Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 17




Theo sự hướng dẫn của thư đồng Tâm Nghiện, Trần Gia Cách lãnh đạo quần hùng Hồng Hoa hội đuổi theo bọn quan sai ráo riết. Đi chừng bốn năm dặm đã thấy một dãy người ngựa đi thành đường thẳng ở vùng bình nguyên hoang dã phía trước. Vô Trần đạo nhân đang đi đầu, bèn rút kiếm hô lớn:- Anh em! Lên!Chạy thêm ngoài một dặm nữa, bóng người phía trước càng ngày càng lớn. Con bạch mã của Lạc Băng đang cưỡi sải vó như bay, chỉ chớp mắt đã đuổi kịp quân địch. Nàng tuốt song đao ra cầm sẵn, định vượt lên trước rồi sẽ quay lại chặn đường.Đột nhiên phía trước vang lên những tiếng “lộp cộp”, một đoàn mấy chục con lạc đà và ngựa từ phía đông xung phong về phía Tây. Chuyện này thật sự bất ngờ, Lạc Băng bèn kéo dây cương dừng ngựa lại, xem thử đoàn lạc đà và ngựa này là của ai. Lúc này bọn quan sai cũng dừng hẳn lại, có người lớn tiếng quát hỏi, nhưng đội lạc đà phía trước mặt càng chạy càng nhanh, đại đao lấp loáng xông thẳng vào giữa đội ngũ quan sai, hai bên bắt đầu hỗn chiến.Lạc Băng kinh ngạc, không hiểu từ đâu xuất hiện nhóm viện binh này. Chẳng bao lâu nhóm người Trần Gia Cách từ phía sau cũng tới nơi, cùng đứng theo dõi trận chiến.Rồi lại có một con bảo mã màu vàng từ phía trước xuất hiện, đi vòng qua tránh trận hỗn chiến, phi thẳng đến chỗ quần hùng Hồng Hoa hội. Gần tới nơi thì mọi người nhận ra chính là Vệ Xuân Hoa. Chàng chạy tới trước mặt Trần Gia Cách, lớn tiếng nói:- Tổng đà chủ! Đệ và Thạch Song Anh giữ ở cửa thung lũng, bị nhóm người Duy này xung phong qua mặt, không sao ngăn cản nổi. Đệ vội vã chạy về báo cáo, nào ngờ họ lại đánh nhau với bọn ưng khuyển kia.Trần Gia Cách lên tiếng:- Đạo trưởng nhị ca, Triệu tam ca, Thường ngũ ca và Thường lục ca! Bốn vị mau tiến lên đoạt lấy cỗ tù xa chở Tứ ca. Còn tất cả khoan hãy ra tay, xem rõ tình hình rồi tính sau.Bốn người đồng thanh vâng dạ, ruổi ngựa xông lên phía trước. Hai tên bộ khoái lớn tiếng hỏi:- Bằng hữu thuộc phe nào vậy?Triệu Bán Sơn không đáp, phóng ngay hai mũi cương tiêu. Một trúng yết hầu, một trúng bụng dưới, hai tên bộ khoái lập tức nhào xuống ngựa.Triệu Bán Sơn mang ngoại hiệu là Thiên Thủ Như Lai có ngàn tay, vì miệng ông lúc nào cũng cười, khuôn mặt hiền từ, tấm lòng nhân hậu, chiều chuộng người khác vô cùng, nhưng trên người ông lại toàn là ám khí đủ loại, phóng ra vừa nhanh vừa chính xác. Hai bàn tay ông chỉ trong khoảnh khắc là có thể phát xạ rất nhiều loại ám khí, người đứng kế bên cũng đừng hòng nhìn thấy rõ ràng. Phen này Hồng Hoa hội đem toàn lực cứu người, không ngờ người lập được chiến công đầu tiên lại là Thiên Thủ Như Lai Triệu Bán Sơn, xưa nay vốn khiêm tốn, tính nết ôn hòa. Bốn người phi ngựa đến gần cỗ xe lớn, thì phía trước có một người Duy đầu quấn vải trắng đưa thương đâm tới. Vô Trần đạo nhân nghiêng người tránh né, không đánh trả mà chạy thẳng tới cỗ xe. Một tiêu sư múa đao chém thẳng đến, Vô Trần đạo nhân vung kiếm ra gạt. Lưỡi kiếm nhanh như điện chớp, thuận theo thế đao mà lướt tới đối phương, chặt đứt bốn ngón tay của hắn. Rồi ông lại ra chiêu “Thuận Thủy Thôi Chu” đâm vào ngực tên tiêu sư đó. Vô Trần đạo nhân nghe thấy sau gáy có tiếng gió rít lên, biết có địch nhưng không thèm quay đầu lại. Tay phải ông đảo kiếm chém ra sau, từ dưới hớt lên. Thanh kiếm chém trúng tên địch từ dưới nách phải qua tới vai trái, thế là tên bộ khoái muốn ám toán sau lưng đã bị chém thành hai khúc, máu tươi bắn ra tung tóe. Triệu Bán Sơn và Tây Xuyên song hiệp đứng sau nhìn thấy rõ ràng bèn cổ võ tưng bừng. Bọn người Trấn Viễn tiêu cục nhìn thấy kiếm pháp của Vô Trần đạo nhân đều kinh hãi, hai người phe mình sử chưa hết một chiêu đã bị giết rồi. Chúng sợ đến muốn vãi cả trong quần, run giọng la lên:- Nguy rồi! Mau chuồn thôi!Tây Xuyên song hiệp chạy gần tới cỗ xe lớn, thì bên cạnh lại có bảy tám người Duy chạy ra, múa đại đao cản trở. Song hiệp bèn thi triển phi trảo giao đấu với họ.Một tên tiêu sư lùn tịt, trông như con ma đói vội kéo con lừa đang kéo cỗ xe lớn đó quay đầu lại, vung roi quất mạnh. Cỗ xe chạy nhanh, còn hắn thì phi ngựa chạy theo sau. Tên này không phải là ai khác hơn mà chính là Đổng Triệu Hòa.Triệu Bán Sơn và Vô Trần đạo nhân đuổi theo. Triệu Bán Sơn lấy ra một cục phi hoàng thạch, ném trúng ngay gáy Đổng Triệu Hòa. Máu tươi tuôn ra, hắn rống lên như heo bị chọc tiết rồi rút trủy thủ trong ống giày ra, đâm vào mông con lừa kéo xe một nhát. Bị đâm đau quá, con lừa nhảy nhổm lên chồm tới trước chạy nhanh hơn.Triệu Bán Sơn tung người nhảy lên lưng ngựa của Đổng Triệu Hòa, chưa hạ xuống thì tay phải đã nắm chặt cổ tay của hắn, thuận tay vung lên vẽ thành một vòng trong không trung, ném ra phía trước. Đổng Triệu Hòa té ngay lên cổ con lừa đang kéo cỗ xe lớn. Hắn thét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy đầu lừa. Con lừa giật mình hoảng sợ, mắt lại bị che kín, bèn hí lên ầm ĩ nhảy loạn xạ và cuối cùng quay đầu trở lại.Vô Trần đạo nhân và Triệu Bán Sơn đã tới nơi, nắm dây giữ con lừa lại. Triệu Bán Sơn túm lấy lưng Đổng Triệu Hòa ném xuống vệ đường. Vô Trần Đão Nhân hô lớn:- Tam đệ! Tuyệt kỹ dùng người để làm ám khí chỉ có đệ là biết sử dụng mà thôi!Hai người không buồn nhìn Đổng Triệu Hòa, chỉ lo cứu Văn Thái Lai nên không để ý đến hắn nữa. Đổng Triệu Hòa lăn mấy vòng dưới đất rồi lọt vào một bụi cỏ. Hắn hoảng sợ quá, lén bò vào một bãi cỏ mà núp.Triệu Bán Sơn vạch màn xe ra nhìn vào. Trong xe tối đen không nhìn rõ mặt, ông chỉ thấy một người đang ngồi trong xe, trên người phủ chăn, nên mừng rỡ lên tiếng:- Tứ đệ! Là đệ phải không? Chúng ta đến cứu đệ đây.Người kia rên lên mấy tiếng. Vô Trần đạo nhân bảo:- Tam đệ đưa Tứ đệ về trước, để ta đi tìm họ Trương tính nợ đã.Ông chưa nói xong đã tung ngựa chạy ra giữa đường chặn đám đông. Bọn tiêu sư và công sai đang chạy về hướng đông, đột nhiên thấy Vô Trần đạo nhân quay ngựa lại, thì thất kinh, la hét om sòm nhắm hướng Tây mà chạy.Vô Trần đạo nhân quát lớn:- Trương Siêu Trọng! Ngươi mau vác mặt ra đây cho ta!La mấy tiếng không có ai trả lời, ông bèn xông vào giữa đám địch đông đảo. Bọn công sai và tiêu sư thấy ông chạy tới, hồn vía bay hết lên trời,xô nhau chạy tán loạn.Quần hùng Hồng Hoa hội thấy Triệu Bán Sơn đem tù xa trở về đều rất vui mừng, nhanh chân chạy đến đón tiếp. Lạc Băng thúc ngựa chạy tới trước tiên, dừng lại trước tù xa, phi thân xuống ngựa, vén màn xe ra, run rẩy gọi:- Tứ ca!Nhưng trong xe không có tiếng trả lời, Lạc Băng kinh hãi nhảy vào trong xe mở tấm chăn ra. Lúc này quần hùng Hồng Hoa hội đã chạy đến nơi, vẫn ngồi trên ngựa mà đứng xung quanh nhìn vào.Tây Xuyên song hiệp thấy cứu người đã xong, bèn không ham đánh với đám người Duy với lai lịch bất minh kia nữa. Hai huynh đệ huýt gió một tiếng, thi triển phi trảo đánh dạt địch thủ ra ngoài, rồi quay đầu ngựa chạy về. Nhóm người Duy đó hình như chỉ lo việc cản trở không cho người khác đến gần nên khi nhìn thấy hai người rút lui bèn không đuổi theo nữa mà chạy trở lại nhập bọn với nhóm người đang hỗn chiến. Vô Trần đạo nhân vẫn tung hoành ngang dọc giữa đám đông. Một tên chạy hiệu chậm chân chạy không kịp, bị ông chém trúng vai té nhào dưới đất. Vô Trần đạo nhân không muốn hại mạng, bèn giật ngựa nhảy qua người hắn, lại lớn tiếng gọi:- Bớ Hỏa Thủ Phán Quan đâu? Mau ra đây!Đột nhiên có một con ngựa xông lên trước, trên ngựa có một người Duy thân hình cao lớn, mặt mày râu ria rậm rạp. Thấy Vô Trần đạo nhân, y bèn chặn lại quát hỏi:- Đạo nhân này từ đâu đến đây mà la hét om sòm vậy?Vô Trần đạo nhân xuất chiêu đâm ngay vào mặt người Duy. Y liền đưa mã đao lên cản trở. Vô Trần đạo nhân lại tung ra hai kiếm liên hoàn, đâm cả bên trái lẫn bên phải nhanh như chớp. Cánh tay của người Duy kia chưa kịp hạ xuống kịp, thanh mã đao vẫn còn trên đỉnh đầu, mà kiếm khí đã ràn rạt rát da, bao trùm cả thân thể. Y bối rối hết đường chống đỡ, vội nghiêng người ngã xuống một bên lưng ngựa, chân phải móc lấy cái để chân, cả thân thể luồn xuống dưới bụng ngựa mới né được hai chiêu kiếm đó. Y hoảng sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh đầy người, may mắn có được kỵ thuật rất giỏi nên có thể vừa núp dưới bụng ngựa mà vừa giục ngựa chạy đi.Vô Trần đạo nhân mỉm cười nói:- Thoát được ba chiêu kiếm của ta, thì cũng xứng đáng được gọi là hảo hán rồi. Tha mạng cho ngươi!Rồi ông ta lại xông vào giữ đám đông. Lúc Tây Xuyên song hiệp từ hướng đông trở về, phía tây cũng có tám con ngựa chạy tới, đó là nhóm người Châu Trọng Anh và Lục Phỉ Thanh. Hai nhóm từ hai phía còn chưa đến gần cỗ xe lớn, Lạc Băng đã lôi trong xe ra một người quăng xuống đất, quát hỏi:- Văn đại gia ở đâu?Nàng chưa hỏi dứt câu thì đôi dòng lệ đã tuôn. Mọi người đều thấy người này ốm yếu già nua, ăn mặc theo kiểu công sai, tay phải bó lại treo dưới cổ. Lạc Băng nhận ra hắn chính là Ngô Quốc Đống, bổ đầu của Bắc Kinh. Lúc ở An Viễn khách sạn đã bị Văn Thái Lai đánh gẫy bả vai bên cánh tay mặt. Nàng đá hắn một cước, định hỏi tiếp nhưng nói không ra lời.Vệ Xuân Hoa vung song câu chỉ vào mắt phải của hắn, gằn giọng:- Văn gia ở đâu? Ngươi mà không nói thì ta lập tức lấy con ngươi này trước!Ngô Quốc Đống ra vẻ giận dữ đáp:- Thằng khốn kiếp Trương Siêu Trọng kia đã áp tải Văn… Văn gia đi xa rồi. Tên nạn khốn đó bảo ta ngồi trong xe, ta còn tưởng rằng hắn có lòng tốt cho mình nghỉ dưỡng thương, nào ngờ đó là kế Kim Thiền Thoát Xác. Hắn thí cái mạng già này để một mình đi trước đến Bắc Kinh lãnh thưởng. Con mẹ nó, cái đồ lòng lang dạ sói như vậy chắc chắn không được chết toàn thây!Sở dĩ hắn thóa mạ Trương Siêu Trọng nặng lời là mong được đám Hồng Hoa hội thông cảm, tội nghiệp mà tha chết cho.Trần Gia Cách bảo Tây Xuyên song hiệp:- Ngũ ca, Lục ca! Vấn đề quan trọng nhất hiện tại là không biết tên gian tặc Trương Siêu Trọng đã đưa Tứ ca đến đâu. Dù sao thì từ Lương Châu về đến Trung Nguyên, nhất định phải qua Ô Sào Lãnh. Hai vị hãy đi suốt đêm, cố gắng đuổi kịp, đến đó trước để chặn đường. Nếu không chặn nổi thì ít ra cũng điều tra được chúng đi hướng nào, để đại quân theo sau biết đường mà truy kích.Tây Xuyên song hiệp gật đầu nhận lệnh rời khỏi đó ngay. Bây giờ mọi người đã dồn vào một chỗ, Trần Gia Cách hạ lệnh:- Tất cả chia hai ngả bao vây, bắt hết bọn chó săn ưng trảo và bọn nhãi tiêu cục, không để thoát một tên nào!Thế là Trần Gia Cách cùng Triệu Bán Sơn, Dương Thanh Hiệp, Vệ Xuân Hoa, Tưởng Tứ Căn, Tâm Nghiện từ phía nam tiến lên, còn Châu Trọng Anh, Lục Phỉ Thanh, Từ Thiện Hoằng, Lạc Băng, Dư Ngư Đồng, Châu Ỷ, Mạnh Kiện Hùng, An Kiện Cường từ phía Bắc dồn xuống, giống như hai gọng kìm sắt bao vây toàn bộ quan quân, bọn tiêu cục và đám người Duy ở giữa. Chúng kinh khiếp đến cực độ nhưng nhắm không cự nổi với đám hào kiệt Hồng Hoa hội nên liều chết mở một đường máu để thoát thân.Nguyên một đại đội người Duy đang đánh nhau kịch liệt với đám quan sai, sau khi bọn quan sai và tiêu sư mở đường tẩu thoát, cũng rút lui theo.Chẳng ngờ bọn quan sai và tiêu sư bị Vô Trần đạo nhân đuổi theo mà chém giết làm đám người Duy kẹt cứng và lâm vào thế bí, tưởng lầm là Hồng Hoa hội chặn đường đón giết cả hai bên nên đám người Duy bất đắc dĩ phải tự vệ, phải chiến đấu sát cánh với kẻ thù để tìm sinh lộ.Trận thế mỗi lúc một thêm ác liệt. Vũ khí va chạm vào nhau liên hồi, đầu rơi máu chảy, người chết như rạ. Triệu Bán Sơn hai tay cùng vung ra một lượt. Ám khí chợt lóe lên, hai tên bổ khoái và một tên tiêu sư từ trên lưng ngựa ngã lăn xuống đất trước sự kinh hoàng của những tên khác.Kế hoạch của Hồng Hoa hội đã vạch sẵn. Trần Gia Cách định cô lập đám người Duy lại vì chưa biết dụng ý và mưu đồ của họ chứ không có chủ định giết hại người nào cả. Vì vậy, Trần Gia Cách dặn đám hào kiệt Hồng Hoa hội chỉ sát hại quan sai và đám tiêu sư, hoàn toàn tránh né không đụng, làm tổn hại đến bất cứ một người Duy nào. Vạn bất đắc dĩ trong trường hợp bị đánh vì hiểu lầm, đám Hồng Hoa hội cũng chỉ nên chống đỡ mà tự vệ rồi bỏ chạy chứ không được hơn thua. Đám người Duy hình như lần lần cũng nhìn ra được điều đó nên họ cũng tránh không đụng người của Hồng Hoa hội. Và đến khi khẳng định, nhận xét rõ rệt được tình hình, đám người Duy lại hợp lực với đám hào kiệt Hồng Hoa hội để đánh đuổi, sát hại đám quan sai và tiêu sư.Nhờ mưu lược sáng suốt của Trần Gia Cách mà biến được đại đội người Duy thành đồng minh.Đám quan sai và tiêu sư lâm vào thế “lưỡng đầu thụ địch”, trong thì bị người Duy nội công, bên ngoài thì bị đám hào kiệt của Hồng Hoa hội ngoại kích, đang trong tình trạng bị tiêu diệt hoàn toàn.Triệu Bán Sơn như con hổ ở giữa bầy dê, xung tả đột hữu, ám khí vung tới đâu, địch nhân ngã tới đó. Đám người Duy reo mừng, vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Một người Duy cao lớn, râu ria xồm xoàm nhìn thấy Trần Gia Cách oai vệ ngồi trên ngựa lược trận có mấy người chung quanh bảo vệ thì tin chắc đó là nhân vật lãnh đạo của đám hào kiệt bèn lướt ngựa tới trước mặt gọi lớn :- Chẳng rõ các vị anh hùng hảo hán từ đâu đến tiếp viện cho chúng tôi thế này? Thay mặt cho dân tộc Duy, tôi xin cúi đầu đa tạ các vị.Dứt lời, người ấy gác đại đao lên vai, lễ phép chào đón Trần Gia Cách theo phong tục của họ. Trần Gia Cách cũng lịch sự đáp lễ rồi lên tiếng :- Hỡi tất cả các anh em Duy tộc và Hồng Hoa hội! Chúng ta mau đồng tâm hiệp lực cùng nhau công kích giết cho sạch kẻ thù, đừng để cho một tên nào trốn thoát cả!Chàng vừa dứt lời thì cả đám người Duy lẫn đám hào kiệt Hồng Hoa hội đều hưởng ứng reo hò, tinh thần hăng hái lên bội phần, la ó vang trời.Đa số những cao thủ trong đám quan sai và tiêu sư bị đám hào kiệt của Hồng Hoa hội sát hại gần hết. Đám còn lại đa số chẳng khác nào như đám tàn quân, toàn là những tên tầm thường, nhìn tình thế như vậy thì chẳng còn chút tinh thần nào mà chiến đấu nên cả đám đều cùng nhau xuống ngựa, quỳ mọp dưới đất mà xin tha mạng
data-ad-slot="8346126209">