Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 30




Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 30: “Nô tài sợ lắm, nô tài ở lại được không ạ.”

Khung cảnh tanh máu ngập tràn mắt Lan Trạch, xung quanh có tiếng dây đứt phựt, tiếng thét chói tai của ca nữ, tiếng ầm ĩ của đám đông, cả tiếng thị vệ rút đao kiếm rời vỏ nữa.

Em lùi lại một bước theo bản năng, vị trí của em đối diện thẳng với cặp mắt chết chưa kịp nhắm của Vinh quốc công, ngón tay em bắt đầu run rẩy khe khẽ.

Thanh đao Tú Xuân vẫn còn đang lung lay giữa không trung, lưỡi đao soi chiếu khuôn mặt khách khứa trong tiệc, phản xạ lại tia sáng lập lòe lạnh lẽo, máu tươi ngoằn nghèo theo mình nó nhỏ giọt xuống đất.

Cả người Lan Trạch lạnh toát, đúng lúc này một bóng người tiến đến phía sau, mắt em được che lại, chóp mũi có hương cành tuyết rất thoảng.

Hai mắt đã che phủ, khăn tay chạm lên mặt em, giọng nói trầm thấp của Tạ Cảnh Đình vang lên bên tai.

“Người đâu.”

“Cấm ra vào phủ Giang Vinh, xác minh danh sách khách mời hôm nay, hễ là khách dự tiệc thì tối nay đều không được rời khỏi phủ Giang Vinh nửa bước.”

Thị vệ xuất hiện như ma quỷ, bao vây kín mít quanh nơi này.

Toàn bộ họ đều mang theo mình thanh đao Tú Xuân y hệt thanh đang dính máu tươi kia, lưỡi đao rời vỏ, chặn các khách mời đang đi ra phía ngoài lại.

Hạ Ngọc Huyền ngồi yên tại chỗ ngồi cho khách, lúc này đang nhìn thi thể của Vinh quốc công mà ngẩn ra, nói với Tạ Cảnh Đình: “Đốc chủ, việc này nên vào cung thông báo với hoàng thượng trước.”

“Lời Hạ đại nhân nói cũng có lí, vậy hay giao việc này cho bộ Hình xử trí. Nếu ngày mai hung thủ chạy thoát thì Hạ đại nhân phải chịu trách nhiệm thay đấy.”

Giọng Tạ Cảnh Đình hòa nhã vừa phải, tầm mắt dừng lại ở Hạ Ngọc Huyền, hai người chạm mắt với nhau qua khoảng không.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, vừa nãy mấy quan viên còn đang thấp giọng bàn tán, lúc này lắm người sợ quá mặt trắng bệch, không ai lên tiếng chen ngang.

Hạ Ngọc Huyền dời mắt đi trước, ánh mắt thoáng khựng lại khi lướt sang Lan Trạch đang được che phủ tầm nhìn.

“Ta cân nhắc còn thiếu sót, đốc chủ suy nghĩ chu đáo, nay Cẩm y vệ đều ở đây cả, cũng tiện điều tra vụ án luôn.”

Khắp phủ Giang Vinh toàn thị vệ của Tạ Cảnh Đình, hơn nữa thứ giết người là thanh đao Tú Xuân, nói câu này ra kiểu gì cũng khơi gợi người ta liên tưởng.

Vừa nãy sống lưng Lan Trạch lạnh toát, bây giờ được Tạ Cảnh Đình che mắt lại, nhiệt độ lan truyền thông qua phần da tiếp xúc, Tạ Cảnh Đình xua tan sợ hãi cho em, em không kinh hoàng đến vậy nữa.

Em nghe thấy tiếng Hạ Ngọc Huyền đang nói, đầu ngón tay em cầm lấy ngón tay Tạ Cảnh Đình tẽ ra để lộ một cái khe, nhìn xuyên qua khe hở đúng lúc chạm phải ánh mắt Hạ Ngọc Huyền.

Em phát hiện ra Hạ Ngọc Huyền đang nhìn mình, thế là em lại kéo xuống khép khe hở lại, gò má sượt qua lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình, mặt em nóng lên.

Quần áo Lan Trạch dính phải máu tươi, nhìn thoáng qua thôi em đã thấy ghê, cứ túm lấy tay áo Tạ Cảnh Đình suốt không thả ra, Tạ Cảnh Đình đi đâu là em theo đó.

Có người chết trong tiệc, lại còn là chủ nhân buổi tiệc nữa, có Tạ Cảnh Đình ở đây, hiện trường nhanh chóng được sắp xếp ổn thỏa không để loạn lạc.

Tạ Cảnh Đình bảo Hạ Ngọc Huyền phái người bẩm báo hoàng thượng, sai thị vệ thông báo cho Vinh tướng quân đang làm việc bên ngoài, tối nay khách khứa ngủ lại trong phủ, thị vệ canh gác tại chỗ bảo vệ hiện trường.

Khi xử lí xong xuôi tất thì đã muộn lắm rồi, Lan Trạch cứ bấu víu Tạ Cảnh Đình mãi, tò tò theo sau Tạ Cảnh Đình như cái đuôi.

Tạ Cảnh Đình đi vào sân viện nghỉ tạm, người làm đã quét dọn nơi này rất sạch sẽ, sắc trời bên ngoài tương đối âm u, bắt đầu đổ mưa nhỏ mờ mịt.

Lúc Tạ Cảnh Đình làm việc thì Lan Trạch chờ ngay trong góc bên cạnh, vừa rồi em cầm sách đọc suốt, thực ra cũng chẳng vào đầu được là bao.

Hiện đã xong việc, Tạ Cảnh Đình nhớ ra còn Lan Trạch chưa thu xếp, nhìn sang cây nấm đang cuộn mình trong xó, lên tiếng nói: “Lan Trạch, giờ về được rồi, để Thường Khanh đưa ngươi về.”



Môi trường nơi đây rất xa lạ, ngoài kia trời mưa lất phất, Lan Trạch ngồi trong phòng mà cũng cảm nhận được cái lạnh phía ngoài, huống chi hôm nay em còn tận mắt chứng kiến người chết.

Bây giờ Lan Trạch vẫn chưa thôi sợ hãi trong lòng, đặc biệt gương mặt chết không nhắm mắt của Vinh quốc công cứ quanh quẩn trong đầu em, em nhìn ra hành lang tối om bên ngoài, chỉ nhìn lướt một cái rồi nhanh chóng đưa mắt về.

Tạ Cảnh Đình đang nhìn em, Thường Khanh đang chờ em ngoài cửa, còn mở sẵn ô cho em rồi.

Tay em vẫn đang đặt ở mép trang sách, em nhì nhằng lề mề không muốn đứng lên, nhìn Tạ Cảnh Đình một cái, giọng hạ thấp xuống.

“Đốc chủ, hôm nay nô tài ở lại đây được không ạ.”

“Ngoài trời đang mưa, nô tài đi lại bất tiện ạ.”

Lan Trạch kiếm cớ nói.

Tạ Cảnh Đình nhìn em một cái có vẻ suy tư, nói với em: “Nếu ngại đi thì bảo Thường Khanh cõng ngươi về cũng được.”

“Không để Lan Trạch bị dính mưa đâu.”

“Tối nay ta phải làm việc muộn lắm, nếu Lan Trạch ở lại chắc sẽ khó ngủ.” Tạ Cảnh Đình nói.

Lan Trạch không thèm để bụng, em không muốn ở một mình, lúc ấy thanh đao Tú Xuân vụt qua ngay trước mặt em, nếu em đi về... Hiện giờ vẫn chưa bắt được hung thủ, biết đâu đêm nay hung thủ sẽ tìm đến chặt đầu em.

“Đốc chủ, nô tài sợ lắm, không muốn đi về đâu ạ.”

Lan Trạch nói thật, em giương mắt nhìn Tạ Cảnh Đình thiết tha, nếu Tạ Cảnh Đình từ chối thì có lẽ em sẽ rơi nước mắt mất.

“Vậy à.” Ánh mắt Tạ Cảnh Đình ngừng lại ở em một lúc, y nói với em: “Ngươi muốn ở lại thì ở lại vậy.”

“Chốc nữa bảo Thường Khanh trải cái đệm dưới sàn cho ngươi.”

Lan Trạch gật đầu như gà mổ thóc, nói một câu “Cảm ơn đốc chủ ạ” mềm xèo, chậm chạp bổ sung: “Không cần Thường Khanh giúp đâu ạ, nô tài tự trải được ạ.”

Thế là em tự trải một tấm đệm be bé cạnh giường ngủ của Tạ Cảnh Đình, khu này có phòng nước riêng, Lan Trạch đi tắm qua thật nhanh, em không muốn mặc quần áo ban đầu nữa vì đã dính máu người chết.

Lúc từ phòng tắm ra Lan Trạch đi chân trần, em chỉ mặc mỗi áo trong, em không hề tỵ hiềm, em nghĩ em với Tạ Cảnh Đình đều là đàn ông, có cái gì mà phải tránh.

Huống hồ... huống hồ Tạ Cảnh Đình còn là thái giám.

Lan Trạch nghĩ vậy, xúm lại cạnh Tạ Cảnh Đình, phát hiện ra Tạ Cảnh Đình đang xem xét danh sách khách mời.

Tạ Cảnh Đình liếc em một cái, hỏi em: “Sao không đi giày vào.”

“Chốc nữa nô tài đi ngủ luôn ạ, đi ngủ không phải đeo giày.” Lan Trạch nói, ngón chân giẫm trên mặt sàn làm em cứ thấy kì cục, em chỉ ngó nghiêng cạnh Tạ Cảnh Đình chốc lát xong té luôn, chui vào ổ đệm mình đã trải.

Đằng trước giường có một bức tranh vẽ dược tiên, Lan Trạch thấy hơi đáng sợ, thế là em lộn lại, quay sang bên kia phát hiện phía này đối diện với gầm giường, gầm giường đen kịt, cứ cảm giác như có gì bên trong.

Lan Trạch căng mắt ra không dám ngủ.

Em ôm lấy chăn, chốc chốc lại ngó lên ngắm góc nghiêng của Tạ Cảnh Đình. Hôm nay Tạ Cảnh Đình bảo Hạ Ngọc Huyền rất được chào đón, Tạ Cảnh Đình thân thể khiếm khuyết mà vẫn còn lắm người thích như thế.

Nếu không bởi người ngợm không hoàn chỉnh, thì chắc nữ tử cầu hôn sẽ xếp hàng ra đến bên ngoài kinh thành mất.

Chỉ lát sau, Tạ Cảnh Đình thổi tắt nến, Lan Trạch trông thấy bóng người lờ mờ giữa đêm tối, Tạ Cảnh Đình cởi áo khoác ngoài ra.

Em yên ắng thò đôi mắt ra khỏi chăn, theo dõi Tạ Cảnh Đình chằm chằm không cả chớp mắt.

Giữa bóng tối có thể nhìn được lờ mờ, Tạ Cảnh Đình mặc quần áo đầy đủ trông rõ thanh mảnh mà cởi áo khoác ra hình như lại không gầy thế nữa, lúc đi đến mép đệm em Tạ Cảnh Đình dừng lại một khoảnh khắc thì phải.



Đến tận khi Tạ Cảnh Đình để nguyên quần áo đi ngủ Lan Trạch vẫn không ngủ nổi, mà càng nghĩ càng sợ hơn, em ôm chăn trở mình qua lại, mãi sau mới gom góp đủ dũng khí lên tiếng.

“Đốc chủ ngủ chưa ạ?”

Tạ Cảnh Đình mở mắt ra trong bóng đêm, hỏi: “Lan Trạch cần đi vệ sinh à?”

Lan Trạch ôm gối của mình ngồi dậy, hơi hơi xấu hổ, tiếng mưa ngoài kia rả rích tí tách, đúng lúc này có sấm chớp rạch ngang ngoài cửa sổ, gần như che lấp giọng nói của em.

“Đốc chủ, nô tài... nô tài ngủ chung với ngài được không ạ.”

“Chỗ này tối quá... nô tài sợ.”

Lan Trạch nói rất dè dặt cẩn thận, hiện giờ em không trông thấy gương mặt Tạ Cảnh Đình, không thể quan sát rõ sắc mặt Tạ Cảnh Đình, bầu không khí tĩnh lặng lại theo, em bắt đầu căng thẳng.

Mãi lâu sau Tạ Cảnh Đình vẫn không trả lời, Lan Trạch càng thêm thấp thỏm, em ôm chặt gối hơn một chút, trái tim cứ đập thình thịch thình thịch không thôi.

“Lại đây.” Thật lâu, tiếng Tạ Cảnh Đình mới vang lên trong bóng đêm.

Tâm trạng Lan Trạch từ xám thành sáng, ánh trăng rọi vào qua ô cửa sổ, trái tim em ngập trong cảm xúc ấm áp, em ôm gối chân trần trèo lên giường Tạ Cảnh Đình giữa bóng tối.

Em vén chăn lên chui vào, để gối sang một bên, để ý thấy Tạ Cảnh Đình đang ngồi dựa vào tường trong đêm tối, Tạ Cảnh Đình không búi tóc, mái tóc đen xõa ra, sức công kích từ gương mặt đẹp rực rỡ ấy càng mạnh mẽ hơn.

“Đốc chủ, nô tài chỉ ngủ bên này thôi ạ, không tốn chỗ lắm đâu ạ.” Lan Trạch bảo đảm, em ngửi thấy hương cành tuyết thơm dễ chịu, trong không khí toàn là mùi hương quanh người Tạ Cảnh Đình.

Đôi mắt kia lóng lánh, mang sự vui sướng vì được thỏa mãn mong muốn, cứ như mấy loài động vật nhỏ mềm mại đang ngửa bụng ra ôm gối nũng nịu.

Tạ Cảnh Đình ừ một tiếng, thực ra khoảng cách giữa hai người không hề nhỏ, còn hẳn một khoảng trống ở giữa.

Nếu đổi thành người khác thì dĩ nhiên lòng dạ đầu óc sẽ không để vào việc ngủ.

Nằm lên giường chưa được bao lâu Lan Trạch đã ôm chăn thiếp đi, tóc đen xõa bên mặt, cơ thể cuộn tròn vào, đầu ngón tay trắng mảnh túm lấy góc chăn.

Tạ Cảnh Đình nhìn Lan Trạch một lúc, lát sau nghĩ đến điều gì đó, khi nhìn sang lần nữa thì Lan Trạch đã đổi tư thế ngủ khác, nhoài ra tận mép tí thì rớt luôn cái đầu khỏi giường.

Lúc ngủ say Lan Trạch không ngoan nổi, em nằm mơ thấy mình đang nằm ngủ cạnh một con hổ, con hổ giơ móng ấn đè em lại để em không ngọ nguậy, em thấy hơi khó chịu bứt rứt bèn bẻ tách móng con hổ ra.

Giây lát sau lại thấy ngủ như này không thoải mái, trong giấc mơ Lan Trạch xoay một vòng như con sao biển, cuối cùng nằm lên bụng con hổ, người con hổ ấm áp vô cùng, giờ là em thư thái rồi đó.

Một đống mềm ấm va vào lồng ngực Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch đã chui vào lòng y, hình như do thích ăn điểm tâm nên người Lan Trạch cứ luôn phảng phất mùi vị ngọt ngào, hơi thở ngọt mát phả vào cằm y, y mở mắt ra, Lan Trạch đang nằm sấp trước ngực y, hai má đỏ bừng lên vì ngủ, tay chân quấn hết vào như kiểu bám rễ lên người y vậy.

Y bình tĩnh từ tốn tẽ tách tay chân Lan Trạch ra, mắt hơi rũ xuống. Hình như Lan Trạch trong mơ thấy không dễ chịu lắm, tiếng hừ khe khẽ mỏng manh phát ra từ khoang mũi, nghe vào tai mềm nhũn giông giống đang làm nũng.

Lòng bàn tay đặt lên đầu Lan Trạch, Lan Trạch tiện thể dụi mấy cái vào bàn tay y, môi khẽ sượt qua, cảm xúc ấm nóng còn vương lại giữa lòng bàn tay.

“Mẹ...” Lan Trạch chỉ gọi đúng một tiếng này, dù là lúc bị đói bị ốm, không ngủ được, hay là lạnh quá, tủi thân, người đầu tiên em nghĩ đến đều sẽ là mẹ.

Vốn dĩ em đã thấp nhỏ hơn Tạ Cảnh Đình một cỡ, nay nằm trong lòng Tạ Cảnh Đình trông như hoàn toàn có thể hòa tan vào Tạ Cảnh Đình, em thấy ở đây là thoải mái nhất, em dính sát lại không muốn thả ra nữa.

“Lan Trạch.” Giọng Tạ Cảnh Đình hơi thấp.

Bị bé con quấn lấy như này, vừa nãy không nên để Lan Trạch ở lại.

Bây giờ càng được voi đòi tiên.

Đương nhiên Lan Trạch đang ngủ ngon không nghe thấy, em ngủ xong còn giày vò người khác hơn cả lúc thức.

Lỗ tai em động đậy, chắc là nghe loáng thoáng có người gọi em, đầu vùi vào lòng Tạ Cảnh Đình cọ cọ, em chờ một lúc không thấy động tĩnh gì bèn tự ý nghiêng đầu lại, tự động tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng Tạ Cảnh Đình.