Thú - Ngô Niệm

Chương 57: Mang thai




Bởi vì có một da lông bạch sắc nên trước đây Tiger mới bị tộc nhân vứt bỏ, nhưng bây giờ, bạch sắc lại là đại biểu cho cường giã, lại tuyên cáo trước tộc nhân thực lực của Tiger.

Tô Từ nghĩ, đây có lẽ cũng là lý do mà bọn họ có thể an cư dễ dàng tại ngọn núi này đi.

Tô Từ luôn rất thích da lông bạch sắc của Tiger, cũng sùng bái tính cường hãn của hắn, nhưng sau khi đến nơi này, nàng lại hận không thể đem nhuộm đen toàn bộ da lông của Tiger, hi vọng hắn có thể hơi yếu một chút, đừng chọc đào hoa như vậy

Đúng vậy, chính xác là chọc đào hoa.

Từ khi Tiger thể hiện ra sức mạnh, phụ cận lãnh địa cũng bắt đầu thường xuyên có hổ cái vô tình hay cố ý đi ngang qua, hoặc là làm như trùng hợp gặp Tiger khi hắn ra ngoài đi săn, nhiệt tình dụ hoặc Tiger.

Về phần Tô Từ, nhóm hổ cái đó chưa từng coi nàng là đối thủ, làm trong lòng nàng như bị một tảng đá lớn đè lên vậy, thật khó thở.

Từ khi tiếp nhận Tiger, thật sự coi hắn như trượng phu của mình, lần đầu tiên Tô Từ cảm thấy không tự tin, may mắn là tuy rằng Tiger không hề phòng bị tộc hổ, nhưng vẫn không có thái độ tốt với những con hổ cái cố gắng tiếp cận hắn, bọn chúng chỉ vừa hơi tiếp cận hắn một chút, cũng sẽ bị hắn không chút do dự cảnh cáo cắn xé.

Cho nên, nỗi buồn phiền trong lòng Tô Từ mới không trầm trọng thêm.

Nhung tóm lại, mỗi ngày vẫn cứ trôi qua như vậy.

Nơi này không giống địa cầu, chuyện mang thai vẫn có thể kiểm soát được do có các tiến bộ y học, có thể tiêm chích, uống thuốc điều dưỡng để thuận lợi mang thai. Nhưng ở chỗ này thì không được, cho dù Tô Từ có gấp gáp như thế nào cũng chỉ có thể ép buộc chính mình đừng quá để ý.

Lâu dần, tâm tình Tô Từ cũng không còn nôn nóng như trước.

Chỉ là dĩ vãng, vào thời kỳ rụng trứng Tiger sẽ mặt dày mày dạn chà tới nàng cầu hoan, bây giờ cũng là nàng chủ động đưa lên dụ hoặc hắn.

Cứ như vậy trong mấy ngày, hơn phân nửa thời gian Tô Từ toàn nằm trên giường sinh hoạt.

…Dù sao bất chấp hậu quả nghênh hợp dục vọng của Tiger, nằm ở trên giường không đứng dậy được, hậu quả như vậy vẫn còn nhẹ à nha.

Cho nên gần đây, tâm tình Tiger cực kỳ cực kỳ tốt, ngay cả đi đường cũng như bay, tiếp theo đó cũng đối với mấy lão hổ cái vẫn thỉnh thoảng kiếm cớ đi qua đây cũng không hung ác như trước nữa.

Ngày ngày đều trôi qua như vậy, một ngày kia, sau khi đi săn trở về, Tiger chỉ đem con mồi quăng sang một bên, ôm lấy Tô Từ, vươn tay đưa đến trước mặt nàng, bộ dạng như muốn hiến bảo vật vậy.

Thấy hắn như vậy, khóe miệng Tô Từ khống chế không nổi giơ lên. Động tác này của Tiger quá quen thuộc… Trước kia lúc hắn cầm phỉ thúy trở về, thần thái biểu tình chính là như lúc này đây.

Nhưng sau khi dời tới nơi này, không có mạch khoáng, tảng đá lại quá bình thường, Tiger cũng rất hiếm làm như vậy, nên Tô Từ cũng có chút hoài niệm.

Tô Từ cúi đầu xem, liền phát hiện trong lòng bàn tay của Tiger, lẳng lặng nằm mấy khối tảng đá trong veo màu tím nhạt hoặc màu hồng phấn. Tô Từ không biết chúng là ngọc thạch hay là thủy tinh, nàng sững sờ nhìn mấy khối trong veo đá trong veo đó dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng phá lệ xinh đẹp.

Phần lớn những tảng đá này chỉ to bằng ngón tay, cũng không biết Tiger tìm ra bọn chúng ở đâu, đã mất bao lâu thời gian để tìm ra… Tô Từ mỉm cười cầm lên, phát hiện trên tảng đá vẫn có chút ướt át, xem ra Tiger đã nắm chúng trong lòng bàn tay rất lâu rồi.

Không gì có thể lãng mạn hơn thế này. Tô Từ chớp chớp mắt, miễn cưỡng ép chính mình không rơi xuống nước mắt, giọng hơi nghẹn ngào, nói: “Ta rất thích, rất thích chúng!”

Thấy nàng thích, Tiger lập tức nhếch miệng cười,

“Tô Tô thích, ta ngày mai lại đi nữa!”

Tô Từ nhìn một hồ nước xanh biếc trước mắt, lại nhìn thấy ven bên hồ một vòng kết tinh màu trắng như một sợi dây chuyền, cả người cũng cứng lại rồi.

Tô Từ tới nơi này đã gần hai năm, nàng vẫn chưa từng ngừng nghỉ tìm kiếm hồ nước mặn, nhưng trong quá trình chạy trốn động đất, Tô Từ biết rõ khu rừng này dường như rộng vô cùng vô tận, cho nên mong muốn tìm hồ nước mặn của Tô Từ gần như chết một nữa. Nhưng mà… nàng thật không nghĩ đến, không nghĩ đến…

Hạnh phúc tới quá đột ngột, nhìn kết tinh màu trắng từng vòng bên hồ, nhìn mặt nước màu xanh biếc, nhìn những khối thủy tinh ngũ sắc sáng lấp lánh dưới đáy nước mà ngày hôm qua Tiger đưa cho nàng mấy khối, Tô Từ ngớ ra thật lâu, mới thét chói tai 1 tiếng, cũng chưa kịp nhìn xem Tiger bên cạnh bị tiếng thét chói tai của nàng hù sợ, Tô Từ luống cuống tay chân bò xuống lưng hắn, vọt tới bên hồ, dùng lực bốc lên một chút kết tinh màu trắng bạc bỏ vào trong miệng, nếm thấy hương vị quen thuộc, sau đó nàng xoay người ôm chầm lấy Tiger đã biến thành hình người đi đến sau lưng nàng, kích động nói, “Tiger, là muối! Là muối a!”

Nàng gần như đã buông tha cho tìm kiếm nguồn muối, không nghĩ đến, không nghĩ đến… Đầu lưỡi nếm thấy vị mặn, trong đầu lại nhanh chóng hiện lên mỹ thực trước đây ở hiện đại, Tô Từ nuốt nuốt nước miếng, ôm Tiger đang trong vẻ mặt mờ mịt, tiến đến bờ môi hắn trọng trọng hôn một cái, sau đó mới vọt tới bên hồ muốn thu gom kết tinh màu trắng kia.

Nhưng rất nhanh, nàng ngừng lại, kêu Tiger ôm tới một tảng đá, tại trung gian đào rỗng, lấy ra cái chén trong ba lô, từng chén từng chén đem nước trong hồ đổ vào.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng liền nghĩ mấy khối muối kết tinh sẵn này không biết cỏ độc tố gì hay không, Tô Từ cho rằng chính mình làm ra tương đối an toàn hơn.

Nhưng quả thực đã quá lâu rồi, nàng thật sự tưởng niệm loại hương vị này quá lâu rồi… Tô Từ kêu Tiger đào rỗng mấy tảng đá, chỉ chờ nước mặn bên trong bốc hơi hết sau đó đợi muối ra, Tô Từ liền ngồi xổm xuống góp nhặt từng chút kết tinh màu trắng ven hồ, lại múc một chén nước lớn trong hồ, sau đó cẩn thận bò lên lưng Tiger, hưng phấn kêu hắn trở về.

Có thịt ướp muối, canh nêm muối… Tô Từ ăn một ngụm, nước mắt mạnh chảy xuống. Tiger vốn cẩn thận dè dặt ăn thử một ngụm, hương vị từ trong thịt là hắn chưa từng ăn qua, sau đó nhãn tình sáng lên đang định cắn xé một miếng lớn, lại bị nước mắt Tô Từ hù sợ, vội để miếng thịt nướng xuống, ôm Tô Từ luống cuống tay chân an ủi.

Có muối là có rất nhiều, rất nhiều thứ, Tô Từ có thể làm ra.

Ví dụ như thịt muối, ví dụ như dưa chua, ví dụ như chất lượng da thú tốt hơn trước do có nguyên liệu làm nó mềm mại hơn.

Tô Từ kêu Tiger cấp nàng đào rất nhiều cái chung bằng đá, sau đó thử nghiệm đem một vài dã quả thích hợp bỏ muối vào chế biến, sau đó đậy kín, lại hái rất nhiều rau dại có thể ăn yêm chế. (*đại khái là ngâm với muối trong một khoảng thời gian rồi lấy ra ăn, một dạng như ngâm củ kiệu vậy)

Mùa đông năm trước ăn toàn thịt khô, ký ức này vẫn còn khắc sâu đến giờ, hiện tại có điều kiện, đương nhiên phải gia tăng chuẩn bị đồ ăn cho mùa đông rồi.

Tháng chín rất nhanh đã tới, hạt dẻ trên núi đã chín. Tô Từ không có thời gian nghỉ ngơi, công việc lại lu bù lên.

Từ khi xác định an cư ở chỗ này, Tô Từ liền chú ý đến thực vật ở phụ cận, đặc biệt là hạt dẻ vừa có dinh dưỡng lại có thể no bụng, ngay cả một cây Tô Từ cũng không buông tha, chạy khắp nơi mà tìm kiếm.

Bởi vậy, hạt dẻ chín hơn nửa tháng, Tô Từ cùng Tiger cơ hồ vội đến nỗi không có thời gian ăn cơm.

Tô Từ chẳng hơi đâu tốn thời gian làm những chuyện vớ vẩn. Tô Từ hiểu rõ Tiger, đồng thời, Tiger cũng hiểu rõ Tô Từ. Cho nên mỗi lần Tô Từ muốn làm cái gì, Tiger cũng sẽ không hỏi lấy một câu, chỉ biết săn sóc ôm đồm tất cả việc nặng nhọc, chỉ cho Tô Từ trợ giúp việc lặt vặt.

Hơn nữa món ăn làm từ hạt dẻ, bất kể là nấu canh hay xào chín, hương vị cũng cực ngon, điều đáng nói là hợp khẩu vị Tiger. Mùa đông không có hoa quả, tự nhiên Tô Từ cũng không có quà vặt để ăn, tại trong lòng hắn, những hạt dẻ này cũng được xem như quà ăn vặt của Tô Từ. Tuy rằng quà vặt này chuẩn bị có hơi nhiều một chút, nhưng chỉ cần Tô Từ có thể ăn, hắn nửa điểm ý kiến cũng không có.

Đến cuối tháng chín, Tô Từ cũng đem hạt dẻ bỏ vào trong hầm ngầm để tồn trữ. Cả người Tô Từ cũng đều mệt mỏi đau nhức, lại gần đến một vòng. Mà Tiger, cái người đảm đương chủ lực lại không có ảnh hưởng gì.

Hoàn thành một chuyện lớn, cũng đã đến tháng mười, Tô Từ nghỉ ngơi lấy sức sơ sơ, liền bắt đầu chuẩn bị thịt muối để tồn trữ.

Năm trước, nếu như chuẩn bị sớm như vầy khẳng định là không thể được, không có muối để ướp, cho dù thịt khô có phơi nắng đến khô ráo như thế nào đi nữa, cũng tồn giữ không được bao lâu.

Nhưng bây giờ có muối, hơn nữa mùa đông lại lạnh như vậy, thịt muối bảo tồn qua một cái mùa đông tuyệt đối không thành vấn đề.

Bây giờ kỹ thuật nấu ăn của Tô Từ đã rất tốt, đặc biệt là hầm canh, thịt muối thêm xương đùi, cộng thêm hạt dẻ bỏ vào trong nồi hầm, dùng lửa nhỏ chưng một ngày, buổi tối tới giờ ăn vừa mềm mại lại thơm ngọt, cho thêm một chút hoa quả ướp chua chua ngọt ngọt hoặc là rau dại, ngay cả dĩ vãng vào mùa đông Tiger bị Tô Từ bắt buộc ăn chút canh thịt, nhưng hắn kiên quyết không ăn thịt khô; bây giờ hắn cũng đã thói quen không ăn thịt nướng đến quá no, chừa bụng uống một bát lớn canh thịt mà Tô Từ chừa lại, uống đến sạch bách.

Tiger bây giờ đã nguyện ý ăn thịt muối, sức ăn của Tiger lại lớn, Tô Từ tự nhiên là phải sớm sớm chuẩn bị. Nàng không muốn Tiger bởi vì mùa đông thiếu thốn lương thực mà gầy đến một vòng lớn.

Tiger cũng hiểu mục đích của Tô Từ khi làm những công việc này, cho nên mỗi ngày hắn bắt con mồi trở về cũng tăng gấp bội, sau đó cùng với Tô Từ cùng nhau quết hạt muối treo lên hong khô.

Nhưng công việc uớp thịt muối hong khô của Tô Từ cũng không tiến hành được bao lâu, vài ngày sau, Tô Từ đem cục thịt ướp muối đều đặn, lúc đứng lên chuẩn bị đem đi treo hong khô, nàng lại đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thiên toàn địa chuyển giữa (*choáng váng mặt mày), ngay cả bụng cũng bắt đầu ngột ngạt đau.

Dưới chân nàng nhũn ra, thân thể mềm nhũn té xuống đất.

Thân chưa chạm đất liền được Tiger xông lên ôm lấy. Hắn vô thố ôm Tô Từ nằm tại trong ngực, có vẻ cực nhỏ bé lại yếu ớt. Tiger ở tại chỗ dạo qua một vòng, cuống quít nâng lên Tô Từ tiến vào sơn động, đặt nàng lên trên giường, miệng không ngừng kêu Tô Tô.

Sau đó dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tiger tiến đến gần Tô Từ đang nhắm mắt vẻ mặt tái nhợt, hắn đưa lỗ tai về dưới bụng nàng nghe nghe, nửa ngày, hắn giống như vừa sợ hãi lại vừa mong đợi hướng Tô Từ duỗi tay ra.

Sau đó lại rụt tay về, lau lau tay trên da thú vây bên hông, Tiger mới cẩn thận tựa đầu xuống, tại trên bụng Tô Từ nghe nửa ngày, dùng móng tay vén lên quần áo Tô Từ, run rẩy sờ lên bụng nàng.

Tô Từ ngắn ngủi hôn mê trong chốc lát, vừa tỉnh lại liền thấy Tiger đang áp trên bụng nàng, thân thể cường tráng của hắn lại đang tinh tế run rẩy.

Tô Từ ngây ra một lúc, lập tức liền đẩy ra tay hắn đang mò trên bụng mình, trong đầu thầm tính toán chu kỳ kinh nguyệt.

Nàng quá khát vọng có con, nàng đã từng không chỉ một lần vì kinh nguyệt tới trễ mấy ngày mà chờ đợi, mà hy vọng; sau đó kinh nguyệt lại tới đúng hạn khiến nàng thất vọng, mỗi khi kinh nguyệt tới muộn một, hai ngày, nàng liền khẩn trương đến nỗi cái gì cũng làm không được, ngay cả cơm cũng ăn không vô… Nhưng lại chỉ chờ đến thất vọng hết lần này đến lần khác.

Càng về sau nỗi sợ hãi cứ lên lên xuống xuống, lặp lại liên tục như vậy, nàng bắt đầu chậm rãi không để ý tới nữa.

Hai tháng nay, bởi vì muối xuất hiện, nàng quả thật quá bận rộn, bận đến quên mất tháng này kinh nguyệt vẫn chưa tới.

Hiện tại đã đến giữa tháng mười, kinh nguyệt lại không tới, không có tới…

Nước mắt tại hốc mắt đảo quanh, Tô Từ nghẹn ngào nhìn sang Tiger, lại thấy hắn đã biến thành thú hình, hưng phấn chuyển vài vòng bên cạnh nàng, sau đó hướng về phía cửa động ngẩng đầu lên thét dài.