Thư Ký Hà, Ngoan Một Tý Không Được À?

Chương 37: Thấy cảnh hẹn hò (2)




Đi gần đến khu dân cư, hàng quán xuất hiện ngày càng nhiều và chiếc bụng đói của anh cũng phải reo lên phấn khích vì mùi hương thức ăn thơm nức quá hấp dẫn.

“Anh đói!”

Bày ra vẻ mặt nũng nịu với em người yêu, dù muốn đi ăn nhưng anh sợ Diệp Thái không muốn nên cứ phải thăm dò trước.

Cậu cũng không quan tâm lắm, vô thức gật đầu thỏa mãn mong muốn của anh. Cảnh Thư hào hứng kéo Diệp Thái đến trước một quán ăn vặt. Nhìn khói bốc lên nghi ngút cùng tiếng xèo xèo của hàng nướng mà anh không thể ngừng nuốt nước miếng.

“Ông chủ, thịt dê nướng bán sao vậy?”

“3 tệ 1 xiên nhé!”

Anh vui vẻ nhận lấy những xiên thịt vẫn còn nóng hổi, đưa cho cậu ăn trước nhưng trái với sự háo hức của anh lại là vẻ thờ ơ xao nhãng của cậu.

“Em sao vậy?”

Từ lúc anh chạy về gặp cậu, dù Cảnh Thư tỏ ra rất hạnh phúc, phấn khích nhưng Diệp Thái cũng chỉ gượng cười ôm lấy anh. Lúc ăn cơm cũng trông vô cùng buồn bã, ăn uống chẳng ra sao, bây giờ đi tản bộ cùng nhau thì như người mất hồn theo sát anh, mình anh nói anh nghe anh trả lời chứ cậu hoàn toàn không quan tâm đến.

“Em làm sao vậy? Anh hỏi lần này là lần thứ ba rồi đấy, em trả lời đi chứ anh lo lắm!”

Cảnh Thư sốt ruột chờ đợi câu trả lời. Diệp Thái càng im lặng, càng ủ rũ thì càng kích thích sự tò mò, lo lắng của anh. Anh làm sao chịu được cảnh người mình yêu buồn bã, thờ ơ với mình như vậy.

“Em...haizz..

“Mau nói đi! Đi mà”



Diệp Thái vò đầu chán nản kể lại chuyện đó. Lớp của cậu được phân tổ để thi đấu với nhau thuyết trình về một vấn đề. Tổ của Diệp Thái có rất nhiều bạn học tốt, cậu cũng rất tự tin với bài thuyết trình của mình nhưng kết quả lại xếp thứ hai. Chỉ cách biệt có vài điểm khiến cậu rất thất vọng và buồn bã, hơn cả giải nhất còn được thưởng rất nhiều tiền nên cậu vô cùng tiếc nuối.

“Số tiền đó lớn lắm, nếu như em giành giải nhất thì tháng sau anh sẽ không phải gửi tiền cho em nữa.”

Diệp Thái lại thở dài tiếc nuối, vì chuyện này mà cậu mất ăn mất ngủ hai hôm liền.

Biết được lý do và hiểu được hoàn cảnh của cậu, Cảnh Thư cảm xúc rất lẫn lộn. Anh tiếc cho sự cố gắng nỗ lực của cậu, anh buồn vì việc đó khiến người anh yêu bận lòng nhưng rồi anh vui vì Diệp Thái đã nghĩ đến anh.

Ôm lấy gương mặt vẫn còn ủ rũ, Cảnh Thư nhẹ nhàng an ủi:

“Em đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là thiếu may mắn chút thôi. Còn về chuyện tiền nong thì em đừng lo, anh có để em thiếu thốn cái gì đâu.”

Chỉ vì câu khẳng định chắc chắn của anh mà Diệp Thái bật cười. Đúng là mấy năm qua Cảnh Thư lo cho cậu rất chu đáo, cậu muốn cái gì anh cũng sẽ đáp ứng được hết dù là rất nhiều tiền.

“Đừng có buồn nữa nhé, anh đau lòng đó, có biết chưa?”

“Ừm” Diệp Thái gật đầu vui vẻ kéo anh vào trong lòng.

“Sáng mai đi thì nhớ mai theo tiền, anh đã chuẩn bị sẵn, để ở trong tủ, chỗ cũ ấy. À, cả chiếc sơ mi mới mua nữa. Mặc đi học chắc sẽ hợp đó!”

“Em biết rồi, yêu anh lắm ý!”

Cậu kìm không nổi hạnh phúc mà ôm anh vào lòng, yêu chiều hôn lên môi anh. Cảnh Thư vừa ngượng vừa vui vừa mong chờ chỉ lên chóp mũi mình.

“Hôn lên đây nữa. Ở đây đau lắm!”

Diệp Thái mỉm cười hôn lên ngay: “Chụt! Người yêu của em còn biết đòi hỏi thế sao?! Bao nhiêu em cũng đáp ứng được.”



Cả hai sau đó đã ríu rít, vừa trò chuyện vừa ăn thịt nướng.

Hứa Minh Đường ngồi cách đó không xa đã ghen tức đến đỏ cả mắt.

Lần đầu tiên hắn được thấy một mặt khác của anh, không phải con Mèo lạnh lùng chảnh chọe hay giương móng lên cào mà là một bé Mèo con nũng nịu, đáng yêu, luôn quấn lấy chủ.

Cảnh Thư lúc ở cạnh cậu ta và ở cạnh hắn khác hoàn toàn.

Đi với cậu ta thì dính chặt không buông, đi với hắn thì cách xa cả mét. Chủ động nắm tay cậu ta còn với hắn, hắn chỉ vừa động vào ngón tay thôi anh đã hất tung tay hắn ra rồi. Ở cạnh cậu ta thì vui vẻ rạng rỡ như hoa tươi mà ở cạnh hắn thì nghiêm túc, khó ở, còn lườm hắn nữa. Nói với cậu ta thì giọng điệu ngọt ngào, nhẹ nhàng, chuyện kể không hết mà nói với hắn, một câu chưa nổi 10 từ, nếu có hơn thì chắc là câu chửi. Cậu ta hôn thì anh nũng nịu muốn hôn nữa mà hắn thơm má anh bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần anh lau đi vết môi ấy. (7)

Ôi càng nghĩ càng tức cái lồng ngực. Bây giờ còn được xem crush của mình cùng người yêu của ảnh chim chuột, ôm má, hôn môi, cười nói với nhau, Hứa Minh Đường không tức thì không tên Hứa Minh Đường.

Lạ đời kẻ thứ ba đi ghen với người trong cuộc.

Dù vẫn nhận thức rõ vấn đề đó, mình là người thứ ba, mình thích Cảnh Thư sau nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu vô cùng, trái tim đau lắm.

Nhưng hắn không đủ can đảm để bỏ đi mà cứ im lặng trong một góc nhìn bọn họ hẹn hò hạnh phúc. Chắc là do đã có men rượu trong người nên vậy, làm ra một số chuyện mà ngay cả bản thân cũng không ngờ tới.

Lại rót rượu ra uống, Hứa Minh Đường lấy cảnh thân mật của hai người trước mắt làm mồi nhắm. Cũng đậm vị phết, vị đắng cay.

Hứa Minh Đường tưởng tượng ra người đang được Cảnh Thư nắm tay đấy chính là mình, mình sẽ được anh ấy yêu thương như vậy nhưng mồi nhắm kia khiến hắn không thể say để mà chìm đắm trong ảo tưởng mơ mộng nên lại cười khổ nốc thêm rượu. Chẳng biết đến khi nào mới có thể say.

Một ngày trôi qua thật dài và đêm nay trôi qua cũng thật dài. Hứa Minh Đường lảo đảo bám theo hai người đến tận khi về nhà trọ.

Nhìn căn phòng sáng đèn rồi lại tối đèn, và tất cả im lìm trong màn đêm tĩnh lặng: “Ước gì..người trong đó...là mình..”