Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 26:




Năm người ngồi ở bàn ăn khác ngẩng đầu lên, sắc mặt không tốt mấy: “Lâu đài cổ này không được sạch sẽ, nếu không tìm thấy chỉ sợ……”

“Mẹ nó, mày nói cái gì?” Thằng nhóc vừa nghe xong liền tức giận, đi vài bước rồi tóm lấy cổ áo của một người trong đó sắp ra tay đến nơi: “Thằng nhóc nhà mày dám nguyền rủa bạn gái tao.”

Người kia thở dài một hơi rồi đẩy tay cậu ta ra: “Cậu cho rằng chúng tôi mong muốn có người xảy ra chuyện sao? Con mẹ nó nơi này nháo quỷ rồi, buổi chiều tôi vừa ra khỏi cửa thì đụng phải một con quái vật rớt da mặt, nếu không phải vừa đúng lúc phòng chưa đóng cửa thì tôi đã bị nó kéo đi rồi.”

Người này hình như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩn ngơ, trên mặt hiện lên nỗi hoảng sợ.

Hàn Hướng Nhu xoay người liếc nhìn những người này một cái, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều dính âm khí, cũng không biết vài thứ kia thất thủ hay tính nuôi thêm hai ngày mà bọn họ đều quá may mắn khi thoát khỏi sự tấn công.

Nể tình hữu nghị khi cùng nhau lên thuyền, Hàn Hướng Nhu móc ra mấy lá bùa: “Có muốn bùa trừ tà không? Mang theo người có thể tránh được ba lần tấn công của quỷ quái đấy.”

Cậu nhóc và năm người ở bàn bên kia đều ngẩng đầu lên nhìn Hàn Hướng Nhu với biểu cảm kỳ quái, chỉ kém chút nói thẳng ra hai chữ lừa đảo.

Hàn Hướng Nhu nhún vai: “Ở bên ngoài tôi bán 100 nghìn một lá, chúng ta bị nhốt cùng nhau trên đảo nhỏ này cũng coi như có duyên, chiết khấu cho mọi người còn 10 nghìn một lá.”

Cậu nhóc đó cười nhạo một tiếng: “Cô đi cướp nhanh hơn đấy.” Nói xong cậu ta cũng không thèm ăn cơm mà xoay người đi ra ngoài.

Tuy năm người bàn bên kia cũng không phải thật sự tin tưởng nhưng ở nơi này thì rõ ràng tính mạng quan trọng hơn tiền nhiều, tuy buổi chiều bọn họ may mắn tránh được một kiếp nhưng đây mới là ngày đầu tiên, bọn họ không dám bảo đảm mấy ngày tới sẽ gặp phải cái gì. Nhỡ đâu thứ này có tác dụng là có thể giữ được mạng, nếu vô dụng……

Vài người liếc nhìn nhau, trên mặt mang theo nụ cười khổ, nếu vô dụng, mệnh không có thì còn đòi tiền làm gì.



“Tôi mua một lá.” Trong đó có một người nhiều tuổi nhất tự gọi là Lão Đàm đứng lên, lấy ra di động từ trong túi, sau khi đăng nhập vào app ngân hàng thì mới nhớ tới nơi này không có tín hiệu.

Lập tức Lão Đàm hơi hốt hoảng: “Tôi không mang nhiều tiền như vậy, lại không chuyển khoản được thì phải làm sao bây giờ?”

Hàn Hướng Nhu nghĩ nghĩ rồi nói: “Ghi giấy nợ, nhỏ một giọt máu của ông lên giấy nợ đó là được.”

Năm người ngồi cùng bàn với Lão Đàm đều lục tục dựa theo yêu cầu của Hàn Hướng Nhu viết xong giấy nợ và lấy được bùa trừ tà. Cũng không biết có phải do tâm lý hay không mà sau khi bọn họ lấy được bùa trừ tà thì khí lạnh vẫn luôn bám lấy bọn họ từ chiều tới giờ đều tiêu tán không thấy, ngược lại còn có cảm giác hơi ấm áp.

Hàn Hướng Nhu cất giấy nợ rồi hướng về vài người ở bàn khác hỏi: “Các vị có mua hay không?”

Ngồi ở bàn kia đều là những người còn rất trẻ tuổi, buổi chiều cũng may mắn không gặp phải chuyện gì, đối với những việc như này căn bản cũng không tin. Nếu không phải Hàn Hướng Nhu xinh đẹp thì bọn họ đã sớm mắng chửi rồi.

Hàn Hướng Nhu nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ là biết suy nghĩ của mấy người đó thế nào, cô xoay người nói với đồng nghiệp của mình: “Chúng ta đi thôi, tìm chỗ có thể ngủ được vào buổi tối.”

Phòng thư ký tổng cộng có mười bốn người, nếu tất cả đều ngủ ở một phòng thì ít nhất là cần loại phòng họp cỡ nhỏ. Hàn Hướng Nhu đi đến quầy lễ tân trực tiếp mở ra máy tính, từ trên hệ thống phát hiện tầng 3 có một phòng tổng thống xa hoa thì trực tiếp dùng máy ở quầy lễ tân lấy thẻ phòng.

Phòng tổng thống chiếm một nửa diện tích ở tầng 3, bên trong ngoại trừ có bốn phòng ngủ thì còn có thư phòng, phòng khách, phòng ăn, phòng họp loại nhỏ. Các cô lấy tất cả nệm, chăn đệm và hành lý dọn tới phòng tổng thống, tất bật đến 9 giờ tối mới được coi là sắp xếp xong. Hàn Hướng Nhu đều dán lá bùa trên cửa, cửa sổ, toilet; để đảm bảo buổi tối mọi người có thể ngủ ngon.

Nhiều người ở tại một phòng như vậy cũng là một loại thể nghiệm mới lạ, tâm tình của các thư ký cũng tốt hơn rất nhiều. Mọi người thay phiên nhau vào phòng tắm tắm rửa, những người còn lại ngồi trên đệm chia sẻ đồ ăn vặt từng người mang đến, mãi cho đến khoảng 11 giờ mới lục tục nằm ngủ.



Hàn Hướng Nhu có cảm giác mình mới ngủ không bao lâu thì có âm khí từ toilet tràn ra, Hàn Hướng Nhu nhạy bén mở to mắt xuống giường, rón ra rón rén đi vào toilet rồi đóng cửa lại.

Cửa sổ toilet mở rộng, gió biển thổi vào làm màn che bay tán loạn, lá bùa dán trên tường không thấy, nơi này đã thành cửa ra vào phòng của quỷ hồn.

Hàn Hướng Nhu men theo âm khí tìm đến bồn cầu, chỉ thấy một nữ quỷ đang gắng sức bò ra ngoài, cô ta nhìn thấy có người tới lập tức hưng phấn mà thất khiếu đổ máu rồi nở nụ cười quỷ dị với Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu thấy nữ quỷ này hơi quen mặt, cẩn thận đánh giá một chút thì phát hiện cô ta đúng là bạn gái bị mất tích của cậu nhóc kia. Đối với loại vừa mới trở thành quỷ, trên tay lại không dính tính mạng người, Hàn Hướng Nhu ngượng ngùng khi vừa thấy mặt là lấy lá bùa đánh cô ta nên cực kỳ khách khí lấy một cây lau nhà ở trong góc cầm lại đây trực tiếp ấn đầu nữ quỷ trở về.

Lần đầu tiên nữ quỷ ra tới lại đụng phải loại việc này, cho đến khi đầu bị nhấn hai lần xuống đường ống nước thì mới phản ứng lại được, lập tức giận đến mức âm khí tràn ra, lại bò ra khỏi bồn cầu một lần nữa.

Hàn Hướng Nhu nhìn cô ta như thế thì không biết phải làm sao: “Sau khi làm quỷ thật là người cũng choáng váng theo, cô nhìn bộ dáng đi tìm chết kia của cô xem.” Nói xong cô vươn ngón tay vẽ một lá bùa trên không trung, tức khắc gió lốc gào thét trong toilet, nữ quỷ bị gió cuốn tới ngoài cửa sổ và biến mất trong màn mưa.

Hình như kết cục của nữ quỷ này làm kinh sợ tất cả các quỷ quái ở lâu đài nên dù Hàn Hướng Nhu không dán lá bùa ở toilet nữa thì vẫn không có quỷ nào dám chui từ WC vào, toàn bộ tầng 3 đều im ắng, không có một con quỷ nào dám can đảm đặt chân tới nơi này.

Không có quỷ quấy rầy, Hàn Hướng Nhu ngủ một giấc tới 8 giờ sáng mới tỉnh dậy. Cô lười nhác vươn vai mở mắt, thấy có không ít đồng nghiệp đã thức dậy.

Hàn Hướng Nhu thay quần áo rồi nhìn thời tiết ở bên ngoài, mưa đã tạnh nhưng sương mù trên biển vẫn tồn tại, điều này đại biểu cho việc các cô vẫn không thể liên lạc được với bên ngoài như cũ.

Kế hoạch ban đầu của các cô là hôm nay muốn triển khai hoạt động team building, nhưng hiện tại ai cũng không có tâm tình đó, Trần Lâm tỉnh dậy từ sớm vẫn luôn cân nhắc đến chuyện này, thấy Hàn Hướng Nhu rửa mặt xong thì lập tức hỏi: “Hôm nay chúng ta muốn làm gì đây?”

Hàn Hướng Nhu nghĩ nghĩ rồi nói: “Đi thôn xóm nơi người dân trên đảo sinh sống, em muốn xem một chút bọn họ cất giấu bí mật gì!”