Thú Thế Mỹ Thực - Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 47: Cho Cô Sờ Móng Vuốt Cũng Được 2




Mỗi một tài sản đều có giá trị ít nhất là vài trăm triệu, lợi nhuận hàng năm là mấy chục triệu nữa.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, những tài sản này đều chỉ có thể đợi đến khi cô rời khỏi tinh cầu ZK-001 mới có thể thực sự trở thành tài sản của cô.

Liên Thanh Nhuy lắc mình một cái, biến thành một phú bà thân mang tài sản mấy trăm triệu, nhưng hiện giờ thì vẫn nghèo đến mức túi tiền vang tiếng leng keng, số tiền trong tài khoản cá nhân từ đầu đến cuối vẫn chỉ là mười ngàn tinh tệ.

Sau khi tiễn mấy vị khách rời đi, An bá chịu trách nhiệm dọn dẹp.

Liên Thanh Nhuy, cô nàng nghèo mạt rệp lại thích giả vờ thanh nhã tỏ vẻ đáng thương làm nũng với đại bạch hổ nhà mình: “Đại Bạch Bạch, tôi muốn có một cây đàn tranh cổ cùng với một chiếc đàn dương cầm. Tôi đã xem tư liệu rồi, trên đó nó để trị liệu cho hội chứng cuồng hóa nghiêm trọng, biện pháp tốt nhất chính là thực trị, dược trị cũng có thể sử dụng được, ngoài ra thì âm trị cũng có tác dụng, anh có thể tìm cách giúp tôi mang về đây được không? Tôi muốn thử dùng âm thanh trị liệu để xem nó có hiệu quả hơn. Ngoài ra thì ngoại trừ những nguyên liệu nấu ăn bình thường ra thì tôi cũng muốn có thêm một vài loại dược liệu có đẳng cấp khác nhau để nghiên cứu thêm một chút…”

Vừa mới hoàn thành việc đàm phán giá trị hơn một tỷ tinh tệ, Liên Thanh Nhuy cảm thấy một trị liệu sư tinh thần lực cấp S như mình đối với những thú nhân bị chứng cuồng hóa như bọn họ mà nói thì hẳn là rất quý giá.

Hơn nữa hôm nay đại bạch hổ lại chủ động thân cận với mình, Liên Thanh Nhuy tự nghĩ rằng quan hệ của hai người đã trở nên hòa hoãn không ít, cho nên Liên Thanh Nhuy cũng không biết xấu hổ nói cho anh nghe về những thứ mà mình muốn lúc này.

Dù sao nếu như dựa vào một mình cô thì không thể cao giọng phô trương trực tiếp bày ra thân phận trị liệu sư cấp S được, muốn ở trên tinh hệ ZK này kiếm đủ tiền mua đàn tranh cổ cùng với đàn dương cầm thì thực sự quá khó.

Những hạt giống và cây giống dược liệu trung cấp, cao cấp thì giá lại càng không rẻ, mười ngàn tinh tệ trước đó của cô cũng chỉ đủ mua một phần nhỏ dược liệu trung cấp mà thôi.

Những thứ này mặc dù đều là sở thích và hứng thú của cô, nhưng quả thật cũng có tác dụng đối với việc điều trị chứng cuồng hóa của đại bạch hổ.



Liên Thanh Nhuy tự mình tích góp tiền thì rất khó, nhưng bọn họ đều là những đại lão, một chút tiền nhỏ này thực sự không đáng là bao, chỉ cần có lý do chính đáng thì vẫn có thể tùy tiện mua mua mua.

Một trị liệu sư muốn thử một con đường phát triển đa dạng là chuyện rất bình thường, lý do tiêu tiền cũng hoàn toàn không có vấn đề, phía trên chắc chắn sẽ không nảy sinh nghi ngờ gì hết.

Tuy rằng phải nhờ mèo lớn nhà mình nuôi đi kiếm về, nói ra nghe thật sự rất xấu hổ.

Tuy nhiên cô làm như thế cũng là vì để chỉ số cuồng hóa của Đại Bạch Bạch không tăng thêm nữa, tốt nhất là có thể giảm xuống, cho dù không nhất định có thể khôi phục được hình người thì anh vẫn có thể sống lâu hơn một chút.

Đại bạch hổ nghe xong yêu cầu của Liên Thanh Nhuy, cảm thấy con đường phát triển của cô có vẻ hơi lộn xộn, có trị liệu sư nào mà không phải là tập trung phát triển một con đường duy nhất để hy vọng có thành tựu đâu?

Tuy nhiên nghĩ đến nha đầu này năm nay cũng chỉ mới có mười tám tuổi, còn là vừa mới thi đậu vào hệ dược tề của học viện quân đội đệ nhất đế quốc nhưng lại không thể đi học được.

Con gái thích mấy nhạc cụ cũng là chuyện rất bình thường, điều này cũng hoàn toàn phù hợp với phẩm vị của một vị tiểu thư quý tộc.

Mỗi ngày cô có thể tinh chế nguyên liệu nấu ăn cho anh đã là rất hiếm thấy rồi, còn những thời gian rảnh rỗi khác trong ngày thì cứ tùy ý cô đi.

Cô muốn gì, chỉ cần trong khả năng của mình thì anh cũng sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cô.

Thế là đại bạch hổ gật đầu, tỏ vẻ anh đã biết.