Thẩm Nhã Hinh cố gắng đem những chuyện mà cô biết kể thật rõ ràng cho Bạch Uyển Minh nghe, lúc kể xong lại không nhịn nói giúp cho Mạnh Dục Thành: “Cô Bạch, tôi quả thật cảm thấy Mạnh Dục Thành không có làm gì sai cả, vả lại cô xem, lúc này chẳng phải anh ấy đang cố gắng đẩy mạnh cho việc nhuộm vải thủ công sao? Tôi nghĩ giữa hai người đã có quá nhiều hiểu lằm rồi.”
“Kêu tôi Uyển Minh đi.” Bạch Uyển Minh đưa tay giúp Thẩm Nhã Hinh lấy miếng lá khô trên đầu xuống, cô còn phải đi xác định lại sự thật, nếu những gì Thẩm Nhã Hinh nói là đúng thì những thứ mà cô nợ Mạnh Dục Thành đâu chỉ là một tiếng cảm ơn, mà còn phải có tiếng xin lỗi nữa.
“Có thể sao?” Thẩm Nhã Hinh vui vẻ nhảy cẩn lên, cô ấy nói thế có nghĩa là cô ấy chịu hòa giải với Mạnh Dục Thành sao?
Thẩm Nhã Hinh lại ngập ngừng hỏi: “Thế cô sẽ quay về phòng thí nghiệm chứ? Nghe nói không có cô, ở đó đã trở nên rối tùm lum rồi.”
“Tôi vẫn cần chút thời gian.” Thấy Thẩm Nhã Hinh lộ vẻ thất vọng, Bạch Uyển Minh liền không nhịn được nói thêm: “Nếu sự việc quả thật như cô nói thì tôi sẽ xin Mạnh Dục Thành cho tôi quay về.” Cô bỗng nhiên hiểu được lý do tại sao Thẩm Nhã Hinh có thể ở bên Mạnh Dục Thành rồi, sự chân thành đơn thuần, không biết cách ẩn giấu suy nghĩ của mình, có lẽ Mạnh Dục Thành đã rất lâu rồi không gặp loại phụ nữ như thế chăng?
“Thế quyết định rồi nhé, đợi lúc cô quay về tôi sẽ đến chào mừng cô.” Thẩm Nhã Hinh cười tươi như hoa nói, chuyện của Mạnh Dục Thành với Bạch thị đã trở thành một cái gai trong lòng cô, nhưg giờ Bạch Uyển Minh nói như thế thì đồng nghĩa mọi việc đã có thể giải quyết rồi.
“Thế giờ cô cần kiếm anh ấy nói chuyện không?” Thẩm Nhã Hinh chỉ chỉ về phía câu lạc bộ, “Hôm nay không được, nhưng cô yên tâm, vì Bạch thị, tôi sẽ không câu nệ mặt mũi hay tự tôn gì ở đây nữa, hơn nữa Mạnh Dục Thành quả thật có ân đối với Bạch thị mà.” Để ý thấy bắt đầu có người ra ngoài, Thẩm Nhã Hinh nhìn đồng hồ đeo tay, họ thế mà đã ngồi nói chuyện hơn hai chục phút rồi sao, cô lè lưỡi làm một cái mặt xấu, “Tôi phải quay về rồi, nếu bị anh ấy phát hiện tôi không ở trên xe thì anh ấy nhất định sẽ nổi giận mất.”
“Ừ, quay về xe đi.” Bạch Uyển Minh gật đầu, vẻ lạnh lùng trên mặt bị ý cười che đi, cô là con gái một, vốn cũng rất muốn có được một cô em gái dễ thương, nếu năm đó cha mẹ cô sinh thêm một cô con gái nữa, chắc cũng sẽ dễ thương như Thẩm Nhã Hinh chăng!
Cô không nhịn được chấp tay lại, thầm cầu nguyện với cha mẹ, cô cuối cùng cũng có dũng khí đi đối mặt với sự thật rồi.
Ba bốn ngày sau cuộc nói chuyện với Bạch Uyển Minh, Thẩm Nhã Hinh ngày nào cũng mong chờ sự xuất hiện của bóng dáng màu trắng đó, Mạnh Dục Thành vẫn không phát hiện sự kỳ lạ của cô, nhưng Bạch Uyển Minh mà còn không xuất hiện nữa thì anh ấy nhất định sẽ phát hiện mất.
Nhân lúc đi lấy tài liệu, Thẩm Nhã Hinh chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, haizzz, ngày chờ đêm chờ, cô thật sợ chờ đến hôm nào đó bỗng nhiên phát hiện mình bị biến thành một ‘Hòn vọng phu’ mất, thứ may mắn duy nhất là mấy hôm nay Mạnh Dục Thành đang bận rộn chuyện hợp tác với bên Pháp nên tạm thời vẫn không phát hiện những hành động kỳ quái của cô.
Thẩm Nhã Hinh vừa mới biết thì ra ông Khang Thái này không chỉ là một nhà thiết kế nổi tiếng, mà gia tộc của ông ta đang nắm trong tay đến hơn 30% chỉ số kinh tế của toàn Châu Âu.
Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, Thẩm Nhã Hinh cho rằng Bạch Uyển Minh sẽ không xuất hiện vào giờ ăn trưa đâu, thế là cô bắt đầu dọn bàn chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, lúc Mạnh Dục Thành họp thì anh ấy sẽ không ăn cơn, vả lại cuộc họp quan trọng như thế sẽ cần đến sự xuất chinh của những thư ký cao cấp như Tống Kiến Đông, nên cô cũng chẳng có việc gì làm, đó cũng là một trong những lý do khiến cô ngày nào cũng đứng bên cửa sổ trông ngóng sự xuất hiện của Bạch Uyển Minh, cô quả thật là đang chán đến tận chân trời rồi, chán đến mức sắp điên luôn.
Ngoại trừ việc nhận điện thoại, sắp xếp lại tài liệu cho Mạnh Dục Thành thì cô căn bản cũng chẳng còn việc gì để mà làm, vì để giết thời gian, cô thậm chí ngay cả sách tiếng Pháp cũng xách đến công ty luôn rồi, theo đà này thì việc ký hợp đồng với bên Pháp là 99% rồi, nên nhân cơ hội này học nhiều chút tiếng Pháp cũng tốt.
Thẩm Nhã Hinh vừa định kéo cửa phòng làm việc ra thì cửa lại bị một người khác từ bên ngoài đẩy vào, hai người ở hai mặt cánh cửa đều bị dọa cho hết hồn.
“Woa, sao anh ở đây, hù chết em rồi.” Thẩm Nhã Hinh vỗ vỗ lồng ngực, trái tim vẫn đang nhảy bùm bụp, một phần là vì hết hồn, nhưng phần nhiều hơn là do vui vẻ.
Lúc Mạnh Dục Thành bận rộn thì cứ như con rồng thấy đầu không thấy đuôi, thỉnh thoảng có gọi điện thoại đến thì cũng toàn là những mệnh lệnh dặn dò không hề dịu dàng tí nào với cô, tỷ như ăn cơm đúng giờ, buổi tối không được xem tivi quá lâu, ngủ hoặc là ngủ sớm một chút, làm lúc cô nhận điện thoại thì cứ theo bản năng mà thẳng lưng ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh bằng bộ dáng trông cực kỳ tức cười, nhưng ngay cả nhận được những cuộc điện thoại như thế thì cô cũng rất vui vẻ mà bắt máy.
Thẩm Nhã Hinh biết cô đã yêu sâu đậm người đàn ông này rồi, sự gặp mặt bất ngờ này như cây kim ghim vào lòng cô vậy, ghim thủng những nhung nhớ đang phồng dần lên trong trái tim, khiến cô không nhịn được chảy nước mắt, chỉ mới vài ngày không gặp mà cô đã nhớ anh như thế rồi.
Trong tình yêu, không ai có thể giữ được bình tĩnh cả, cho dù là một cô gái hoạt bát vui vẻ như cô cũng không thoát được ma chú đó, quay đầu nhìn lại thì phát hiện từ lúc cô gặp anh, nước mắt luôn đặt biệt nhiều, chẳng lẽ phụ nữ quả thật được làm từ nước sao?
“Khóc gì thế?” Mạnh Dục Thành sững người, đưa tay đóng cửa rồi ôm cô vào lòng.
Anh để cô ở lại phòng làm việc một mình khiến cô thấy tủi thân sao? Nhưng những cuộc đàm phán kinh tế lúc nào cũng khô khan phiền phức, anh mấy hôm nay cố gắng tăng ca cũng chỉ là muốn nhanh chóng giải quyết để ký kết được hợp đồng này rồi dẫn cô về nhà, nhưng kế quả lại khiến cô tủi thân rơi nước mắt rồi sao.
Mạnh Dục Thành ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, hôn lên những giọt nước bên khóe mắt, dùng sự dịu dàng hiếm có để dỗ dành cô, cô ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, không nhịn được hít sau vài hơi mùi vị của anh, anh không hút thuốc, lúc họp cũng có lệnh cấm hút thuốc, anh không bao giờ cho phép người nào hút thuốc trong phòng, nên trên người anh cũng không bao giờ có mùi thuốc lá khiến người ta khó chịu, cảm giác được mùi vị của anh bao bọc lấy rất tuyệt.
“Em mới không có khóc.” Thẩm Nhã Hinh bĩu môi không chịu nhận, nhưng giọng mũi nồng đậm đã tiết lộ tình trạng của cô lúc này.
“Không có? Thế cái này là cái gì, trời mưa rồi sao?” Mạnh Dục Thành cười nhạo cô, khẽ nhéo cái mũi vểnh lên của cô, “Xem này, khóc đến nổi mũi cũng sưng lên luôn rồi.”
“Thấy ghét.” Thẩm Nhã Hinh bị anh chọc cho bật cười, “Sao anh bỗng nhiên quay về thế? Buổi chiều không cần họp sao?” Mạnh Dục Thành nhìn dáng vẻ mong chờ của cô thì không nhẫn không nói: “Vẫn còn phải họp nữa, nhưng anh có nhiệm vụ giao cho em.”