Văn Diệp Nhiên không thể liên lạc được với Bạch Uyển Minh, nhưng như thế cũng khiến anh thở phào yên tâm được chút, ít nhất cũng có thể chứng minh rằng Thẩm Nhã Hinh hiện đang ở cùng một chỗ với Bạch Uyển Minh.
Mạnh Dục Thành nhìn tấm hình đang treo trên tường, đó là hình ảnh mà camera công ty đã ghi lại được, tuy độ phân giải rất thấp, nhưng anh vẫn có thể thấy được ánh mắt đau lòng tuyệt vọng của cô, anh bảo vệ ở tất cả mọi mặt, chỉ sợ sơ hở một chút cô sẽ bị tổn thương, nhưng ai dè người thương cô sâu nhất lại chính là anh.
“Bạch Uyển Minh có một ngôi nhà ở dưới vùng nông thôn của Cao Hùng.” Văn Diệp Nhiên nhìn tư liệu trong tay rồi nói cho Mạnh Dục Thành biết nơi mà hai cô gái có thể đang ở tạm.
Mạnh Dục Thành nhìn Văn Diệp Nhiên gật đầu thay cho lời cảm ơn, anh sẽ kiếm được cô sau đó trói chặt cô bên người cả đời.
“Nhã Hinh, ăn chút gì đi, cô không đói sao?” Bạch Uyển Minh đem cơm đến cho cô, nhưng lại lần nữa nhận được cái lắc đầu từ chối, từ lúc đến đây đã ba ngày rồi mà cô chỉ ăn vỏn vẹn có hai bữa cơm mà thôi, cứ tiếp tục như vậy thì có mình đồng da sắt cũng đâu có chịu nổi!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị ốm hẳn đi của cô, Bạch Uyển Minh chỉ có thể thở dài, hôm đó từ Khải Dương đi ra, Thẩm Nhã Hinh hốc mắt đầ nước nhìn cô nói là muốn rời khỏi Đài Trung.
Vì sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện không may nên cô đành đi chung, cuối cùng thì chẳng biết ma xui quỷ khiến ra sao mà lại dẫn Nhã Hinh chạy đến Cao Hùng, bản tính vốn không thích gần gũi với người khác của cô đã hoàn toàn bại dưới nước mắt của Thẩm Nhã Hinh rồi, chẳng lẽ cô nhóc này chính là khắc tinh của hội những người lạnh lùng sao? Cô lẫn Mạnh Dục Thành đều như thế, đều không nhịn được mà đối xử đặc biệt với cô nhóc này.
Nhắc đến Mạnh Dục Thành cô liền cảm thấy bất mãn, mục đích cô dẫn Thẩm Nhã Hinh về nhà chính là muốn tạo cho anh một cơ hội kiếm được Thẩm Nhã Hinh, thế nhưng đã ba ngày rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì cả, cô không thể không hoài nghi Mạnh Dục Thành không hề chung tình như cô vẫn tưởng rồi!
Nhưng nghĩ đến ánh mắt mà anh nhìn Thẩm Nhã Hinh thì cô lại cảm thấy không có khả năng lắm, bởi ánh mắt anh nhìn cô ấy đầy yêu thương cưng chiều như thế cơ mà!
Vài hôm trước cô đã đem theo nghi vấn đi kiếm một vài nhân viên cũ Bạch thị năm đó, và sau khi hỏi lại thì cô cuối cùng cũng biết đầu đuôi ngọn ngành tại sao năm đó Bạch thị lại phá sản. Thì ra quả thật là do cha mẹ cô không chịu thay đổi phương pháp kinh doanh, cứ một mực cố chấp giữ vững quan điểm của mình, vì thế cho dù Mạnh Dục Thành có cố gắng giúp đỡ cỡ nào đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng.
Cảm giác của cô đối với Mạnh Dục Thành vừa là giải thoát vừa là cảm kích, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác không biết nên làm sao cho đúng, kẻ thù mà mình hận bao nhiêu năm nay bỗng chốc lại trở thành ân nhân! Tình huống thay đổi chóng mặt như thế khiến cô trở tay không kịp, có lẽ cũng do tình trạng cảm xúc phức tạp như thế mới khiến cô quyết định giúp Thẩm Nhã Hinh chạy trốn chăng?
Haizz, hy vọng ông trời bảo hộ cho cô ấy, để cô ấy tìm được hạnh phúc của mình vậy, còn về riêng cô thì… Bạch Uyển Minh nhìn cánh đồng xanh bát ngát ngoài cửa sổ nở nụ cười khổ, tình cảm của cô đã chôn vùi theo cha mẹ từ lâu rồi.
“Tôi nấu cháo cho cô, ít nhiều gì cũng phải ăn vài miếng, đã ba ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị đói chết đó.”
Thẩm Nhã Hinh thò đầu ra khỏi sofa nhìn hai cái rồi lại co người lại, cô hận không thể đem mình co lại thành một cục thật nhỏ trên sofa, cô không muốn nhìn cũng chẳng muốn nghe bất kỳ thứ gì xung quanh.
Thì ra cảm giác vỡ vụn trái tim lại đau như thế, khoảnh khắc đó cô cứ tưởng như trời sập vậy, cô không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ cần vừa nghĩ để phải hít thở chung một bầu không khí với anh cô liền cảm thấy ngột ngạt, vì thế cô chỉ đành chạy trốn, chạy khỏi nơi khiến cô đau lòng đó.
Nghe tiếng bước chân, Thẩm Nhã Hinh tưởng Bạch Uyển Minh lại đến khuyên cô ăn cơm nên uể oái nói: “Tôi quả thật là ăn không vào, có thể không ăn không?” Nhưng người phía sau không trả lời, mà chỉ yên lặng đứng đó.
Mạnh Dục Thành tham lam nhìn cơ thể bé bỏng của Thẩm Nhã Hinh, sao cô lại im lặng biến mất như thế chứ? Anh còn tưởng mình sẽ mãi mãi mất đi cô nữa đấy, cũng may muốn kiếm được Bạch Uyển Minh không phải là một chuyện khó, rất rõ ràng là cô ấy chỉ đi chung chăm sóc cho Nhã Hinh mà thôi, không hề có ý muốn đem Nhã Hinh giấu đi.
Lúc gặp Bạch Uyển Minh ngoài cửa thì thấy cô ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn nhàn nhạt nói với anh: “Nếu anh đã đến thì chứng tỏ anh thật sự yêu Nhã Hinh, tôi không biết giữa hai người có hiểu lầm gì, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần là hiểu lầm thì có thể giải thích rõ ràng được.” Cô ấy ngập ngừng một lát lại nói thêm: “Về chuyện Bạch thị, cám ơn anh.”
Văn Diệp Nhiên có nói qua, cũng may có Bạch Uyển Minh, nếu không thì cô bé ngốc nghếch đó sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nào nữa, vì thế anh gật đầu với Bạch Uyển Minh rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó anh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của cô ấy mà đi thẳng vào nhà.
Đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy trả lời, Thẩm Nhã Hinh đành xoay đầu uể oải nói: “Quả thật là không muốn ăn mà…” Là cô đang nằm mơ hay xuất hiện ảo giác đây? Tại sao người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, người đã đem trái tim cô xé thành trăm mảnh lại xuất hiện ở đây thế?
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nước mắt đã tuôn như suối rồi, chẳng phải anh đã có tiểu thư đài cát ở nhà đợi anh rồi sao, sao anh còn đến đây kiếm cô nữa? Thẩm Nhã Hinh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể nhỏ nhắn của cô đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, những lời muốn nói đều hóa thành nước mắt mà thấm đẫm áo anh, đồng thời cũng làm bỏng rát tim anh.
“Lại khóc nữa rồi!” Mạnh Dục Thành xoay khuôn mặt ướt nhem của cô qua, chăm chú nhìn một hồi rồi hôn lên đôi môi anh đào của cô, vị mặn của nước mắt hòa lẫn trong răng môi của hai người.