Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 20




Dù giận dữ, cho là Ngô Quốc Đống vì quá sợ bọn Hồng Hoa hội mà coi thường bản lãnh của mình, Trương Siêu Trọng cũng không dám quá tự đại mà trở nên bất cẩn nên sau đó liền mời ngay viên Tổng binh phủ Lượng Châu đến thương lượng.Theo kế hoạch, viên Tổng binh phủ Lượng Châu này sẽ điều động 800 tinh binh phối hợp với lực lượng của Trương Siêu Trọng để áp giải khâm phạm. Viên Tổng binh biết là việc quan trọng nên chẳng dám một mình đảm đương nên gọi Phó tổng binh Tào Năng và Tham trưởng Bình Vượng giao phó trách nhiệm, dặn hai người chia quân ra làm ba đạo thành tiền, hậu, và trung. Ba đạo quân này sẽ hộ tống Trương Siêu Trọng đem khâm phạm đến Tường Lan rồi sau đó nhường trách nhiệm lại cho quan binh địa phương tại nơi này.Đoàn người lên đường rời khỏi Lượng Châu. Trên lộ trình, bọn binh lính gain dâm hà hiếp phụ nữ, cướp của, bắt gà trộm chó, làm đủ điều tàn ác, gây khổ sở cho dân chúng không biết mấy. Tiếng khóc lóc than van, oán trách như vang dậy cả một trời.Đi được hai ngày, đoàn người đến Song Tử. Qua khỏi thị trấn ấy chừng vài chục dặm, vào khoảng giờ Thìn, thấy có hai thanh niên đang ngồi cởi trần, như phơi nắng dưới gốc cây. Tại đó có hai con tuấn mã được cột chặt.Hai tên Thanh binh trông thấy liền láy mắt cho nhau một cái rồi chạy tới quát nạt :- Ê! Hai tên kia ăn cắp ngựa của ai đó? Mau nộp lại cho bọn ta thì mới mong được toàn tánh mạng!Một trong hai thanh niên với gương mặt tuấn tú cười đáp :- Chúng tôi là kẻ lương dân làm ăn khó nhọc, dám nào trộm cắp của ai đâu?Một gã Thanh binh lên mặt hỏi :- Bọn ta đi đường xa cần ngựa. Cho mượn đỡ được không?Tên binh kia lại nói :- Thì cứ lấy mà cỡi chứ chẳng lẽ còn phải hỏi mượn chúng nữa à!Chàng thanh niên vui vẻ nói :- Được! Nếu hai vị cần ngựa thì chúng tôi sẽ sẵn sàng giao ngay chứ có gì đâu mà phải bận tâm!Gã Thanh binh cười, ra vẻ khoái chí :- Có như vậy mới gọi là lương dân biết điều chứ!Hai thanh niên cùng đứng dậy ra gốc cây mở dây cột ngựa ra nói :- Hai vị phải cẩn thận nhé!Hai gã Thanh binh nạt nộ :- Để kệ chúng ta. Phận sự các ngươi đến đây là hết rồi. Mau cút đi!Hai tên Thanh binh toan giựt lấy cương thì bỗng nhiên hai thanh niên nhào tới đấm đá hai gã túi bụi rồi nắm hai tai chúng liệng sấp xuống mặt đường như thảy hai con chó.Đạo Thanh binh chiêng trống nổi lên liên thinh nghe đinh tai nhức óc. Hai thanh niên sau đó nhảy lên lưng ngựa sấn lại hai chiếc tù xa.Những gã xa phu hầu hết là những tên lính già yếu đuối, vì vậy hai chàng thanh niên xông vào dễ dàng chẳng chút kháng cự.Một thanh niên khoát màn che lên, tay cầm đao cắt đứt gọi lớn :- Tứ ca có trong xe này không?Trong xe vang lên tiếng người đáp lại :- Ủa kìa! Thập nhị đệ!Thanh niên ấy, tức Thập nhị đương gia Thạch Song Anh vội vã nói :- Tứ ca! Chúng em đến cứu anh đây! Anh cứ yên tâm! Sắp có đủ mặt các anh em khác cùng đến sau.Trong lúc đó Phó tổng binh Tào Năng và Ngân Bá Càn bị thanh niên kia dùng song câu đánh cho một trận mờ người, chỉ biết phải ráng cố sức mà đỡ thôi.Nhưng sao đó, đám Thanh binh kéo đến như nước vỡ bờ. Hai thanh niên nhận thấy lâm vào tình thế “bất địch chúng” liền phóng ngựa như bay tẩu thoát. Ngân Bá Càn và Tào Năng ra sức rượt theo không ngừng.Đêm ấy, bọn Trương Siêu Trọng tạm trú tại phố Thanh Thủy. Hôm sau, vừa sáng sớm đã nghe tiếng quân sĩ kêu la thất thanh làm náo loạn cả lên. Tào Năng và Bình Vượng ra ngoài thì thấy rõ vài chục tên Thanh binh bị mổ bụng, moi hết cả ruột gan ra ngoài trên vũng máu mà đầu vẫn ở trên gối như đang nằm ngủ vậy. Cả hai đều thất kinh, không biết ai đã gây ra màn giết chóc thảm khốc như vậy. Đám Thanh binh thì tụ năm tụ ba, chụm đầu bàn tán thì thầm, cho là “quỷ thần hiển lộng” chứ không người nào có thể vào tận nơi giết bao nhiêu người bằng cách này mà không gây ra tiếng động nào...Đi thêm một ngày nữa thì đến Khoán Thạch. Đây là một thị trấn lớn. Mướn năm khách sạn mà vẫn không đủ chỗ chứa đoàn quân đông đúc thành thử quan binh phải chiếm thêm nhiều nhà của dân chúng trong vùng để có chỗ cho quân lính tạm trú qua đêm.Trời vừa nhá nhem tối, thình lình năm trại đều bỗng dưng phát hỏa, tiếng kêu la vang dậy tứ phía.Sợ Hồng Hoa hội áp dụng chiến thuật “Diệu hổ ly sơn”, Trương Siêu Trọng ra lệnh cho đám thị vệ không được hoảng hốt mà chỉ tập trung lực lượng mà canh giữ Văn Thái Lai và Dư Ngư Đồng cho thật kỹ mà thôi.Lửa mỗi lúc càng lan rộng ra. Ngọn lửa bốc lên thật cao, khói bay tỏa ra khắp một vùng.Tào Năng chạy đến gặp Trương Siêu Trọng la hoảng :- Có bọn thổ phỉ tấn công! Xin ngài hợp sức với chúng tôi chống cự!Trương Siêu Trọng đáp :- Bọn tôi dù sống chết cũng vẫn phải ở sát khâm phạm mà canh giữ thôi. Xin Tào tướng quân chịu khó chỉ huy binh sĩ mà chống với bọn thổ phỉ thì hơn.Tào Năng vâng lệnh đi ra. Bên ngoài tiếng kêu la thảm thiết hòa với tiếng chân dồn dập của những quân lính tìm đường chạy trốn. Lửa vẫn cháy bùng, tiếng nổ lốp bốp làm ngói đổ gạch tan tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt.Trương Siêu Trọng sai Đoàn Đại Lân và Châu Tổ Âm lên trên nóc để xem thử động tịnh bốn phía ra sao. Y cương quyết không bước ra khỏi cửa một bước ngoại trừ cường địch tấn công và tận nơi.Giữa những tiếng la hét bên ngoài chợt đâu vang lên tiếng ngựa, dường như mỗi lúc mỗi gần lại. Đoàn Đại Lân và Châu Tổ Âm cho biết rằng đoàn kỵ mã nhắm về hướng Đông mà chạy. Tào Năng bỗng từ nơi khói lửa chạy ra đến gặp Trương Siêu Trọng nói :- Bọn thổ phỉ bị tôi đánh lui cả rồi!Trương Siêu Trọng hỏi :- Trận này bên ta bị tổn thất nhiều ít?Tào Năng cứng họng, đứng im không sao trả lời được. Mãi một lúc sau hắn mới ú ớ :- Thưa ngài, bên ta chẳng có một người nào bị thương cả.Trương Siêu Trọng cười ruồi, nói một cách mỉa mai :- Vậy sao!Thấy mặt Trương Siêu Trọng cười bí hiểm mà chẳng hỏi thêm lời nào, Tào Năng nói :- Bọn thổ phỉ này rất là hùng hổ. Tên nào cũng có võ công trác tuyệt cả. Chỉ có một điều quái lạ là chúng không cướp của giết người mà cứ tìm bọn ta mà chém giết không nương tay. Lúc rút lui, chúng còn móc ra 500 lượng bạc đưa cho chủ khách sạn bảo là bồi thường thiệt hại.Trương Siêu Trọng nói :- Bọn ấy mà Tào tướng quân gọi là thổ phỉ sao? Thôi! Ông hãy cho tất cả mọi người đi nghỉ đi đẻ mai còn lên đường sớm.Tào Năng vâng lệnh lui ra. Hắn tìm đến người chủ lữ quán là lão Mân, buộc tội là cấu kết với thổ phỉ để giết hại quan binh để làm tiền. Lão Mân sợ hãi, lạy lục van xin thế nào cũng không được, phải đút lót cho hắn ta 500 lượng bạc mới được êm chuyện.Sáng hôm sau, phải đến gần giờ Ngọ đám quan binh gần như mới hoàn hồn, tập trung lại được. Trông cả đám chẳng khác gì một nhóm tàn quân sau một trận giao tranh. Trương Siêu Trọng không dám chậm trễ, liền ra lệnh khởi hành. Đi được hai tiếng thì đường đi mỗi lúc mỗi hẹp lại, địa thế hiểm trở kỳ khu
data-ad-slot="8346126209">