Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 25




Trong dạ dày giống như có con dao đâm nghiến, Tần Hữu đau đến mức không nói được gì, vẫn duy trì tư thế như vậy, Sở Dịch run sợ, một tay để trên vai hắn, một tay khác hoảng loạn sờ qua lại bụng với ngực.

Ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Chỗ nào đau?…. Là đây sao?”

Tần Hữu không lên tiếng, chỉ là đôi mắt sâu thẳm bao hàm đau đớn mà nhìn về phía Sở Dịch.

Sở Dịch viền mắt đỏ chót, khóe mắt ngấn lệ, “Chú Tần, chú nhịn một chút… Tôi gọi xe cứu thương…”

Lại thêm một trận đau đớn khó có thể nhịn được, Tần Hữu giống như tại quỷ môn quan đi một chuyến, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trầm trọng mà thở hổn hển.

Hắn kéo tay Sở Dịch, lặng im đến cơ hồ ngưng trệ, rốt cục khàn khàn tối nghĩa mà mở miệng: “Cho tôi…. Lấy bộ quần áo cho tôi, tôi… tự mình…. đi bệnh viện.”

Sở Dịch ngẩn ra, lúc này giống như ba hồn bảy vía đều đã về, gật gật đầu, vội vàng xoay người đi vào phòng để quần áo, lúc trở về đưa cho Tần Hữu một bộ quần áo thể dục mềm mại.

Tần Hữu cũng không quản được, co giật đau đớn giống như đem dạ dày sống sờ sờ vắt nát, sau một trận lại tiếp một trận, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, hắn chỉ có thể thừa dịp những đoạn tạm nghỉ mà nhấc lên cánh tay hư nhuyễn để thay quần áo, sau đó gọi điện cho trợ lý.

Sở Dịch trở về phòng một hồi, liền trở lại, áo ngủ trên người cũng đã đổi thành áo khoác, bên trong là áo sơ mi cùng quần bò.

Cậu cầm trên tay là chìa khóa xe, đi tới cũng không giải thích mà nhấc lên cánh tay Tần Hữu để lên vai mình, “Đi, chúng ta đi bệnh viện.”

Vào lúc này vẫn chưa tới mười một giờ đêm, bởi vậy Tần Hữu cũng không nhún nhường, dựa vào Sở Dịch mà đi xuống tầng.

Vẫn là đi tới bệnh viện tư nhân lần trước chữa trị vết thương trên trán của Sở Dịch, trên đường, trong xe vẫn luôn trầm mặc, Tần Hữu ngồi lệch trên ghế phụ, nhìn lại Sở Dịch, cho dù trong xe tối tăm, nhưng vẫn có thể thấy rõ khóe mắt mơ hồ ngấn lệ.

Tần Hữu biết Sở Dịch đang áy náy khổ sở, mà chuyện này cũng không có gì phải áy náy, cứ coi như hôm nay đau dạ dày là do không chịu được vị cay, nhưng đồ cũng là tự hắn ăn, chuyện Tần Hữu không muốn làm, không ai có thể áp đặt hắn.

Vừa định nói lời trấn an, nhưng cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế này đột nhiên ập tới, Tần Hữu vội vàng cắn chặt răng, cánh tay hơi cứng lại.

Động tác cực kì nhỏ, gần như cùng lúc đó, Sở Dịch nghiêng đầu, mở to hai mắt hoảng hốt mà liếc nhìn hắn một cái, rất nhanh, xe đã đỗ ven đường.

Sở Dịch cởi áo khoác trên người, nghiêng người tinh tế che vị trí eo của hắn, sau đó lập tức quay người tiếp tục chạy xe, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước: “Chú nhịn thêm một chút, sắp đến rồi.”

Thời điểm Tần Hữu đi kiểm tra, Sở Dịch ngồi trong hành lang trống rỗng, yên lặng chờ đợi.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới bên người, càng ngày càng gần, cuối cùng một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Sở Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy vị trợ lý chạy tới trước mặt.

Vị trợ lý lo lắng liếc nhìn cửa phòng cấp cứu, lại nhìn về phía Sở Dịch: “Xảy ra chuyện gì?”

Mà cũng chỉ trong một cái liếc mắt, vị trợ lý ngây ngẩn cả người, vốn là một chàng trai khỏe mạnh dương quang, đôi mắt bình thường vẫn luôn sáng ngời, nay cả viền mắt đều đỏ.

Ánh mắt Sở Dịch cơ hồ không hề che giấu sự nản lòng cùng tối tăm trong đó, vị trợ lý liền hạ giọng, mọi điều dò hỏi đều nuốt xuống.

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra, Sở Dịch lập tức đứng lên.

Bác sĩ nhìn thấy vị trợ lý cũng sửng sốt một chút, thần sắc như thường mà nói: “Tần tiên sinh là bị co thắt dạ dày, xét theo kết quả kiểm tra lúc trước của hắn, hệ tiêu hóa không có bệnh tật gì. Lần này có thể là do thức ăn cay, nóng lạnh kích thích, chỉ cần truyền dịch là tốt rồi, sau này ăn uống thì cũng để ý chút.”

Sở Dịch cảm ơn, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.

Mãi cho đến khi Tần Hữu được đưa vào phòng bệnh, Sở Dịch ngây ngốc ngồi ở bên giường bệnh.

Bình dịch đã được truyền, Tần Hữu lúc này cũng đã ngừng đau, cả người lại giống như vừa chết qua vậy, hư thoát vô lực.

Hắn nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn trợ lý đang đứng một bên, ôn hòa nói với Sở Dịch: “Cảnh Trình ở lại rồi, cậu về nghỉ đi.”

Lúc này đã qua 12 giờ đêm, ngày mai Sở Dịch còn phải quay phim, ở đây cả đêm không tốt.

Nhưng Sở Dịch kiên định lắc đầu: “Vẫn để anh Cảnh Trình về nghỉ ngơi đi ạ, tôi ở đây.”

Nói xong, liền đưa mắt dời đi chỗ khác, cụp mắt nhìn đệm giường trắng buốt, mà khóe môi mím chặt, thần sắc sững sờ mang theo vài phần cố chấp kiên định.

Tần Hữu khoát tay với Cảnh Trình, Cảnh Trình gật đầu, thở dài một hơi, đi ra ngoài, ở bên ngoài trông chừng cửa phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, bệnh viện này là ở ngoài Tây Sơn, đêm khuya ở ngoại thành phi thường yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được những âm thanh trong rừng bên ngoài cửa sổ, tiếng chim hót trong không gian trống vắng.

Không biết qua bao lâu, Sở Dịch mới ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hữu.

Tần Hữu vô lực ngẩng mặt dựa vào gối, khuôn mặt vô cùng tuấn dật vẫn tái nhợt như cũ không có bao nhiêu huyết sắc.

Cổ họng Sở Dịch nghẹn lại, chậm rãi giơ cánh tay lên, tay đặt lên bàn tay để ở ngoài chăn của Tần Hữu.

Mu bàn tay dán vào lòng bàn tay Sở Dịch, Tần Hữu mới phát hiện lòng bàn tay cậu đều bị mồ hôi thấm ướt, Sở Dịch lần thứ hai rũ mắt, lông mi dày che đi tình cảm trong ánh mắt, sau đó, miệng hơi mấp mé.

Biết cậu muốn nói cái gì, không đợi cậu lên tiếng, Tần Hữu nở nụ cười: “Dạ dày vẫn luôn tốt, có thể là vì mấy ngày nay đi công tác, ở bên ngoài xã giao nhiều, xem ra, sau này uống rượu cũng phải khống chế.”

Sở Dịch không lên tiếng, sau chốc lát sững sờ, nhấc tay Tần Hữu lên, ngồi ở bên giường, khom người cúi đầu, đem đầu chôn vào lòng bàn tay hắn.

Sở Dịch không lên tiếng, mà Tần Hữu nhìn thấy bờ vai cậu đang lay động nhẹ đến mức khó có thể nhìn thấy được.

Nhìn mái tóc mềm mại của cậu, tư vị trong lòng Tần Hữu lúc này cũng thật khó tả, đêm nay, hắn đau đến chết đi sống lại, đến bây giờ được chẩn đoán là không có bệnh gì, thật ra người bên ngoài lại thấy như được thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sự tự trách trong Sở Dịch không có giảm bớt.

Nhưng cũng không phải chỉ có áy náy, hắn cảm thấy lúc sau Sở Dịch là đang sợ.

Đứa bé này, thực sự, quan tâm hắn như vậy sao?

Qua hồi lâu, hắn rút tay ra.

Sở Dịch ngẩng đầu lên, Tần Hữu thoáng dịch người sang một bên, rút hết gối nằm xuống, vỗ vỗ giường: “Tới ngủ một lát.”

Sở Dịch sửng sốt một chút, sau đó cởi giày, lên giường cẩn thận nằm nghiêng bên cạnh Tần Hữu, cũng không lên tiếng, duỗi ra một cái tay cách một lớp chăn ôm lấy Tần Hữu.

Động tác trầm mặc thêm chút cố chấp, giống như một hài tử đưa tay ra, ôm lấy điều mà cậu cố chấp bảo vệ, là thứ duy nhất nhưng cũng là tất cả của mình.

Tần Hữu đột nhiên có mạnh bạo hơn, ít nhất vào giờ phút này, nghĩ rằng Sở Dịch cùng hắn đang sống nương tựa vào nhau.

Tần Hữu thấy vô cùng ấm áp nhưng cũng có chút đau lòng, mọi người đều nói đền ơn đáp nghĩa, làm việc tốt sẽ được người trả ơn, nhưng hắn cũng chưa làm được gì nhiều cho Sở Dịch.

Những chuyện đó xét lại, cũng chỉ là hắn cao hứng nên ra tay thôi, từ giữa hắn cũng thu hoạch được không ít.

Đã là như vậy, thì không thể nói tới chuyện báo ơn, Sở Dịch lại đem một phần quý giá hơn nữa còn cực kì quan trọng đặt tới trước mặt hắn.

Đây rốt cuộc, là ai tặng ai?

Trong đêm khuya yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt nơi đầu giường, hai người đều không ngủ, ngoại trừ Sở Dịch thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bình truyền, vẫn luôn không lên tiếng.

Tần Hữu nhắm mắt nằm cũng không lên tiếng, tâm tình rất yên tĩnh.

Hắn kỳ thực luôn không thích người khác tới gần hắn quá mức, giữa hắn và thế giới bên ngoài luôn có một hàng rào rõ ràng, hắn yêu thích sự yên tĩnh.

Giống như bình thường khi hắn chán ghét bị quấy rối mà tình nguyện lựa chọn một thân một mình, nhưng giờ phút này đây, hắn chân thành mà hưởng thụ sự thanh tĩnh bất đồng này: Giờ khắc này, bóng đêm tĩnh lặng, Sở Dịch ở bên cạnh hắn, tất cả đều ấm áp điềm nhiên, năm tháng yên tĩnh thật dài.

Tốt đẹp như vậy, bình tĩnh như vậy, hơn nữa lại có thể tiếp tục kéo dài.

Tuổi thanh xuân đẹp đẽ ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng vượt qua thời gian, kéo dài thêm một chút, lâu một chút nữa.

Tần Hữu sau khi tiêm thuốc buổi sáng liền về nhà, ngả đầu liền ngủ hơn nửa ngày, sau khi tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, ngay cả triệu chứng không khỏe sau khi dạ dày bị quặn đau cũng biến mất.

Di chứng có, cũng không ở trên người hắn.

Hôm nay Sở Dịch lại diễn một đêm, sáu giờ chiều tháo xong phục trang liền chạy về nhà.

Lúc này Tần Hữu đang ăn cơm ở nhà, người giúp việc đem mọi món ăn làm tới mức nhạt nhẽo, hơn nữa, những ngày qua đều là mấy món mà Sở Dịch đã hỏi qua bác sĩ, sau đó nói lại với người giúp việc, chủ yếu là bổ dưỡng dạ dày, ngay cả muối cũng hạn chế cho vào.

Tần Hữu ngồi ở bàn ăn nhìn thấy cậu vào cửa, quay đầu nói với người giúp việc: “Thêm hai món đồ ăn.”

Sở Dịch vừa mới đổi xong giày đi tới, nghe vậy liền hiểu, vội vã gọi lại người giúp việc, “Không cần đâu, cháu đói lắm, chờ làm xong thì chắc cháu đã ăn xong rồi.”

Nói thì nói thế, Tần Hữu sao lại không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, cho nên nói, di chứng lại tái phát, đứa nhỏ này rõ ràng là không cay thì không ngon.

Sở Dịch rửa tay xong liền ngồi xuống đối diện hắn, Tần Hữu liếc cậu một cái, dùng đũa chỉ đĩa đậu nhỏ trên bàn, “Với mấy món này mà cậu ăn được cơm sao?”

Sở Dịch bưng bát cơm lên, đối với hắn nháy mắt mấy cái, “Tôi quyết định rồi, từ 25 tuổi sẽ bắt đầu dưỡng sinh”

Tần Hữu bị cậu chọc cười, “Làm thêm vài món , tôi ăn của tôi, cậu ăn của cậu, đâu có làm phiền nhau”

Sở Dịch liền bới một miếng cơm lớn, nhấm nuốt giống như cực kì có hương vị, không lên tiếng.

Cậu nhớ tới năm ngoái, có một lần uống cà phê khi đói, dạ dày không thoải mái cả một đêm, liền mấy tháng sau chỉ cần nghe đến hai chữ cà phê dạ dày đều phản xạ có điều kiện giống như bị đau dạ dày.

Tần Hữu đang trong giai đoạn hồi phục, ở ngay trước mặt hắn mà ăn cay khẳng định là không nên, cậu đơn giản vẫn nên nhịn một chút.

Không biết chừng, nhịn dần thành quen.

Mười hai giờ trưa, ở văn phòng, điện thoại di động đặt trên bàn đúng giờ liền rung lên một hồi.

Tần Hữu thuận tay cầm lên nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Sở Dịch, nội dung là địa chỉ của một quán ăn, gần công ty hắn, phía sau còn có mấy món nổi danh ở đó, cuối cùng là: “Chú Tần, hôm nay thành tâm đề cử với chú chỗ này, mấy món nổi danh kia cũng rất tốt cho dạ dày, còn có người trên mạng cũng kiến nghị chú tốt nhất là không nên uống rượu o(n_n)o.”

Đây chính là Sở Dịch, không quản hắn dung túng thế nào, nhưng cũng chưa bao giờ khiến điện thoại của hắn rung lên không đúng thời điểm.

Tần Hữu cơ bản đều ăn trưa ở gần công ty, tin nhắn như này từ sau khi hắn nhập viện gần như mỗi ngày đều có, giống như sợ hắn lại ăn linh tinh, nhưng mỗi ngày đề cử lại là một quán khác.

Nếu không phải đợt này Sở Dịch quá bận, Tần Hữu đoán cậu còn thực sự tự mình chuẩn bị cơm tại nhà rồi mang tới cho hắn.

Thành thật mà nói, tâm tình của hắn lúc này cũng thực phức tạp, từ xưa tới này, chưa từng có ai coi Tần Hữu thành một người giấy cả.

Triệu Trăn ngồi ở đối diện, nhìn vẻ mặt của hắn mà giật mình, lập tức tò mò lại gần: “Ai vậy?”

Tần Hữu ngồi thẳng người, thần sắc lập tức khôi phục lại vẻ mặt chìm túc lúc trước, nhấn tắt màn hình, đem điện thoại thả vào trong túi, đứng lên, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Bọn họ mới nói được một nửa, Tần Hữu lại bày ra tư thế không được xía vào này, Triệu Trăn không thể làm gì khác hơn là đem notebook cất lại vào túi.

Kéo lên dây kéo, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hữu, “Tôi hỏi thật, có phải cậu có người rồi không?”

Tần Hữu quay đầu trở lại: “Cái gì có người? Có người gì?”

Triệu Trăn thầm nghĩ, ánh mắt cậu vừa đọc tin nhắn kia, ôn nhu đến chảy cả nước, dám nói là không phải đang rơi trong lưới tình sao?

Thế nhưng, đem Tần Hữu cùng hai chữ tình cảm đặt cùng một chỗ, ngay cả chính hắn cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.

Vì vậy cười ha hả, không hỏi nhiều nữa.

Hôm đó, đoàn phim “Thành phố không đêm” phải đến một thành phố thương mại để lấy bối cảnh quay phim.

Vào buổi tối thứ hai, không có cảnh của cậu, sau khi kết thúc cảnh quay cuối lúc buổi chiều, Sở Dịch như thường lệ đi tìm Yến Thu Hồng.

Cậu còn chưa mở miệng, Yến Thu Hồng đối với cậu xua tay: “Đi đi, buổi tối không có cảnh của cậu, tôi nói sao lần nào cậu cũng khách khí như vậy, lại phải đến nói một tiếng.”

Sở Dịch cười cùng hắn hàn huyên vài câu, mới đeo kính râm quay đầu rời đi.

Con đường này xe không đi vào được, Sở Dịch đành võ trang đầy đủ mới đi ra.

Trên đường, cậu đi ngang qua một cửa hàng đồng hồ , người đã đi qua, lại lùi lại, yên lặng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trưng ở tủ kính.

Vì vậy, tối hôm đó, Tần tiên sinh lần thứ hai tại phòng sinh hoạt phát hiện một hộp quà được gói tinh mỹ ở trên khay trà

Sở Dịch vừa vặn lên lầu, thời điểm đi tới ánh mắt rơi vào cái hộp trên tay hắn, phản ứng giống y hệt lần trước, lại gần, mở to hai mắt “WOW”

Chính là thích diễn đến như vậy.

Tần Hữu tâm tình rất tốt mà mở hộp, nhìn bên trong có đồng hồ đeo tay, rất đẹp, hơn nữa giá trị hẳn không nhỏ.

Ánh mắt chuyển hướng Sở Dịch, “Tại sao lại có quà.”

Sở Dịch cắn môi một chút , sau đó cười cười, không lên tiếng.

Quà tặng sao? Cũng không hẳn, cậu chỉ là trên đường thấy chiếc đồng hồ này thực hợp với Tần Hữu, nhìn thích quá liền mua.

Tần Hữu cũng không hỏi nhiều, lấy ra đồng hồ đeo tay từ trong hộp, trực tiếp đeo vào cổ tay.

Sở Dịch giống như vẫn chưa vừa lòng, đối Tần Hữu nháy mắt mấy cái, có chút trêu tức hỏi: “Chú thích không?”

Tần Hữu quay đầu bắt đắc dĩ nhìn cậu, Sở Dịch hai ánh mắt sáng lên đón nhận tầm mắt của hắn, khóe môi lộ ra ý cười xấu xa.

Tần Hữu cúi đầu, rất nhẹ mà cười một tiếng, đầu chầm chậm nhẹ nhàng gật vài lần

Ánh mắt lần nữa trở lại trên người Sở Dịch, hắn nói: “Cậu đi theo tôi”

Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi xuống dưới, Sở Dịch trợn to hai mắt, liền chớp chớp, không biết Tần Hữu định làm gì.

Cậu cứ như vậy đi theo Tần Hữu tiến vào phòng tập thể dục, vẫn như cũ không biết Tần Hữu muốn làm gì.

Tần Hữu đến nơi cách cậu ba bước liền dừng lại, quay người, ung dung thong thả đem ống tay áo sơ mi xắn lên, đối Sở Dich nói: “Nghe nói, cậu khi diễn phim hành động chưa bao giờ dùng thế thân”

Liền chậm rãi đem cởi vài nút cổ áo: “Ngày hôm nay, chúng tay khoa tay múa chân chút đi.”

Sở Dịch sững sở, không phải chứ, Tần Hữu nửa đêm nhập viện tới hôm nay cũng chưa nổi một tuần a, thân thể Tần Hữu còn chưa khỏe lại, còn bản thân lại chuyên môn học đánh lộn

Thật sự, không phải cậu tự cao, nhìn Tần Hữu bình thường sinh hoạt cũng thấy giống như quen sống trong nhung lụa, trong nhà có phòng tập, cậu cũng chưa từng thấy Tần Hữu dùng qua.

Để cho cậu một tên bán chuyên nghiệp đánh với một người nghiệp dư còn đang trong thời gian hồi phục, rõ ràng chính là bắt nạt.

Này thật không tiện.

Đôi mắt thâm thúy của Tần Hữu nặng nề khóa lại trên người Sở Dịch, tuy rằng trên mặt còn có chút ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.

Thấy cậu trầm mặc, Tần Hữu bắt đầu khiêu khích: “Không dám sao?”

Sở Dịch hé miệng, trả lời vô cùng thản nhiên, “Đúng vậy.”

Tần Hữu: “…” Không phải vẫn nói, chiêu khích tướng đối với người trẻ tuổi luôn linh nghiệm sao?

Sở Dịch vốn không muốn đánh, nhưng hứng thú của Tần Hữu thực sự đắt, cuối cùng Sở Dịch quyết định dùng ba phần khí lực thỏa mãn chú Tần đột nhiên muốn đánh nhau, một nửa phòng tập cũng trải thảm, cũng không sợ bị ném hỏng.

Mới được hai chiêu, cậu liền nhận ra tựa hồ có cái gì đó không đúng. Thời điểm Tần Hữu duỗi chân đạp lại đây rõ ràng có kẽ hở, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng tránh được vị trí eo, lúc tránh cũng hoàn toàn là do bản năng, mà quyền đánh trả cơ hồ cũng là bản năng, đây là mười phần công lực cùng kỹ xảo của cậu, thật giống như đang đánh nhau cùng Tần Hữu mà không hề có chuyện nương tay.

Mà tốc độ né đòn của Tần Hữu cũng vượt quá sức tưởng tượng của cậu, Sở Dịch thậm chí cũng không thấy rõ mọi chuyện phát sinh thế nào.

Chỉ cảm thấy một cơn gió nhanh lướt qua tai, cánh tay cậu bị Tần Hữu nắm lấy, tay Tần Hữu như có kìm sắt, cùng lúc đó, cảm thấy có một cánh tay khác đánh tới dưới nách, tốc độ của Tần Hữu nhanh, cậu phản ứng không kịp nữa, Sở Dịch cảm thấy thân thể bị nhấc lên, trước mắt một trận quay cuồng, cả người cậu ngã xuống thảm .

Một loạt động tác phát sinh trong nháy mắt, Sở Dịch nằm trên đất thở hổn hển, trợn mắt không tin được mà nhìn đối thủ của mình.

Mà Tần Hữu đứng ở bên cạnh, cúi đầu muốn cười như không cười nhìn lại cậu, ngón tay thon dài sạch sẽ sửa sang lại cổ tay áo, thoạt nhìn tao nhã, nhã nhặn thêm chút tự phụ, thật giống như người vừa đem Sở Dịch quật ngã xuống đất không phải là hắn.

Cái chính là, Tần Hữu cũng không hề thở gấp.

Tần Hữu cúi người đối với cậu đưa tay ra, “Đau sao?”

Sở Dịch không lên tiếng, hơi nghiêng người, cánh tay đè lại một chỗ ở sau lưng.

Sắc mặt Tần Hữu cứng lại, lập tức ngồi xổm xuống, tay chạm vào eo lưng cậu: “Bị thương thật sao?”

Tay nhẹ nhàng ấn lên tấm lưng rắn chắc, Sở Dịch lập tức hét lên một tiếng đau đớn,ý cười nhạt nhẽo nơi khóe miệng Tần Hữu đã hoàn toàn biến mất.

Hắn nghĩ hắn đã nắm giữ lực đạo tốt lắm, sẽ không có khả năng ném đau Sở Dịch, nhưng vào lúc này, hắn cũng không ngờ rằng sự kiện xác suất thấp lại thực sự phát sinh.

Tần Hữu có chút hối hận, ngón tay nhẹ nhàng lướt ấn trên sống lưng Sở Dịch

Bỗng nhiên cảm giác được cơ bắp lưng của Sở Dịch đột nhiên căng thẳng, tay Tần Hữu dừng một chút.

Cơ hồ là đồng thời, thanh niên mới vừa rồi còn nằm chếch dưới đất đột nhiên dùng tay chống lật người bật nhảy lên, mạnh mẽ đè lên một bên vai hắn, đem hắn té nhào xuống tấm thảm.

Hai người đều ngã trên mặt đất, một người nằm, một người nằm úp sấp, Sở Dịch ha ha cười, Tần Hữu cũng nhịn không được.

Hắn vẫn nằm vậy không nhúc nhích, Sở Dịch cọ lại, nghiêng đầu gối lên bả vai hắn, Tần Hữu thuận tay vòng ra phía sau Sở Dịch.

Xoa xoa eo lưng, không yên tâm hỏi: “Thật sự không có chuyện gì?”

Mà Sở Dịch vẫn chưa ngừng, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, mừng rỡ hỏi: “Thân thể chú tốt rồi sao?”

Hai người gần như cùng lúc mở miệng.

Sau đó, bọn họ đều nở nụ cười.

Cười xong, Sở Dịch ngẩng đầu nhìn Tần Hữu, Tần Hữu cũng vừa hay nghiêng đầu nhìn cậu.

Hai người mặt đối mặt, chóp mũi cơ hồ đụng vào nhau, nụ cười trên mặt Sở Dịch chầm chậm biến mất,cậu lúc này mới phát hiện động tác hiện tại có bao nhiêu ám muội.

Cậu gối lên vai Tần Hữu, mà tay Tần Hữu vẫn luôn quàng ra sau cậu, cơ hồ là vòng ôm lấy nửa người.

Hơi thở nam nhân thành thục thổi trên mặt, đột nhiên yên tĩnh lại, không khí trong phòng tựa hồ cũng bởi vậy mà ngưng trệ, Sở Dịch cảm thấy cả người khô nóng

Cậu thậm chí có thể nghe được âm thanh phun trào của từng mạch máu trong cơ thể mình.

Bởi vì biết được giữa cậu và hắn có một đoạn phòng tuyến không thể chạm đến được, Sở Dịch cũng đã từng thất vọng

Nhưng, việc Tần Hữu nhập viện đã khiến cậu nhận ra rõ ràng rằng người này đối với cậu mà nói là rất quan trọng, thậm chí so với tưởng tượng của cậu còn quan trọng hơn.

Dưới phương thức nào cũng không sao, chỉ cần bọn họ còn ở bên nhau là tốt rồi.

Nhưng, sự hi vọng này cũng khó có thể khống chế, giống như lúc này, cánh môi mỏng của Tần Hữu cách cậu không quá một gang tay, hơi thở của cả hai liền đan quyện vào nhau.

Sở Dịch dừng lại, khát cầu cùng mong đợi, cậu rõ ràng cảm nhận được.

Nguyên lai ngọn lửa kia vẫn còn trong lòng mình, chỉ là tạm thời ngủ đông, nhưng vẫn âm ỉ không ngừng như ngọn lửa bất diệt, không biết có phải là do ảo giác hay không, cậu thậm chí còn cảm thấy hô hấp ấm áp của Tần Hữu đã trở nên nóng rực.

Trong con ngươi đen thâm thúy bình tĩnh của Tần Hữu tựa hồ có ngọn lửa đang cháy, hừng hực rừng rực, rất dồi dào, rất nóng, giống như chỉ cần chạm mắt, có thể khiến cả người cậu bốc cháy.

Hai người yên lặng đối diện vài giây, Sở Dịch hầu kết nhấp nhô lên xuống, động tác này rơi vào trong mắt Tần Hữu, cơ hồ làm cho hắn mất khống chế, Tần Hữu cảm nhận được cơ bắp toàn thân đang cứng lại.

Hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng của bản thân trong đôi mắt đen của Sở Dịch, ánh mắt chăm chú mong đợi nhìn về phía hắn, giống như mong mỏi hắn dùng lực mà hôn cậu, mạnh mẽ mà âu yếm, trong lúc nhất thời, Tần Hữu cảm thấy không khí xung quanh đã trở nên thật nóng bỏng.

Đầu hắn trong nháy mắt trở nên mờ mịt, thời điểm bình tĩnh lại, môi hắn cách Sở Dịch không tới 2 cm

Toàn thân mãnh liệt nóng lên như có dòng dung nham chảy ở trong, tất cả đều chỉ dẫn hắn tới gần một điểm, Tần Hữu theo bản năng mà vòng tay ôm chặt lấy eo Sở Dịch.

Nhưng đồng thời, một trận tiếng chuông vang lên, đánh vỡ yên lặng, hai người đồng thời run rẩy.

Sự thanh tỉnh vừa mới đánh mất trong phúc chốc quay trở lại, Tần Hữu sau khi tỉnh táo lại cũng ngẩn ra.

Hắn theo bản năng mà đem mặt dời đi chỗ khác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Sở Dịch vẫn đang bao phủ cả người hắn.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng, Tần Hữu rút lại cánh tay đang vòng trên người Sở Dịch, đứng lên, tình trạng thân dưới có chút lúng túng, hắn chỉ có thể nhanh chóng xoay người.

“Cậu về phòng ngủ trước đi, tôi nhận điện thoại.” Thời điểm Tần Hữu mở miệng, âm thanh thô lệ mà khàn khàn.

Mãi cho đến khi hắn cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ, Sở Dịch vươn mình nằm ngửa ở trên sàn nhà, nhiệt liệt trong ánh mắt lúc này đã hoàn toàn biến mất, đáy mắt chỉ còn dư lại một mảnh mờ mịt vắng lặng, trân trân nhìn trần nhà.

Tần Hữu tiếp điện thoại xong, trong phòng thể hình chỉ còn dư lại một mình hắn.

Sở Dịch cũng đã lên lầu, Tần Hữu đẩy ra cửa sổ, đốt điếu thuốc, hắn nhớ tới một chuyện thật lâu trước kia.

Từ nhỏ hắn đã có một ngôi nhà ở vùng ngoại ô, trong quá khứ cũng đã từng tới qua.

Đó là một thành thị nhỏ ở Trường Giang, vào lúc hoàng hôn, hiện lên trên là những ngôi chùa cổ đứng sừng sững ven bờ sông, nhìn sâu xuống lòng sông, có thể nhìn được từng đoạn hàng rào phòng vệ.

Từ trên bờ nhìn xuống kỳ cảnh này, hắn nhìn mấy giây, người đàn ông phụ trách tiếp đãi hắn nói: “Chỗ ấy từng xảy ra cố sự, năm ấy đã có hơn 200 người chết chìm ở đó, cho nên phải lắp đặt biện pháp an toàn.”

Có thể vị trị kia liền có phần nước cạn bên cạnh, người nọ liền giải thích với Tần Hữu: “Khu vực sông chỗ này có bề mặt rất đặc thù, bùn cát bị nước giội rửa thành một chỗ nước cạn, từ bãi cát đi về phía trước, nước không quá đầu gối, nhưng chỉ cần bước thêm một bước liền bước vào lòng sông sâu hơn mười mét.”

Cho nên, buổi tối đó, tuy rằng không biết Sở Dịch rốt cuộc là có phải hay không nhất thời mê tình, Tần Hữu vẫn rất vui mừng vì cậu đã khống chế lại bản thân.

Khoảng cách giữa người với người vi diệu như vậy, giống như mặt nước cuồn cuộn mênh mông kia.

Đồng thời đi về phía trước, dưới chân đang là nơi nước cạn, tiến lên một bước, liền rơi vào vực sâu tăm tối.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Dịch dậy từ sớm, trở về sau khi chạy bộ bên ngoài, đang muốn quay về phòng rửa ráy liền gặp Tần Hữu đang từ phòng đi ra.

Tần Hữu cũng nhìn thấy cậu, bước đi có chút khựng lại, Sở Dịch nghiêng đầu, đem khăn mặt đang khoác trên cổ lau mồ hôi bên tóc mai, đối Tần Hữu nở nụ cười vô cùng sáng lạn, “Chú Tần, chào buổi sáng!”

Giống như tình cảnh tối qua chưa từng xảy ra.

Tần Hữu trong đầu nhất thời ngũ vị tạp trần, nhưng cũng tạm ổn, hắn là một người nam nhân lý trí cường đại.

“Chào.” Hắn nói.

Vốn nghĩ Sở Dịch phải về phòng rửa ráy, thế nhưng, lúc hắn xuống lầu, Sở Dịch giống như cái đuôi nhỏ mà theo lại đây.

Hắn có chút buồn cười, Sở Dịch nhất thời vọt đến phía sau bên trái, lại vọt tới bên phải, đi theo hắn, vây quanh hắn, nhưng lại không nói gì.

Tần Hữu trực tiếp dừng chân, giả bộ nghiêm túc nhìn cậu, “Có chuyện liền nói.”

Sở Dịch nghe vậy lập tức lẻn đến trước người hắn, toét miệng cười vài tiếng mới mở miệng, “Chú Tần, tôi biết thân thể chú không sao rồi, nhưng là, dạ dày vẫn phải được chăm, ít nhất cũng phải nửa năm, chú vẫn nên giống mấy ngày vừa rồi đừng uống rượu hút thuốc, được không?”

Tần Hữu ngây ngẩn cả người, không quản đã xảy ra chuyện gì, Sở Dịch vẫn là muốn tốt cho hắn.

Nghĩ tới tối hôm qua hút mấy điếu thuốc, Tần Hữu có chút chột dạ, ánh mắt long lanh trong suốt của Sở Dịch nhìn về phía hắn, nụ cười giống như có thể rọi sáng toàn bộ những góc tối âm u của thế giới.

Một lúc sau, hắn gật đầu, rất không biết xấu hổ mà nói “Tôi cũng tính làm như vậy.”

Hắn luôn không thích có ai đó dù bất cứ là lý do gì mà can thiệp vào cách sinh hoạt của hắn, mà đứa nhỏ Sở Dịch này, lại đối với hắn như có như không mà quản thúc, bây giờ nghĩ lại, tư vị cũng không tệ?

Thấy hắn gật đầu, Sở Dịch cười càng thêm sung sướng.

Tần Hữu đi tới phòng ăn, Sở Dịch theo sau liền nhảy dựng lên, nhào tới vai hắn, sống lưng Tần Hữu cứng đờ, nhưng khóe môi lại hiện lên một nụ cười nhạt nhòa.

Sở Dịch liền duy trì tư thế treo trên lưng hắn, hai chân cũng chỉ hơi chạm tới mặt đất.

Cánh tay chặt chẽ vòng lấy vai hắn: “Chú Tần, thân thủ của chú sao tốt vậy?”

Tần Hữu liền thuận lý thành chương mà thồ cậu, “Luyện từ nhỏ.”

“Vậy tôi bái chú làm thầy, sau đó chú cũng dạy tôi như vậy, có được không?”

“Còn muốn bị quật ngã mấy lần sao?”

“Ồ? Liền không có phương thức giáo dục dịu dàng một chút sao?”

“Nghiêm sư xuất cao đồ.”

Buổi sáng này, có một người giả bộ không có chuyện gì, một người tận lực vui đùa để tránh phát sinh lúng túng

Dù phải tỉ mỉ che đậy, nhưng cũng phải thừa nhận đây vẫn là một buổi sáng vui vẻ.

Thế nhưng, ngọn lửa được che đậy bởi một tầng giấy mỏng, đến tột cùng có thể che đậy được bao lâu.

Đảo mắt đã qua năm tháng.

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều liền đột nhiên xuất hiện một cơn mưa to đem cả thành phố bao lại trong màn sương mịt mờ.

Lái xe ra ngoài, Tần Hữu có nhớ mấy ngày trước, dự báo thời tiết báo hôm nay thời tiết có biến động.

Sở Dịch tối hôm trước có nói qua tối nay quay một màn cạnh bờ biển, bãi cát đó, xe căn bản là không đi vào được. Tần Hữu lấy điện thoại ra gọi cho Yến Thu Hồng, thời điểm Sở Dịch quay phim, cậu sẽ không cầm điện thoại.

Điện thoại vang lên vài tiếng, Yến Thu Hồng nhận.

Tần Hữu hỏi, Yến Thu Hồng nói: “Ngày hôm nay là quay trong nhà, không có cảnh diễn của đứa nhỏ nhà em, xong buổi trưa đã đi rồi, mà tôi nói này, cứ coi như là quay ở bờ biển đi, đoàn kịch nhiều người như vậy, cậu ấy còn có trợ lý, như thế nào lại sợ thiệt thòi cậu ấy không có một cái ô?”

Tần Hữu nghĩ thầm, hắn chỉ sợ Sở Dịch không quen sai khiến người khác.

Hơn nữa Sở Dịch đã từng nói qua, cậu khi còn bé chỉ cần dính mưa, nhất định sẽ phát sốt.

Về nhà mới phát hiện Sở Dịch còn chưa về, lúc này cũng đã qua sáu giờ chiều.

Ngoài cửa sổ mưa to, bầu trời u ám, Tần Hữu đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng khách, một lúc sau mới thấy xe Sở Dịch chậm rãi đi vào.

Xe dừng trong sân, cửa bị đẩy ra, Sở Dịch từ trong xe nhảy xuống liền giơ tay lên che, quả nhiên là không mang dù.

Phản ứng đầu tiên của Tần Hữu là đi ra ngoài đón cậu, mà Sở Dịch ôm trong lòng một cái túi khá lớn, vọt vài bước là tới cổng vòm.

Tần Hữu quay người nghênh đón, Sở Dịch đứng ở bên trong mái hiên cổng vòm, tóc cùng vai đều bị nước mưa dính ướt, mà một chút cũng không lo lắng, chỉ là cúi đầu gỡ bỏ cái túi trong lòng, tay xoa xoa vào vạt áo, luồn tay vào sờ một cái, mới yên lòng thở dài, ngẩng đầu mang theo túi đi vào trong phòng.

Bốn mắt đụng nhau, Tần Hữu lấy tay phủi những giọt nước mưa còn dính trên mái tóc, thái độ không cho phép cãi lại: “Đi tắm.”

Sở Dịch đáp ứng, sau đó đi lên lầu, Tần Hữu đi bên cạnh, thấy trên vai Sở Dịch ngoài trừ vệt nước còn có chút tro bụi, nhìn kỹ thì thấy ngay cả áo khoác phía sau cũng dính bẩn.

Ánh mắt Tần Hữu rơi vào cái túi to trên tay cậu, tình nguyện để bản thân dính mưa cũng phải che cho cái túi này sao: “Đây là cái gì?”

Sở Dịch nghe tiếng Tần Hữu, cúi đầu nhìn: “Há, thời tiết không tốt, lúc chiều diễn liền chuyển vào quay trong nhà, hiếm khi rảnh rỗi, tôi đưa kiến trúc sư đến xem nhà, thuận tiện thu thập chút đồ quan trọng.”

Tần Hữu biết cậu tới xem nhà ý chỉ là tòa biệt thự của Sở Thanh Hà, vậy túi đồ kia là di vật của cha?

“Có đồ vật còn bé của cậu không?” Tần Hữu hỏi.

Sở Dịch giật mình hơi mở to hai mắt, “A?”

Đừng nói, thật sự là có, chờ Sở Dịch rửa ráy đi ra, Tần Hữu đang ngồi ở trên ghế trong phòng sinh hoạt.

Trước người có khay trà, cách một đoạn là cái laptop, Sở Dịch ngồi bên cạnh hắn, vừa nhìn bên cạnh, còn thật sự giúp Tần Hữu mang tới một ổ đĩa CD

Tần Hữu nhìn cậu, như có như không cười, Sở Dịch đưa tay ra sau lưng, ngón tay cái cùng ngón tay trỏ cẩn thận kẹp một cái CD

Cho CD vào máy vi tính, trên màn ảnh lập tức có ảnh hiện lên.

Sở Dịch không đành lòng nhìn thẳng mà đưa ánh mắt chuyển hướng về phía nơi khác.

Đầu tiên là một cái ảnh đặc tả Sở Dịch khi còn nhỏ, lúc này thoạt nhìn chỉ mới được hai ba tuổi, kiều tóc nồi úp, hai má phúng phính như hai cái bánh bao, cằm lại nhọn. Dưới mái tóc chỉnh tề, là đôi mắt lóe sáng, tròng mắt đặc biệt lớn.

Khi mi mắt buông xuống, mới phát hiện lông mi cậu vừa đen vừa dài.

Trong video xuất hiện giọng nói: “Baby, nhìn qua đây nào.”

Ống kính dần chuyển ra xa, Tần Hữu nhìn thấy tiểu Sở Dịch trên người mặc một chiếc áo lông dày màu lam, bên trong lộ ra cổ áo trắng như tuyết, tới tận bây giờ, kiểu ăn mặc này cũng không hề lỗi thời, giống như một tiểu vương tử.

Một người cha đơn thân có thể bỏ ra nhiều tâm huyết để ăn mặc cho đứa trẻ thành như vậy, có thể thấy được, Sở Thanh Hà khi còn sống đã chiều chuộng cậu như thế nào.

Sở Dịch lúc này ánh mắt cũng nhìn lại màn hình, đây là một đoạn quá khứ mà chính cậu cũng không dễ dàng nhớ tới.

Bởi vì biết Tần Hữu không thích trẻ con, vừa nãy mới nói cho hắn biết có video gia đình lúc cậu còn nhỏ, không nghĩ tới Tần Hữu vừa nghe, hứng thú dạt dào.

Trên màn ảnh chiếu lại vài việc vặt, Tần Hữu nghiêng đầu liếc cậu một cái: “Lúc này cậu mấy tuổi.”

“Hai tuổi.” Sở Dịch nói.

Tần Hữu gật gật đầu, ánh mắt nhìn phía màn hình rất là chăm chú, ánh mắt của hắn phi thường ôn nhu, Sở Dịch nhất thời có chút hoảng hốt, Tần Hữu không thích trẻ con, chỉ yêu thích cậu thôi.

Có đúng không?

Sở Dịch nhìn theo ánh mắt Tần Hữu, người quay chụp đã đổi thành trợ lý của Sở Thanh Hà.

Sở Thanh Hà ngồi ở trong vườn hoa trước mặt có khay trà, chính cậu đang lon ton chạy tới.

Đang chạy tới trước mặt cha, cánh tay nhỏ bụ bẫm vươn ra: “Muốn bút”

Đúng lúc này, Tần Hữu quay đầu liếc mắt nhìn tay cậu, Sở Dịch quơ quơ bàn tay có các ngón tay, khớp xương rõ ràng, thấy không, không giống nhau.

Tần Hữu thấp tiếng cười, thoạt nhìn phi thường vui vẻ, ánh mắt liền quay trở lại, Sở Thanh Hà từ trong túi áo rút ra bút máy đưa tới.

Bàn tay nhỏ bụ bẫm lập tức thu lại, ánh mắt trẻ thơ vụt vụt sáng: “Muốn bút màu sắc.”

Tần Hữu không nhịn được cười, liếc mắt một cái ngồi ở bên cạnh Sở Dịch: “Bút màu sắc ?”

Sau đó, thu tầm mắt lại, hắn nhìn thấy Sở Thanh Hà đem một cây bút nước màu xanh nhạt đưa tới tay cậu.

Nha, đúng, quả nhiên là bút màu sắc.

Trong hình đứa nhỏ híp mắt cười, lộ ra mấy cái răng trắng như tuyết, duỗi hai cánh tay ngắn ngủn về phía cha: “Ba ba ôm.”

Sau đó, Sở Thanh Hà đem cậu ôm lên đầu gối.

Đứa nhỏ một tay cầm bút, thân thể nho nhỏ dùng sức nghiêng về phía trước đưa tay lấy tờ giấy trên bàn, nhưng cánh tay quá ngắn, không với tới.

Sở Thanh Hà cười đem giấy mang tới trước mặt cậu, đứa nhỏ chậm rãi mở nắp bút, tay nhỏ vụng về nắm cán bút, nghiêm túc mà cúi thấp đầu.

Mà ngòi bút trên mặt giấy trắng vòng vèo một lúc để lại vài nét, đứa nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, miệng nhỏ dẹt xuống.

Một đôi mắt to tức thì chứa đầy nước mắt, vẻ mặt lúc đó đặc biệt oan ức, giống như muốn khóc, nhưng lại nhẫn nhịn không khóc lên.

Nụ cười trên mặt Tần Hữu bỗng nhiên không thấy, nhíu mày nhìn Sở Dịch: “Làm sao vậy?”

Ngữ khí của hắn ôn hòa mà lo lắng, Sở Dịch ngơ ngác nhìn hắn.

Sở Dịch đột nhiên muốn hỏi Tần Hữu, hắn rõ ràng là một người lạnh lùng như vậy, cũng không thích trẻ con, tại sao chỉ vì xem thấy mình khi còn bé khóc liền căng thẳng như vậy.

Tần Hữu không thích hài tử, chỉ là yêu thích cậu có đúng không?

Sở Dịch đột nhiên nghĩ đến tối hôm đó tại phòng tập thể hình, rõ ràng bọn họ cũng không có làm gì, chỉ là một nụ hôn chưa thành hình, Tần Hữu kích động đến thân thể nóng rực.

Tần Hữu đối với cậu, thương tiếc khắc cốt, cũng có sắc dục, vì cậu dốc hết sức ôn nhu, làm rất nhiều chuyện mà trước đây chưa từng làm.

Cậu đột nhiên rất muốn hỏi Tần Hữu, không yêu cậu, chú khẳng định không?

Cậu đột nhiên thất thần, Tần Hữu nhìn chăm chú vào hai mắt cậu, bên trong hiện ra một vệt sầu lo, bình tĩnh lại hỏi, “Cậu làm sao vậy?”

Nói xong, giơ tay sờ trán cậu, Sở Dịch rất mau tránh ra.

Sở Dịch như không có chuyện gì xảy ra mà nở nụ cười, chỉ vào màn hình bắt đầu nói sang chuyện khác, không thèm đến xỉa giống như đang cùng Tần Hữu diễn kịch, “Đột nhiên muốn viết chữ, bút giấy đều tìm được, kết quả phát hiện mình một chữ cũng không biết viết, ủy khuất khóc lên.”

Quả nhiên, vừa dứt lời, trong video, đứa nhỏ xoay người đem bàn tay bụ bẫm nắm lấy ngực áo của cha, oa oa khóc giống như vừa chịu một đả kích lớn.

Răng chưa mọc đủ khóc lóc kể lể: “Con một chữ….cũng không biết viết.”

Sở Thanh Hà một bên vỗ lưng, một bên dỗ, cực kì kiên trì.

Tần Hữu ánh mắt từ từ chìm xuống.

Hắn đột nhiên nhớ tới người mẹ mà Sở Dịch sống chết ra sao cũng không để ý tới kia, lại mất cha khi mới mười tuổi, tuổi nhỏ như vậy, điều mà Sở Dịch phải chịu giống như sự dằn vặt từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng điều gì vô vị, nhưng, tại thời khắc này, dĩ nhiên thật sự cảm thán, hắn tại sao không thể ở lúc đó mà xuất hiện trong cuộc sống của Sở Dịch, giống như ngày hôm nay vì cậu mà che mưa chắn gió

Hắn cũng đột nhiên rõ ràng vì sao Sở Dịch lại căng thẳng, quan tâm tới hắn nhiều như vậy, bởi vì Sở Dịch đã từng mất đi điều quý giá nhất của đời mình nên mới đặc biệt quý trọng người bầu bạn với cậu.

Tần Hữu vốn là đang dùng tay chống lên đầu gối, thân thể hơi nghiêng về phía trước.

Mà vào lúc này hắn ngồi thẳng thân thể, quay đầu ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía người thanh niên bên cạnh, hắn nên nói cái gì, nhưng, hai chữ cam kết này lại quá nặng nề.

Lát sau, chỉ lấy tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Sở Dịch.