống như là đang hỏi, có cái gì sai sao?

Yến Thu Hồng tức giận lập tức cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, đi tới vùng ngoại ô quay ngoại cảnh.

Sau khi quay xong một cảnh, Sở Dịch nhận lại điện thoại từ trên tay trợ lý, có một cuộc gọi nhỡ, là Triệu Ly Hạ.

Là năm mười phút trước gọi tới, Sở Dịch đi qua một bên, gọi lại.

Điện thoại vừa thông, chợt nghe thấy Triệu Ly Hạ kích động,

“Ai! Họ Bùi hôm trước không biết đắc tội ai, bị người ném hỏng điện thoại di động, còn bị người ta vứt lại trong kho ở khu thương mại Đông Đình suốt một đêm, cậu có biết không?”

Sở Dịch nhãn thần sáng lên, “Cậu nghe ai nói?” Khu thương mại Đông Đình là nơi kịch tổ đang quay, Triệu Ly Hạ cũng không phải người trong làng giải trí, bản thân không có việc gì vậy cũng sẽ không hóng hớt mấy chuyện này.

Triệu Ly Hạ cười ha hả, trả lời có hơi tránh né, “Nghe nói sáng sớm hôm qua có người đi mở cửa, thấy họ Bùi ngồi phía góc tường, trên mặt đầy đất, trông cực kỳ mất mặt.”

Nói xong thở gấp một cái, Sở Dịch không muốn tiếp tục đề tài này, không hề nghĩ ngợi liền hỏi: “Cậu đang làm gì thế?” Thở gấp thành như vậy.

“Chạy bộ.” Triệu Ly Hạ nói.

Nhưng cơ hồ là đồng thời, Sở Dịch tinh tường nghe được hai bên trái phải có tiếng thở dốc của một người khác, kêu đến mềm mại ôn nhuyễn.

Sở Dịch sửng sốt, “Lần sau trò chuyện tiếp.” Sau đó vội vã ngắt điện thoại.

Nhìn thời gian mới là ba giờ chiều, Triệu Ly Hạ thực sự là Teddy tu luyện thành tinh, nhưng có điều gì đó không đúng, lúc làm chuyện đó không phải là không nên nghe điện thoại sao?

Cảnh quay kế tiếp là cảnh nam chính cùng nam thứ chính đối chọi gay gắt, địa điểm là những tảng đá lớn lưng chừng núi trong rừng.

Sở Dịch mặc dù là bạn của nam chính, biết rõ bạn mình cũng không thèm để ý, nhưng cũng không muốn cùng một phe với nam chính, cảnh của cậu chính là muốn can ngăn, thuận tiện kết thúc.

Ven đường có một khối đất trống, cùng với mô tả trong kịch bản rất giống, lại có bốn cây cổ thụ che gần hết bầu trời, trong rừng cỏ dại rậm rạp, mọc cao tới mức có thể che được tới cẳng chân người, khắp nơi đều là lá rơi cùng cành khô.

Đội quay phim kiểm tra chỗ đất trống một chút, xác nhận các tảng đá không có những mảng sắc nhọn hay có gai góc, cành cây nhọn.

Đang chờ mở máy, Tưởng Lan nói với Yến Thu Hồng: “Chờ chút, tôi ra đây năm phút”

Đây là xin nghỉ dễ dàng, Yến Thu Hồng cũng vậy không thể không biết xấu hổ mà quá nghiêm khắc, phất tay một cái, “Chờ năm phút.”

Tất cả như bình thường, giống như không có gì sai, nhưng Sở Dịch ngờ ngợ thấy, Tưởng Lan lúc rời đi có cười lạnh mà nhìn cậu một cái.

Vốn dĩ quan hệ giữa bọn hắn cũng không tính là tốt đẹp gì, Sở Dịch cũng không thèm để ý tới.

Thời gian chờ đợi luôn có vẻ dài dằng dặc, đám cỏ trong rừng hay có muỗi bọ khá ngứa ngáy, trước chuẩn bị xong camera cùng đạo cụ, các nhân viên đồng nghiệp liền lui ra phía ngoài rừng chờ đợi.

Cũng không lâu lắm, Tương Lan trở về, đại gia lúc này mới trở lại trong rừng.

Đầu tiên là Tưởng Lan cùng nam chính tranh cãi, Sở Dịch khuyên không được bạn mình, chỉ ở bên cạnh khoa chân múa tay không có tham gia vào, chỉ có thể lo lắng suông.

Sau đó, hai người liền quyền đấm cước đá, tranh đấu ngày càng kịch liệt, Sở Dịch liền vội vọt tới, muốn đem hai người tách ra, đúng lúc này, quả đấm của nam thứ liền tung tới.

Phân đoạn này cũng chỉ là làm bộ, đương nhiên sẽ không thực sự đánh tới, mà nắm tay của nam thứ chỉ lướt qua mặt Sở Dịch, cũng rất có chức nghiệp đạo đức mà không có cố tình công kích.

Mà Sở Dịch muốn làm bộ như bị một quyền này mạnh mẽ đánh trúng, thân thể nghiêng ngả, sau đó té xuống mặt đất.

Ở đây đều là tay già đời, chỉ cần làm một lần sau đó hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập, Sở Dịch rất nhanh liền nối tiếp động tác, nhắm thật chuẩn mà té xuống vị trí lúc trước đã bàn bạc kĩ, lúc trước, nhân viên trong đoàn làm phim đã nói cho cậu biết, cái vị trí kia, đã được trải một lớp lá rụng nên rất xốp không đau, khiến cậu không cần phải lo lắng.

Thế nhưng, khi Sở Dịch ngã xuống, trong nháy mắt, thấy lẫn trong đống lá rụng kia, hình như có cái gì đó phản sáng, trong suốt, sắc nhọn.

Cậu nhất thời mở to hai mắt, mặc dù chỉ là thoáng nhìn, nhưng cậu có thể xác định, đó là vài khối thủy tinh vỡ không nhỏ hơn nữa lại còn khéo léo mà hướng lên trên.