Thư Ký Hà, Ngoan Một Tý Không Được À?

Chương 34: Chọc hắn giận. (2)




Khi tỉnh dậy thì trời cũng nhá nhem tối và tất nhiên sẽ là Hứa Minh Đường kè kè nằm bên cạnh, hắn cũng đang ngủ.

Hai người đang ở trong tư thế: Cảnh Thư nằm ngửa còn hắn nằm ghé về phía anh, ôm chặt tay anh như sợ nếu anh tỉnh dậy trước sẽ chạy đi mất.

Cảnh Thư khẽ nghiêng mình nhìn nam nhân bên cạnh, sợ mất anh vậy cơ à,

thích anh nhiều thế cơ à?!

Nhìn lại bản thân thì anh thấy khá cọc cạch so với hắn. Gia cảnh bình thường, cũng không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng không giỏi giang xuất chúng, lại còn có người yêu rồi mà hắn cứ đâm đầu vào được mê ghê.

Còn Hứa Minh Đường thì đúng chuẩn nam chính tổng tài trong tiểu thuyết, giống cỡ 9 phần thôi.

Công tâm thì hắn không phải kiểu đẹp lồng lộn khiến người nhìn thích ngay từ lần gặp đầu, cũng không sở hữu hết những tiêu chuẩn cái đẹp quốc dân giống như Lâm Tĩnh.

Hứa Minh Đường đẹp bình thường: mắt một mí khi cười liền không thấy mặt trời, mũi cao nhưng không phải kiểu thịnh hành, à được cái mặt vline. Bù lại thì cao ráo, thân hình cũng rắn chắc, cơ nào múi nấy đều rõ rằng.

Mà dù hắn có xấu đi chăng nữa thì hắn cũng là con nhà thượng lưu, chinh chiến thương trường bao năm, rất rất rất nhiều tiền, nhiêu đó thôi cũng khiến người tầm thường như anh ngước mỏi cả mắt rồi.

Rốt cuộc là điểm gì ở anh khiến hắn bị thu hút vậy nhỉ, không thể là vì chuyện chăn gối được vì còn ti tỉ người rên giỏi hơn anh cơ.Bây giờ hắn theo anh sát đến gần như 24/7, ăn uống ngủ nghỉ làm gì đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Chẳng biết đến lúc nào mới có thể thoát khỏi tên cuồng kiểm soát này nữa.

Cảnh Thư trầm ngâm suy nghĩ như vậy.

“Nhìn lâu sẽ bị khô mắt đấy!”

Hứa Minh Đường toe toét cười trong lúc anh đang ngẩn ngơ nhìn hắn. Sếp Hứa ảo tưởng Mèo lợi dụng cơ hội mình đang ngủ để ngắm mình, rồi lại ảo tưởng Mèo đã rơi vào lưới tình.

Cảnh Thư vội cụp pha ngồi dậy: “Đừng có nghĩ vớ vẩn, bây giờ thì về thôi!”



“Anh thích tôi rồi phải không? Anh nhìn tôi say đắm lắm mà!”

“Chúng ta về thôi. Bất lực.

Hứa Minh Đường lè nhè mãi mới chịu về. Riết vậy mai mốt anh không thèm nhìn hắn nữa để hắn khỏi ảo tưởng suy nghĩ vớ vẩn. Chứ bây giờ một hành động nhỏ của anh cũng khiến hắn nghĩ là anh thích hắn.

Trời đã nhuộm đen, đã đúng giờ tan làm theo giờ hành chính. Bây giờ mà đi mua đồ về làm bữa nướng trong cái tiết trời mát mẻ này thì tuyệt bá cháy. Cảnh Thư muốn tan làm ghê mà sếp vẫn chưa cho, còn đang tính dẫn anh đi đâu đây không biết.

“Mình đi ăn nướng nhé?!”

"Ô!"

Trùng hợp làm sao khi Hứa Minh Đường cũng có ý định dẫn anh đến nhà hàng buffet phục vụ riêng để ăn tối.

“Anh cũng muốn ăn đúng không!? Vậy lát nữa ăn nhiều vào nhé!”

Rẽ phải theo chỉ dẫn trên xe, Hứa Minh Đường đã có kế hoạch sẵn cho tối hôm nay. Ăn tối xong sẽ cùng anh đi dạo chill chill một lát sau đó thì đi xem phim. Cũng lãng mạn chứ nhỉ, nói là hẹn hò cũng chẳng ai nghi ngờ đâu.

Nhưng những giấc mơ được vui vẻ với Cảnh Thư của hắn chưa bao giờ là trọn vẹn vì rất nhiều lý do, lần này là vì một dòng tin nhắn.

Cảnh Thư sau khi nhìn vào màn hình liền lập tức kêu hắn dừng xe. Hứa Minh Đường chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy anh sốt sắng cũng tấp ngay vào lề đường. Cảnh Thư tháo dây an toàn định xuống xe thì hắn kéo anh lại, lo lắng:

“Chuyện gì? Sao anh vội?”

”Cậu cứ đi ăn một mình đi, tôi bận đi hẹn rồi!”

“Hẹn ai? Giờ này?”

“Hẹn hò!”



Nói rồi anh liền muốn mở cửa xuống xe nhưng Hứa Minh Đường không chịu buông anh ra mà níu kéo giữ chặt tay.

“Không cho! Phải đi ăn với tôi. Bây giờ còn trong giờ làm đấy ai cho anh tan làm đâu hả??!!”

“Đừng ức hiếp người quá đáng nhé, tôi không ngại phốt cậu bạo hành nhân viên đâu!”

Muốn dứt nổ tại ra khỏi tai hắn nhưng lúc Minh Đường đi thật nhặt bằng cả hai tay khiến hai bên lôi kéo mà tưởng như bàn tay anh sắp rơi ra đến nơi.

Lời qua tiếng lại, người muốn đi, người níu kéo, không ai chịu nhường ai cũng không ai muốn thỏa hiệp.

Cảnh Thư muốn đi hẹn hò với Diệp Thái, đâu phải hôm nào cũng được ở bên người yêu nên khi có cơ hội thì anh nhất định không để mất nó.

Còn Hứa Minh Đường không muốn xa anh, không thích anh bỏ hắn một mình và chúa ghét anh với tên đó ở cạnh nhau.

“Tôi cũng tốt mà, hẹn hò với tôi thích hơn chứ! Ít ra anh cũng không phải trả tiền!!!”

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên làm Hứa Minh Đường phân tâm. Nhìn người gọi đến là Lý Đông Doanh, người này đã gọi thì chắc chắn hắn phải nghe máy rồi.

Nhưng còn Cảnh Thư của hắn thì sao?

Nhân lúc Hứa Minh Đường không chú ý đến, Cảnh Thư dứt mạnh tay rồi chạy ra vẫy xe. Bây giờ anh không muốn quan tâm hay nhiều lời với hắn nữa, anh đang háo hức muốn đi gặp người yêu của mình.

Hứa Minh Đường tiến thoái lưỡng nan nhưng vẫn lao ra khỏi xe đuổi theo anh. Chỉ tiếc là Cảnh Thư đã leo tót lên tắc xi phóng đi mất.

“Chết tiệt!”

“Thư Thư, anh cứ đợi đó cho tôi!”Cảnh Thư tinh nghịch ngoái lại nhìn. Thật may khi đã cắt được cái đuôi phiền phức đó.