Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 19




Nhắc lại Dư Ngư Đồng sau khi vâng lệnh Trần Gia Cách đi tìm tin tức của Văn Thái Lai. Sau khi qua sông, Dư Ngư Đồng lên bờ tìm cách hỏi thăm nhưng nhưng chẳng được kết quả gì. Một hôm, Dư Ngư Đồng đến Lượng Châu. Đây là một thương cảng đông đúc, giàu có. Lượng Châu là một quận lớn của phủ Cam Tân. Chàng vào một quán cơm ở ven con đường phía Nam quận lỵ. Thấy bên dưới quá đông, Dư Ngư Đồng lên trên lầu bảo tửu bảo dọn một mâm cơm rượu.Ngồi một mình lại nghĩ đến Lạc Băng, Dư Ngư Đồng khó cầm được giọt lệ. Chàng vẫn biết đây là một mối tình tuyệt vọng nhưng hễ càng muốn quên đi lại càng nhớ.Nhìn lên vách, thấy có nhiều bài thơ vịnh cảnh Lượng Châu có ký tên và đề rõ cả ngày giờ của du khách đến đây ăn nhìn cảnh vật mà động lòng. Thi tứ Dư Ngư Đồng bỗng trào ra. Chàng lấy bút đề một bài thơ lên vách như sau:Kim địch tung hoành nhất khứ lai,Thu phong sầu tự bất năng bài.Nhân ngôn hậu chuyển trường sinh đoản,Ngã dĩ ưu quân chuyển thập hoài.Ngư ĐồngRượu vào, nhưng sầu nan giải. Dư Ngư Đồng cố ngâm nga để khuây lắng mà lòng vẫn mãi không sao vơi được.Dư Ngư Đồng nhìn xuống dưới lầu chợt thấy có hai người đi lên. Người đi trước hình như chàng đã có gặp ở đâu mà nhớ chưa ra. Chàng ngồi nặn óc một hồi mới chợt nghĩ ra là tên quan sai đã đụng độ với chàng ở Thiết Đảm trang. Hình như hắn không nhận ra chàng nên cứ tự do với nói chuyện với đồng bọn mà không sợ ai nghe thấy. Lên đến nơi, hai tên nhìn tứ phía rồi chọn một cái bàn gần Dư Ngư Đồng mà ngồi.Dư Ngư Đồng giả gục mặt lên bàn như say rượu, ngủ mê, miệng ngáy “khò khò”. Tửu bảo lại lay chàng mấy lần mà không thấy cựa quậy gì cũng đành chịu thua, bỏ đi phục vụ bàn khác.Tên quan sai cùng đồng bọn của hắn nói toàn những chuyện bậy bạ tầm phào, chẳng có gì quan trọng. Một lát sau, Dư Ngư Đồng nghe một tên trog bọn nói :- Này Đoàn đại ca! Anh lần này đã lặp được đại công. Chẳng hiểu rồi đây hoàng thượng sẽ thưởng cho anh những gì xứng đáng.Người họ Đoàn ấy đáp :- Thưởng gì đi chăng nữa tôi cũng không ham. Tôi chỉ muốn thái thái đưa người ấy đến Hàng Châu trước đã. Nói thật với chú em, tám viên thị vệ rời khỏi Bắc Kinh chỉ còn có một mình tôi sống sót mà về được với vợ con mà thôi. Còn bảy người kia thì thật kém may mắn. Không phải tôi ca ngợi địch mà làm giảm uy phong của mình, nhưng còn sống sót trận đánh ấy mà trở về thì thật là phúc 30 đời để lại. Thế nhưng bao nhiêu công lao bọn Ngự lâm quân đều cướp hết. Bọn Ngự tiền thị vệ chúng tôi thì chẳng ai thèm đếm xỉa tới. Này Châu đệ! Lạ một điều là chẳng hiểu vì lẽ nào có lệnh truyền không giải kẻ ấy về Bắc Kinh như mọi người tưởng mà lại bí mật đưa về Hàng Châu? Kể cũng lạ! Nhưng tôi lại thích vậy, vì biết đâu về Hàng Châu thái thái sẽ xét công lao của mình nhiều hơn là về Bắc Kinh chỉ có một Hoàng đế tự quyền ban thưởng!Người họ Châu đáp, giọng hắn nhỏ hơn người họ Đoàn một chút :- Chị tôi vốn là người trong phủ của Lưu đại học sĩ nên biết rõ vụ này. Tôi nghe lóm được chị tôi nói với anh tôi rằng lần này Hoàng Thượng định đi Giang Nam một chuyến. Sở dĩ phải giải kẻ ấy đến Hàng Châu là cốt ý để Hoàng Thượng đích thân thẩm vấn.Người họ Đoàn “hừ” một tiếng, nốc một hớp rượu, giọng lè nhè :- Bọn chú sáu người từ Bắc Kinh đến đây lâu rồi, sao gọi là mới vâng thánh chỉ?Người họ Châu đáp :- Vì đây là điều tối mật. Chắc anh cũng thừa biết, Giang Nam là tổng hành dinh của Hồng Hoa hội
data-ad-slot="8346126209">