Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 29




Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 29: Kẻ thù

“Túi thơm này đều của Lan Trạch làm à, ta mua hết.”

“Đây là điểm tâm mang cho Lan Trạch đấy.”

“Nếu Lan Trạch không muốn đến chỗ tiên sinh thì sau này có thể sang chỗ ta. Mẹ mà gặp Lan Trạch chắc sẽ quý lắm.”

“Em không muốn... Ta sẽ không ép em.”

Một gương mặt quen thuộc hiện ra trong kí ức, Lan Trạch thoáng thất thần, dường như giọng nói đang vọng về từ một chốn xa lắm, cả người em cứng đờ, em chậm chạp quay đầu lại.

Em chạm phải đôi mắt rất quen ấy.

Hạ Ngọc Huyền ở Từ Châu Giang Tô, mười tám tuổi đỗ cử nhân... xuất thân bàn hàn tự mình giành lấy một chỗ đứng... Hạ Ngọc Huyền đến Kinh Châu dự thi...

Khoảnh khắc này hình như có mối liên kết nào sáng tỏ trong đầu Lan Trạch, em đã nghe nói đến Hạ đại nhân từ lâu, nhiều năm về trước, đối phương kể cho em là sau này muốn vào triều làm quan... trời sinh nam mang tướng nữ.

Trên đời làm gì có lắm trùng hợp thế.

Bên trong con ngõ tối tăm chật hẹp, hoa lan ngày ngày xuất hiện trên bệ cửa sổ, Lan Trạch không biết phải diễn tả cảm xúc bây giờ như thế nào nữa, chắc sự không thể tin nổi chiếm đa số, còn lại có cả oán trách lẫn phẫn uất.

Xét cho cùng ngày xưa mẹ chết là vì em không mua được dược liệu, nếu Hạ Ngọc Huyền không phải cử nhân... Nếu không phải là Hạ Ngọc Huyền, em đã chẳng bị đồn đãi như thế, mẹ cũng đã không phải chết.

Thậm chí sau ấy em đến nhà Hạ Ngọc Huyền một lần, Hạ Ngọc Huyền không chịu gặp em, không chịu thanh minh làm rõ lời đồn.

Lan Trạch nhìn chằm chằm vào Hạ Ngọc Huyền một lúc lâu, rất nhiều người đang vây xung quanh Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền đáp lời từng người một, tầm mắt lướt thấy em cách một khoảng, ngừng lại giây lát ở em.

Em lập tức dời mắt đi, cảm giác điểm tâm trong đĩa chẳng ngon lành gì nữa.

Lan Trạch nhớ lại em đã viết thư cho Hạ Ngọc Huyền ở Quốc tử giám, những hảo cảm trong lòng Lan Trạch tan biến sạch sẽ, em thấy bức bối, tâm trạng không rõ tên chất chồng đầy ắp nơi lồng ngực.

Điểm tâm trong miệng chẳng còn hương vị, Lan Trạch rũ mắt, Tạ Cảnh Đình để ý đến sự khác thường của em, quan tâm hỏi: “Điểm tâm không hợp khẩu vị à.”

Tạ Cảnh Đình nhìn lướt qua Hạ Ngọc Huyền đang ở giữa nhóm người, nói với Lan Trạch: “Trước đây Lan Trạch từng gặp sao?”

Lan Trạch lắc đầu, em thèm vào nhớ lại những việc ấy, vì Hạ Ngọc Huyền mà em gặp ác mộng rất lâu, Hạ Ngọc Huyền còn hại chết mẹ em nữa, em hận Hạ Ngọc Huyền chết đi được.

“Chưa ạ, chỉ thấy vẻ ngoài hắn xấu xí, trông thôi đã đáng ghét rồi.”

Xưa nay Lan Trạch cẩn thận dè dặt, bị người ta bắt nạt còn không dám nói là người ta sai, toàn vơ hết lỗi vào mình, rất hiếm khi thể hiện ác cảm rõ ràng đến vậy.

“Vậy à, ở kinh thành Hạ đại nhân được chào đón lắm.” Tạ Cảnh Đình nói.

Lan Trạch không nói gì, em cứ cảm giác có tầm mắt thoáng ẩn thoáng hiện đang nhìn mình, làm em hơi bất an. Trong lúc nói chuyện với Tạ Cảnh Đình, khóe mắt em liếc thấy một góc áo quạ khoang màu xanh nhạt.

Người kia đã đi đến trước mặt cả hai.

“Đốc chủ đại nhân.” Hạ Ngọc Huyền chỉ chào hỏi Tạ Cảnh Đình, rồi tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua Lan Trạch, chưa hề dừng lại một giây nào.

Lan Trạch cúi đầu cụp mắt, em nghe thấy Tạ Cảnh Đình đáp một câu nhẹ bẫng bình thản, trong lòng có thật nhiều điều muốn nói, Hạ Ngọc Huyền là đồ xấu xa, em mong Tạ Cảnh Đình tránh xa Hạ Ngọc Huyền ra.

Thậm chí em còn muốn nói cho tất cả mọi người trong buổi tiệc này, mười tám tuổi Hạ Ngọc Huyền đã biết suồng sã cợt nhả, người như thế sao làm nổi quan tốt, phải cách chức hắn giam hắn vào chiếu ngục mới phải.

Bình thường phần lớn thời gian Lan Trạch đều rất hoạt bát mà hôm nay tâm trạng có vấn đề rõ rệt, dĩ nhiên Tạ Cảnh Đình để ý thấy, từ khi Hạ Ngọc Huyền bước vào là Lan Trạch bắt đầu nặng nề tâm sự.



Tạ Cảnh Đình nói với Lan Trạch: “Nếu thấy ngột ngạt thì ra ngoài đi dạo cũng được, bảo Thường Khanh đi cùng ngươi.”

Lan Trạch nhìn lên Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đang nhìn em, đáy mắt tươi đẹp sâu xa hoàn toàn êm ả, như thể không hề phát hiện ra là em đang mang tâm sự.

“Cảm ơn đốc chủ, không cần đâu ạ, nô tài ở lại cạnh đốc chủ không đi đâu hết.” Lan Trạch buồn bực nói xong, tự nhét miếng điểm tâm vào miệng, chậm chạp nuốt xuống.

Ánh mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại giây lát, rồi nhanh chóng đưa về.

Yến tiệc phủ Giang Vinh vẫn như bình thường, Lan Trạch nghe Tạ Cảnh Đình bàn bạc với các quan viên khác, Nguyễn Vân Hạc và Tề Tinh Vũ ở đối diện đã rời đi giữa chừng, bên chỗ Hạ Ngọc Huyền em không buồn chú ý.

“Việc này không phải việc nhỏ, đốc chủ đại nhân, nay dư nghiệt triều cũ ở Lĩnh Nam đã bị diệt trừ sạch sẽ, mấy hôm trước Hạ đại nhân lục soát ra được lệnh bài giống với đám dư nghiệt Lĩnh Nam ở ngay trong kinh, nếu không tra xét rõ thì quan viên triều đình đều sẽ liên lụy hết.”

Tạ Cảnh Đình thoáng trầm ngâm: “Ta sẽ bẩm rõ việc này với hoàng thượng, hiện nay vụ án đang nằm trong tay Hạ đại nhân, hay Vinh quốc công đích thân hỏi Hạ đại nhân xem sao.”

Lan Trạch ngồi cạnh lắng nghe, em không hiểu chuyện triều chính, tự ăn kha khá điểm tâm cho no cái bụng, khóe mắt liếc thấy hình như chỗ viền tay áo của Tạ Cảnh Đình có hoa văn ẩn.

Em ngó Tạ Cảnh Đình thấy Tạ Cảnh Đình đang không để ý đến em, em len lén kéo tay áo Tạ Cảnh Đình một cái.

Tạ Cảnh Đình bị việc này đánh động, giọng nói chợt ngưng, quay đầu sang nhìn Lan Trạch.

Ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch đang túm tay áo y, mắt đầy sự tò mò, bị người ta chú ý xong lại xấu hổ, gò má ửng đỏ mờ mờ.

“Đốc chủ.” Lan Trạch thả ra ngay.

Vinh quốc công đã hơn năm mươi, là một bác trung niên sầu muộn, từ Tạ Cảnh Đình ông để ý sang đến Lan Trạch.

“Đây là trẻ con trong phủ đốc chủ đấy à?” Vinh quốc công hỏi.

Tạ Cảnh Đình đáp bừa một tiếng, lo Lan Trạch nghịch tiếp, trùm tay lên bọc tay Lan Trạch lại ấn xuống để Lan Trạch không ngọ nguậy nữa.

Giờ Lan Trạch không ngó ngoáy tiếp được, cơ mà một bên tay bị đè lại, cảm giác nhiệt độ từ đầu ngón tay lan ra, Lan Trạch gãi mấy cái vào lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình.

“Trông đáng yêu hơn đốc chủ nhiều.” Vinh quốc công bình luận, dưới ông có một cháu trai quậy phá, tuổi tác tầm tầm Lan Trạch, trông Lan Trạch sống động thế thì thấy rất thú vị.

Tầm mắt Tạ Cảnh Đình nhìn sang Lan Trạch theo, Lan Trạch còn đang tập trung vào cái tay mình, đầu ngón tay rục rịch táy máy, ngó y một cái xong lại đưa mắt về, trước mặt người khác thì ngoan hiền lắm.

“Ừm.” Tạ Cảnh Đình đáp một tiếng.

Vinh quốc công đã quay lại đề tài cũ từ lâu, chẳng biết Tạ Cảnh Đình trả lời cho câu nào nữa.

Chỉ lát sau mọi người tản đi, chỗ hai người ngồi yên tĩnh lại.

Tạ Cảnh Đình không ở lại bàn tiệc quá lâu mà ra ngoài tìm Thường Khanh, hình như có việc cần dặn dò.

Một mình Lan Trạch ngồi tại chỗ hơi chán, em để ý thấy Hạ Ngọc Huyền cũng đã biến mất, Tạ Cảnh Đình đang ở ngoài kia, tự dưng em lo lắng khó hiểu, thế là em cũng bước ra khỏi cửa điện theo.

Lần này em rút kinh nghiệm thông minh hơn, biết hỏi thăm thị vệ gác cửa xem đối phương có trông thấy Tạ Cảnh Đình không.

Thị vệ chỉ hướng cho em, Lan Trạch đi men theo về phía dòng sông, nhanh chóng trông thấy bóng người.

Nhìn tiếp sang bên cạnh Tạ Cảnh Đình... chính là Hạ Ngọc Huyền.

Cục tức nghèn nghẹn trong lồng ngực Lan Trạch, em muốn tiến lên dẫn Tạ Cảnh Đình đi, nhưng không biết vì sao, em cố ý bước chân nhẹ lại.

“Ta nghe nói tiểu nô bên cạnh đốc chủ đại nhân... là đốc chủ đại nhân nhặt được ở Từ Châu à?”

Vừa đến gần Lan Trạch đã nghe thấy luôn giọng Hạ Ngọc Huyền, đối phương đang dò hỏi Tạ Cảnh Đình về em.

Em không nén được sự căng thẳng, quá khứ ban đầu của em không một ai hay, Tạ Cảnh Đình chỉ biết em được nhận về làm nhị thiếu gia, không hề biết ngày xưa em vốn sống cùng mẹ trong ngõ xóm nghèo.



Càng không thể biết cuộc sống mười ba năm đầu tiên của em là cuộc sống thế nào.

Tạ Cảnh Đình bình thản nói: “Ta đưa về trên đường, nghe nói cậu bé bị vu oan ở Quốc tử giám, phải cảm ơn Hạ đại nhân đã ra tay giúp đỡ.”

“Việc đơn giản thôi ấy mà.” Hạ Ngọc Huyền nói: “Ở Quốc tử giám ngày nào em ấy cũng viết thư cho ta, vốn dĩ hôm nay hẹn em ấy ở cầu Đoạn Dung, nhưng trông em ấy có vẻ không hề muốn gặp ta.”

“Chắc là bất cẩn mạo phạm, nhờ đốc chủ giúp ta nhận lỗi với Lan Trạch, em ấy không muốn gặp ta thì không cần phải gặp, do ta thất lễ trước.”

Ngay từ khoảnh khắc trông thấy Hạ Ngọc Huyền Lan Trạch đã suy đoán trong lòng. Hoa lan giống y xì đúc, câu từ ngắn ngủi trong thư, lí do không gặp em ở trường... có lẽ vì chột dạ.

Khóe mắt Tạ Cảnh Đình liếc thấy một góc áo xanh biếc đằng sau cột, y nói với Hạ Ngọc Huyền: “Vậy à, ta sẽ chuyển lời giúp Hạ đại nhân.”

Lan Trạch thấy Hạ Ngọc Huyền rời đi, chờ người đi hẳn, Tạ Cảnh Đình lên tiếng: “Định đứng sau đấy bao lâu nữa?”

Lúc này Lan Trạch mới bước ra, suy nghĩ của em vẫn khá lộn xộn, cảm giác như bị người ta đùa bỡn. Ngày nào em cũng viết thư cho người kia, em mà biết người kia chính là Hạ Ngọc Huyền thì chắc chắn em sẽ không hồi âm.

“Đốc chủ.” Lan Trạch gọi Tạ Cảnh Đình một tiếng.

Tạ Cảnh Đình nói với em: “Chẳng phải Lan Trạch còn phải tới cầu Đoạn Dung gặp bạn đấy à, chốc nữa có khi muộn mất đấy.”

“Đốc chủ, lúc nãy nô tài nghe thấy hết rồi ạ. Nô tài không cố ý nghe lén đâu ạ.” Lan Trạch nhỏ giọng nói, mặt em đỏ bừng, “Nô tài không biết đấy là Hạ đại nhân... Nếu là Hạ đại nhân thì nô tài sẽ không viết thư cho hắn.”

Tạ Cảnh Đình im lặng lắng nghe, ngón tay Lan Trạch bất an xoắn vào với nhau, em thấp giọng nói: “Ngày xưa nô tài có quen Hạ đại nhân, có mâu thuẫn với hắn, nô tài thấy hắn không phải người tốt.”

“Đốc chủ tránh xa hắn ra thì hơn ạ.”

Tạ Cảnh Đình có vẻ suy tư, nhìn em nói: “Vậy à, ta hiểu rồi.”

Bóng hai người đi xa, đằng sau núi giả, Hạ Ngọc Huyền đứng thẳng tắp, chàng đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa nãy của hai người, ánh mắt dõi theo bóng lưng gầy gò.

Dáng hình ấy nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

Chàng đã nhận ra Lan Trạch từ khi ở Quốc tử giám, giờ Lan Trạch đã lớn lên, Lan Trạch mười bảy tuổi còn xinh đẹp hơn thời thiếu niên, tựa như bông sen tự nhiên giữa làn nước trong vắt, nhưng lại phải bung nở với tư thái quyến rũ tột độ.

Cứ luôn vô tình bâng quơ đầu độc lòng người, chẳng khác gì năm xưa.

...

Lan Trạch hơi hơi ấn tượng về Vinh quốc công, chắc vì vừa nãy lúc nói chuyện với Tạ Cảnh Đình Vinh quốc công khen em đáng yêu.

Có thị vệ đứng cạnh bảo em sang bàn Vinh quốc công kính rượu, Lan Trạch tưởng là thị vệ của Tạ Cảnh Đình, ngoài Thường Khanh ra thì em không nhớ được các thị vệ khác bên cạnh Tạ Cảnh Đình.

Thế là em bưng trà lên đi sang, đi được nửa đường mới nhớ ra đây là cốc của Tạ Cảnh Đình, giờ mà quay lại đổi thì lích kích quá.

Lan Trạch nghĩ trong lòng là có phải em không cho Tạ Cảnh Đình uống cốc của em đâu, em thì uống cốc của Tạ Cảnh Đình, chắc Tạ Cảnh Đình không để ý lắm nhỉ.

Khi đi đến nửa đường em ngoái đầu lại chạm đúng tầm mắt Tạ Cảnh Đình, vừa rồi Tạ Cảnh Đình đang trò chuyện với quan viên khác, hình như đối phương cho Tạ Cảnh Đình xem thứ gì đó, sắc mặt Tạ Cảnh Đình hơi biến đổi.

Cách khoảng không, Lan Trạch trông thấy Tạ Cảnh Đình đang nói với em hai chữ. Hình như tiếng nói vang lên ở một nơi rất xa, không thể đến được tai em, trong tiệc toàn tiếng đàn ca sáo trúc lẫn cả tiếng đám đông nói chuyện xì xào, rồi tiếng trống loáng thoáng, màng nhĩ Lan Trạch chỉ ù ù inh ỏi.

Khoảnh khắc này, em đọc hiểu được khẩu hình của Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình đang gọi tên em.

Lan Trạch quay đầu lại như cảm giác được gì, đúng vào lúc này tiếng gảy đàn ngưng bặt, Lan Trạch chỉ còn cách Vinh quốc công chưa đến hai bước.

Một thanh đao cong vụt qua phía trước em, gương mặt em ánh chiếu nơi lưỡi đao, giây tiếp theo máu tươi bắn tóe hết lên mặt em.

Thanh đao Tú Xuân xẻ gỗ cắm thẳng đứng vào mặt bàn, thi thể Vinh quốc công lìa ra, máu tươi nóng hổi đổ ào đầy đất.