Thú - Ngô Niệm

Chương 56: Tâm kết




Tiger lại đột nhiên lớn tiếng rống lên một tiếng, trong hắc ám mấy con dã thú cũng rống theo một tiếng, sau đó có hai lão hổ sặc sỡ tự ngậm một xác chết dã thú cực đại đi ra.

Tô Từ lập tức hiểu được là chuyện gì, thân thể liền thá lỏng một chút.

Trên thân hai lão hổ đó cũng có vết thương, nhưng cũng không nặng lắm, bọn hắn ném thi thể dã thú một bên, sau đó hướng Tiger gầm nhẹ, liền xoay người đi về một phương hướng khác.

“Chao ôi!…” Tô Từ vẫn lẳng lặng nhìn, đến khi bọn hắn sắp rời đi, nàng vội vàng muốn gọi lại. Vết thương của Tiger cần đắp thuốc nha, nàng lại không có năng lực đi hái, chỉ có thể xin bọn hắn giúp đỡ mà thôi.

Nhưng hai lão hổ đó lại chắng hề để ý đến nàng, tự ý xoay người bỏ đi.

Tô Từ cắn răng, đứng lên muốn ngăn cản bọn hắn rời đi, lại có một lão hổ thân hình thấp bé hơn một chút đột nhiên lao tới, trong miệng ngậm đúng là vật mà Tô Từ đang cần để chữa thương cho Tiger.

Tô Từ mừng rỡ kêu một tiếng, vội chạy tới nghênh tiếp muốn nhận lấy lá chữa thương, nhưng đối phương lại dễ dàng tránh đi tay nàng, ánh mắt khinh miệt nhìn Tô Từ, sau đó tự mình nó đi đến trước mặt Tiger, đem diệp tử chữa thương để xuống đất, cổ họng cũng nhỏ giọng ừng ực.

Bộ dạng ôn nhu y chang lúc Tiger dỗ dành Tô Từ.

Tô Từ lập tức cứng ngắc đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn hành động của lão hổ trước mặt.

Cùng Tiger ở cùng với nhau như vậy lâu, tuy rằng nàng cũng không biết cách phân biệt giới tính lão hổ, nhưng dù sao vẫn có thể thấy được sự khác biệt giữa Tiger và lão hổ kia. Cuối cùng nàng đưa ra kết luận, lão hổ này là hổ cái.

Hơn nữa còn là một con hổ cái rất xinh đẹp, rắn chắc.

Tâm Tô Từ lộp bộp một chút, nàng đột nhiên vừa muốn cười lại vừa lo lắng. Cười là cười đối phương muốn tới câu dẫn Tiger nhà nàng, lo lắng là lo lắng không biết một lão hổ câu dẫn một lão hổ khác có hiệu quá hay không.

Sự thật chứng minh là không hiệu quả.

Con hổ cái vừa muốn tiến lên thêm một bước nữa, Tiger lại đột nhiên đứng lên, hướng tới hổ cái nhe răng gầm nhẹ, nó đành phải đứng tại chỗ dậm dậm mấy bước, cuối cùng vẫn là không cam tâm rời khỏi.

Tô Từ khẽ nhếch khóe miệng, nhanh chóng tiến lên đắp lá cây chữa thương cho Tiger.

Hắn ngoan ngoãn cho Tô Từ đắp thuốc xong, mới lấy đầu tới chà chà Tô Từ, cái đuôi quấn quanh ôm lấy chân nàng, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng ừng ực một tiếng.

Theo tầm mắt của hắn, một lần nữa Tô Từ nhìn xem thi thể chồng chất như ngọn núi nhỏ ở một bên, lại nhìn đôi mắt lóe sáng u quang của hắn, Tô Từ cũng cảm thấy vui lây.

Hắn là đang tự mãn nha.

Tô Từ cười cười, duỗi tay ôm đầu Tiger, hôn lên khóe miệng hắn một cái, mới nói: “Tiger thật lợi hại nha!”

Tiger lập tức khoái trá ừng ực một tiếng, cái đuôi vẫn tại trên chân Tô Từ không ngừng vỗ nhè nhẹ.

Sau đó, từ trong miệng Tiger nàng mới biết được, hôm đó quả thật là có địch nhân xâm phạm, mục đích đương nhiên là muốn đoạt ngọn núi bị tộc hổ chiếm cứ làm lãnh địa này.

Một đường đi đến đây, Tiger cùng Tô Từ đương nhiên biết rõ tài nguyên ở ngọn núi này quả thật là rất giàu có a.

Hơn nữa tộc nhân của Tiger lại bá đạo độc chiếm cả tòa ngọn núi này, tự nhiên sẽ dẫn đến xung đột.

Ngày đó Tiger dễ dàng tiến tới đây cư ngụ, đương nhiên là vì hắn là lão hổ, thuộc tộc nhân của hổ tộc.

Nhưng điều này cũng không phải mấu chốt của việc Tiger dễ dàng có thể cư ngụ ở đây. Bởi vì, nếu như ngươi không có năng lực chiến đấu dũng mãnh, không có khả năng vì tộc hổ cống hiến công sức, ngươi chắc chắn không thể tiếp tục được cư ngụ ở ngọn núi này cho dù ngươi là người cùng tộc với bọn hắn.

Địch nhân cũng là một phương bá chủ, lần này Tiger lại lấy một chống lại ba, lại thú chiến, cho nên dù Tiger bị địch nhân bám trụ vây công, cuối cùng bọn hắn cũng rơi xuống trong tay Tiger mà chết.

Những ngày tiếp theo, lãnh địa của Tiger cũng tăng lên gấp đôi. Cho dù những nơi đó Tiger vĩnh viễn không đến, các thú nhân khác cũng sẽ không dám tới nhúng tay chiếm lấy.

Chuyện tốt lúc nào cũng đi đôi với chuyện xấu.

Rất nhanh, Tô Từ liền phát hiện, sau khi năng lực của Tiger được đồng tộc công nhận, những trận đấu tiếp theo cũng mơ hồ lấy hắn cầm đầu mà đánh, cho nên cái người bạn lữ rườm rà như nàng cũng sẽ không được bọn hắn hoan nghênh.

Tô Từ có thể hiểu được suy nghĩ của bọn hắn. Tiger là cường giả, phối ngẫu với nàng thật sự là quá đáng tiếc, trong mắt bọn hắn nàng quả thật không xứng với Tiger.

Tô Từ chỉ có thể cười khổ, tuy rằng bây giờ thân thể của nàng được rèn luyện lợi hại hơn trước rất nhiều, nhưng hoàn toàn không thể so với Tiger, dù sao là không cùng một đẳng cấp mà.

Nàng cùng không để tâm tộc hổ nghĩ gì, nàng chỉ cần Tiger để ý nàng, nhận định nàng, là nàng đã thỏa mãn rồi.

Tuy nói là như thế, nhưng địch ý của tộc hổ đã nhắc nhở nàng một vấn đề đã làm nàng trăn trở bấy lâu nay.

Chính là… đến nay, nàng vẫn chưa có mang thai. (*Ayy! Tô Từ quá yếu đuối lại chưa mang thai con của anh “Gơ” nên trong mắt tộc hổ, Tô Từ càng tệ hại)

Ở chỗ này không có dụng cụ tránh thai không nói, hơn nữa mỗi thời kỳ rụng trứng Tiger cũng sẽ chà tới đây cầu hoan. Những lúc như vậy, Tô Từ cũng rất ít khi cự tuyệt, nhưng mà… nàng vẫn tiếp tục không có mang thai.

Cho dù nàng không kể đến cảm thụ của chính nàng, cũng phải nghĩ đến Tiger. Hắn có một bạn lữ hoàn toàn rườm rà, vướng chân hắn, lại còn không thể vì hắn thai nghén sinh tiểu hổ, thì hắn làm sao có thể ở trước mặt tộc nhân ‘làm hổ’ a. (* “khó làm người”, ta đồi thành “hổ” vậy A_A)

Tiger vẫn tiếp tục đối xử với Tô Từ không khác trước kia, nhưng gút mắc trong tâm nàng lại càng lúc càng nặng, nếu như nàng không thể mang thai thì… Tô Từ thực sự không nghĩ tiếp nổi nữa.

Nàng một lòng một dạ chỉ muốn cùng Tiger đi hết cuộc đời này, nhưng hiện thực quả thật đáng buồn. Càng buồn cười hơn là trước kia nàng còn lo lắng quá trình mang thai rồi sinh con không biết có gì nguy hiểm không, lại còn lẫn quẫn trong lòng lo lắng con của nàng và Tiger lớn lên về sau sẽ vượt qua như thế nào trong thế giới tự nhiên khắc nghiệt này nữa chứ.

Lại không nghĩ đến, ngay cả một mong ước có được một đứa trẻ thuộc về nàng và hắn, có thể sẽ bị hủy diệt mất không có hy vọng