Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 25:




Tốc độ của nữ quỷ váy đỏ quá nhanh, cùng lắm mới hai ba giây đã nhảy tới cửa sổ. Trên mặt của Hàn Hướng Nhu lộ ra vẻ châm biếm, ngồi trên ghế dùng đôi mắt lão luyện nhìn nữ quỷ đang muốn thoát khỏi khòng.

Khương Manh Manh cách cửa sổ gần nhất, ban đầu cô còn muốn lấy bùa trừ tà ở trong túi ra cản một lần, nhưng chờ đến khi cô lấy ra thì nữ quỷ đã chạy đi, không nhịn được bóp cổ tay: “Cô ta chạy.”

“Cô ta trốn không thoát đâu.” Hàn Hướng Nhu vươn tay phải vẽ một lá bùa trên không, cũng không biết hạ thấp giọng niệm một câu gì mà chỉ thấy lôi điện thô to như cánh tay của trẻ con từ trên trời giáng xuống, trực tiếp làm nữ quỷ váy đỏ hồn phi phách tán.

Nháy mắt, mấy lệ quỷ trong phòng đang ngo que rục rịch đều ngừng lại mà nhìn Hàn Hướng Nhu với ánh mắt tràn đầy kính sợ. Ban đầu tưởng rằng cô gái này cầm một lá bùa mang theo lực lượng lôi điện đã rất lợi hại, không nghĩ tới cư nhiên còn có thể trực tiếp khống chế lôi điện trên bầu trời, quả thực quá dọa người.

Tầm mắt của Hàn Hướng Nhu từ ngoài cửa sổ nhìn lại đây, nụ cười trên mặt dịu dàng khác thường, “Trong các người có ai còn muốn đi ra ngoài mưa để bình tĩnh một chút không?”

Mấy con quỷ bị dọa lập tức lắc đầu, còn có con quỷ sau khi chết bị cắt đầu vì dùng sức quá mức nên suýt nữa ném đầu ra ngoài cửa sổ, bị dọa đến mức tiểu ra quần, hun đến mức mấy con quỷ bên cạnh lập tức che lại cái mũi rồi cách xa nó hai mét.

Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt cạn lời nhìn nó: “Có phải anh hơi nhát quá hay không?”

Khuôn mặt trên cái đầu đang lăn qua lăn lại ở mặt đất tràn đầy tuyệt vọng, một bàn tay của gã che lại đũng quần, một bàn tay còn lại xách đầu lên vội vàng trở về chỗ cũ.

Hàn Hướng Nhu nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ ăn cơm, cô không nghĩ lại tiếp tục lãng phí thời gian nên trực tiếp hỏi ngắn gọn: “Vừa rồi nữ quỷ váy đỏ kia nói có phải là sự thật hay không? Các người có phát hiện sự việc nào khác nữa hay không?”

Nam quỷ đái trong quần vì để lập công chuộc tội nên lập tức ngẩng đầu giành trước: “Cô ta nói đúng là sự thật, nhưng nơi cổ quái ở đảo Hải Thần này còn có rất nhiều. Giống như loại quỷ bị hại chết như chúng tôi sau khi màn đêm buông xuống mới có thể ra tới, trời sáng sẽ mất đi ý thức. Còn có những kẻ khoác da người của chúng tôi sẽ rời khỏi đảo Hải Thần sau bảy ngày, nhưng tôi đã quan sát được là bọn chúng dùng da của chúng tôi nhiều lắm chỉ có thể được một năm, sau khi bọn chúng phát hiện da trên người chúng bị bong tróc rách ra thì sẽ trở lại đảo Hải Thần và chờ đợi du khách mới.”

“Cho nên bọn chúng chỉ có thể đổi da ở đảo Hải Thần?” Ngón tay của Hàn Hướng Nhu gõ trên đùi hai nhịp: “Nói như vậy thì hẳn là bọn chúng chính là người đảo Hải Thần?”

Một tên quỷ khác gật đầu: “Chắc vậy, nhưng việc tôi cảm thấy kỳ quái là theo tôi thấy dân trên đảo Hải Thần ít nhất có đến bảy tám chục người, tuy không phải đồng thời đổi da nhưng ít nhất là 30 người không đủ, bọn chúng tình nguyện vì chia của không đều mà đánh nhau tranh dành cũng không cho phép thêm dù chỉ một du khách tiến vào đảo.”

Hàn Hướng Nhu lại hỏi thêm một số vẫn đề nữa, những tên quỷ này thành thành thật thật nói ra những gì mình biết không sót lại điều gì, Hàn Hướng Nhu cũng tuân thủ lời hứa, sau khi hỏi xong trực tiếp mở quỷ môn đưa bọn họ đến âm tào địa phủ.

Đối với tình huống của đảo Hải Thần đã có hiểu biết sơ bộ, Hàn Hướng Nhu cảm thấy thức ăn ăn từ giữa trưa đã tiêu hóa gần hết nên xoay người thương lượng với Trần Lâm: “Nếu không thì chúng ta ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói.”

“Ăn cơm?” Vẻ mặt của Trần Lâm hơi cứng đờ: “Em nói cơm chúng ta ăn có phải là người của đảo Hải Thần làm?”



“À, chị nói là những kẻ thay đổi da người hả?” Hàn Hướng Nhu lớn gan nói một câu, tức khắc người trong phòng khách và phòng ngủ đều lộ ra biểu cảm muốn nôn mửa.

Hàn Hướng Nhu gãi gãi mặt, nỗ lực trấn an mọi người: “Tuy người nấu ăn có vẻ không ra người không ra quỷ nhưng những đồ ăn đó rất sạch sẽ, không có quỷ khí cũng không có âm khí.” Nghĩ nghĩ, Hàn Hướng Nhu lại bổ sung một câu: “Chị nghĩ xem, người nơi này muốn da của chúng ta thì tự nhiên sẽ không để chúng ta đói đến mức mắc bệnh, như vậy sẽ khó coi.”

Khương Manh Manh bất lực nhìn cô, an ủi như vậy còn không bằng không có.

***Bất lực: Bản convert là ‘hữu khí vô lực’.

Nhìn vẻ mặt của nhân viên phòng mình không được tốt lắm, Trần Lâm bèn đứng lên: “Ít nhiều gì thì cần ăn một ít, rốt cuộc chúng ta cần ở đây bảy ngày, không ăn cơm là không khiêng được. Đi thôi, nhanh ăn cơm chúng ta còn tìm một nơi rộng lớn, buổi tối hôm nay mọi người ngủ cùng nhau.”

Nghe được câu này, sắc mặt các thư ký đều đẹp hơn nhiều, tuy mấy người Vương Giác không chạm mặt với nhân viên lễ tân bị tróc da mặt và nữ quỷ ở thư viện nhưng vừa rồi nhìn thấy một hàng lệ quỷ đã thực mở mang tầm mắt, các cô thật sự không muốn ngủ đến nửa đêm vừa mở mắt thì thấy có thứ bay trên trần nhà đối mặt với mình. Mà ở một chỗ với Hàn Hướng Nhu thì yên tâm hơn nhiều, hành động vừa rồi của cô làm quỷ đều sợ hãi, đây là lần đầu tiên các cô nghe nói đến có quỷ có thể bị doạ sợ đến mức đái luôn trong quần đấy.

Một nhóm người tốp năm tốp ba lôi kéo tay nhau rời khỏi phòng, bởi vì quá nhiều người nên thang máy không tải được hết, nhưng mọi người không dám vào thang máy khác cho nên dứt dứt cùng nhau đi cầu thang bộ.

Nhà ăn vẫn bày đầy đồ ăn phong phú như cũ, thậm chí còn có một anh chàng rất trẻ tuổi đẹp trai đang đứng ở bên trong chiên bò bít tết. Nhưng sau khi người trong phòng thư ký nhìn thấy anh ta thì sắc mặt đều thay đổi, khuôn mặt người này rõ ràng giống như đúc với tên quỷ mà vừa rồi Hàn Hướng Nhu tiễn đưa đi địa phủ.

Gã này khoác da người của người khác.

Mọi người nhìn nhau một lúc, đều thể hiện ra biểu cảm ghê tởm rồi xoay người đi về hướng khác.

Hàn Hướng Nhu dạo qua một vòng thì cầm được hai cái mâm lớn đựng đầy đồ ăn, thậm chí bò bít tết mà anh chàng đẹp trai đổi da kia đang chiên cô cũng muốn một phần. Những người khác lại không buồn ăn uống, các cô cầm một vài quả trướng gà luộc, cảm thấy trong số những đồ ăn đó thì trứng luộc khá là an toàn.

Trần Lâm vừa bóc vỏ trứng vừa nhìn xung quanh, nhà ăn chỉ có hai mươi người, không biết những người khác không kịp xuống dưới hay gặp phải chuyện ngoài ý muốn nữa.

Vài người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều im lặng không nói gì. Cũng may anh chàng đẹp trai đổi da kia chỉ ở nhà ăn nửa giờ thì buông cái kẹp trong tay ra và rời khỏi nhà ăn. Hàn Hướng Nhu đứng ở cửa nhà ăn rướn cổ ra nhìn một lúc rồi mới xoay người trở lại vị trí cũ: “Gã đó rời khỏi lâu đài rồi, quầy lễ tân cũng không có người ở.”

“Đây là cái nơi quái quỷ gì đây.” Bỗng nhiên có một giọng nói tức muốn hộc máu truyền tới từ cửa nhà ăn. Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn lại thì thấy là một thằng nhóc trẻ tuổi, cậu ta đi vào rồi hướng về các du khách đang ăn cơm hỏi: “Mọi người có nhìn thấy nhân viên phục vụ khách sạn không? Buổi chiều bạn gái của tôi có đi ra ngoài một chuyến mà đến bây giờ vẫn chưa về, tôi tìm cả buổi rồi mà một nhân viên phục vụ cũng không thấy, di động cũng không có tín hiệu.”