Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 16




Đoàn xe người ngựa ấy đi qua khỏi Nhạc Vương miếu xa rồi, các đương gia Hồng Hoa hội vẫn còn phân vân chờ ngóng tin tức thì Tâm Nghiện từ lùm cây nhảy xuống đến trước mặt Trần Gia Cách thưa :- Đoàn xa mã vừa đi ngang qua đây là một đại đội hành xa , gồm có nhiều chiếc xe lớn nhỏ chở đầy nhóc hàng hóa, chẳng hiểu là món gì. Đi theo hộ tống là những toán quân hùng dũng võ trang đầu đủ. Người chỉ huy là một viên quan chức của Mãn triều cỡi một con chiến mã cao lớn chẳng kém gì chiến mã của Thập nhất đương gia. Ngoài viên tướng quân đó cũng còn thêm vài chục quan binh khác cũng cỡi ngựa mang gươm, trông như một cuộc hành quân quan trọng.Báo cáo xong, Tâm Nghiện lại trở ra. Trần Gia Cách liền mời mọi người ngồi lại chỗ cũ bàn thảo kế hoạch. Trần Gia Cách nói :- Lần này xuất quân đông tiến chúng ta đem được đầy đủ lực lượng hùng hậu nhất. Vẫn biết rằng mục đích chính là giải cứu Văn tứ ca. Tuy nhiên chúng ta cũng đừng xem thường những chuyện lặt vặt bất thường khác có thể xảy ra. Để chuẩn bị cho những chuyện “bên lề” đó, coi bộ chúng ta phải cần thêm người! Có hai điều chính yếu chúng ta cần biết là: thứ nhất, đám người Duy kia đi đâu, định làm gì? Thứ hai, đoàn “hành xa” có quan binh triều đình hộ tống là của ai, đi đâu, với mục tiêu nào? Liệu hai đám này có tiếp tay cho cho kẻ thù của chúng ta hay không? Nếu “việc ai nấy lo” thì không nói, nhưng nếu gây trở ngại cho kế hoạch giải cứu Văn tứ ca thì chúng ta phải làm cách nào mà diệt trừ trước. Ý kiến các huynh đệ ra sao?Tất cả mọi người đồng thanh đáp :- Chúng tôi xin tuân theo mệnh lệnh của Tổng đà chủ!Vô Trần đạo nhân bàn thêm :- Trương Siêu Trọng là cao thủ hãn hữu trên đời, đối phó với hắn thật không phải dễ. Nghe nói từ trước đến nay hắn chưa hề gặp qua đối thủ. Những ai quyết tranh phong với hắn nếu không chết thì cũng bị trọng thương, trở thành phế nhân. Ngoài ra lại còn bao nhiêu cao thủ khác được triều đình mua chuộc nữa. Con số ấy chúng ta khó mà biết đích xác được, vì chắc chắn chỉ càng ngày càng đông thêm mà thôi. Như Tổng đà chủ vừa nói, thế nào lại không có những lực lượng bất ngờ, công khai tiếp tay với triều đình hoặc trong bóng tối ngầm ngầm hỗ trợ, tìm mọi cách làm cản trở công việc của chúng ta. Vì vậy, lực lượng chúng ta tuy đông đảo và hùng hậu, nhưng quả thật là chưa đủ.Lạc Băng nói :- Nghe đạo trưởng nói, tôi như được khai sáng ra rất nhiều. Thật công việc cứu Văn tứ ca không đơn giản như tôi nghĩ chút nào. Trước kia tôi cứ tưởng là chỉ cần gặp được đám Trương Siêu Trọng là có thể giải cứu được Văn tứ ca ngay. Và tôi cũng từng có ý định sẽ một mình liều mạng với Trương Siêu Trọng.Trần Gia Cách nhìn Lạc Băng nói :- Chính tôi biết rõ điều đó nên sai Tâm Nghiện cản đường, không để tứ tẩu đơn thân độc mã tự ý hành động trước khi kế hoạch được hoàn tất.Tây Xuyên song hiệp lại nói :- Thật vậy, ý định của tứ tẩu quả hết sức nguy hiểm. Trong chúng ta đây, chưa chắc có được mấy người đủ sức chống nổi với Trương Siêu Trọng. Nếu không cứu được Văn tứ ca mà hy sinh vô lối thì nào có ích lợi gì? Vừa thiệt hại nhân mạng, vừa làm mất nhuệ khí của Hồng Hoa hội, lại vừa làm lợi cho triều đình Mãn Thanh thôi!Triệu Bán Sơn nói :- Chúng ta phải dùng mưu kế để dành thắng lợi chứ không thể ỷ lại vào sức mạnh hay tài nghệ cá nhân mà thành công được! Một lần nữa tôi xin nhắc lại là một khi chưa có lệnh của Tổng đà chủ thì không một ai được tự ý quyết định hay hành động bất cứ việc gì, cho dù lớn hay nhỏ!Nghe Trần Gia Cách và các đương gia thống trách Lạc Băng, Dư Ngư Đồng sợ đến toát mồ hôi. Nhìn vào sắc mặt lạnh như tiền của Quỷ Kiến Sầu Thạch Song Anh, chàng lại càng thêm hồi hộp lo lắng. Nhìn nét mặt u sầu ảm đạm của Lạc Băng, chàng cảm thấy đau lòng mà không dám nói một lời nào.Vô Trần đạo nhân lại nói tiếp :- Chúng ta đừng quên rằng sức mạnh của Trương Siêu Trọng không phải chỉ riêng ở đám Cẩm thị vệ và Ngự lâm quân cùng các cao thủ triều đình mang theo. Hắn còn được quyền huy động thêm lực lượng quan binh địa phương bất cứ lúc nào, tại bất cứ nơi nào khi cần đến. Vì vậy, cho dù các quan binh địa phương không có ác cảm, hay không muốn đụng độ với Hồng Hoa hội chúng ta đi chăng nữa, nhưng một khi có lệnh của hắn, ắt không còn đường nào lựa chọn, bắt buộc phải trở mặt mà đối địch với chúng ta thôi.Nghe nói đến đây, Lạc Băng lộ vẻ thất vọng nói :- Nếu không đụng được Trương Siêu Trọng thì còn mong gì cứu được tứ ca!Trần Gia Cách bỗng đứng dậy nghiêm nghị, với vẻ mặt quả quyết nói :- Dù cho Càn Long có huy động binh lực toàn quốc mà hỗ trợ cho Trương Siêu Trọng áp giải Văn tứ ca về Bắc Kinh chăng nữa, chúng ta há lại sợ? Nếu khiếp sợ, chúng ta không xứng đáng với ba tiếng HỒNG HOA HỘI. Sức mạnh của chúng không phải chỉ ở võ công với lại số đông không thôi mà còn do ở tinh thần dũng cảm và lòng tự tin. Ngoài ra, xin mọi người đừng quên là chúng ta còn sức mạnh của nhân dân, bá tánh nữa! Một Trương Siêu Trọng với đám “ưng khuyển”, cộng thêm đám cao thủ triều đình và quan binh đây đó đã làm được gì?Các đương gia nghe lời nói cương quyết của Trần Gia Cách thì ai nấy đều hăng hái bội phần, tinh thần chiến đấu như quật khởi lên, nhất là Lạc Băng.Vô Trần đạo nhân nói :- Lời của Tổng đà chủ là một huân lệnh, tất cả chúng ta phải tuân theo. Không trừ được Trương Siêu Trọng thì không thể nào cứu được Văn tứ đương gia. Thực lực của Hồng Hoa hội chúng ta hiện tại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từng ấy người không lẽ lại chịu hèn với Trương Siêu Trọng mả không cứu nổi Văn tứ đương gia hay sao? Đây cũng là cơ hội tốt cho chúng ta thử sức với cao thủ hạng nhất của Càn Long.Vô Trần đạo nhân vừa dứt lời, tiếng vỗ tay hoan hô tán đồng ý kiến vang lên không ngớt.Thường Thích Chí nói :- Hiện nay chúng ta đã rõ hành tung của Văn tứ ca thì việc giải cứu nên xúc tiến ngay. Cơ hội bất ngờ chính là lúc này. Chẳng hay Tổng đà chủ đã có kế hoạch chưa?Trần Gia Cách nói :- Tôi đã có sẵn kế hoạch nhưng chưa biết phải phân công thế nào. Các anh em có ý kiến gì không?Vô Trần đạo nhân nói :- Tôi thấy cần phải thử sức với Trương Siêu Trọng trước để đánh giá bản lãnh của hắn cho chính xác rồi sau đó mới rút kinh nghiệm để hành động cho khỏi sai lầm. Xin Tổng đà chủ cho tôi ra trận trước.Trần Gia Cách nói :- Đường kiếm 72 bộ Truy Hồn Đoạt Mệnh của đạo trưởng trước nay vẫn là thiên hạ vô song. Có ai nghe thấy mà lại chẳng phục?Thường Bá Chí nói :- Dù sao Trương Siêu Trọng cũng là đồng môn của Lục Phỉ Thanh lão huynh tuy rằng hai người đã cắt đứt mối thâm tình trên 10 năm nay rồi. Tuy nhiên, tôi nhận thấy Lục lão ca là người trọng nghĩa hiếm có trên đời, lại có đại ân đại nghĩa với Hồng Hoa hội chúng ta. Tôi e rằng cuộc đụng độ giữa đạo trưởng và Trương Siêu Trọng sẽ đem lại nhiều điều bất tiện. Lưỡi kiếm của đạo trưởng dù có thể đả bại được Trương Siêu Trọng, nhưng chúng ta biết phải ăn nói ra làm sao với Lục lão ca đây?Thường Thích Chí nói :- Tôi thì lại nghĩ khác. Đừng nói là Lục lão ca đã tuyệt giao với Trương Siêu Trọng, mà cho dù Lục lão ca vẫn còn luyến tiếc tình đồng môn chúng ta vẫn phải diệt trừ Trương Siêu Trọng như thường. Đem chính nghĩa đặt lên trên tất cả mọi tiểu tiết. Quốc gia và dân tộc luôn luôn trọng hơn cá nhân. Tôi tin chắc rằng Lục lão ca cũng không phản đối điều này đâu.Trần Gia Cách và các đương gia đều vỗ tay tán thành, cho rằng nghị luận của Thường Thích Chí rất là quang minh chính đại. Trần Gia Cách liền hỏi :- Theo ý ngũ ca thì chúng ta cần hành động làm sao?Thường Thích Chí đáp :- Có hai cách. Sớm thì ngay bây giờ, còn không thì chờ đến giờ Mẹo ngày mai mà đón đường mai phục.Trần Gia Cách lại hỏi :- Nhưng mà chúng ta nên dùng cách nào?Thường Thích Chí đáp :- Cả hai cách đều có thể dùng được cả. Cách thứ nhất thì không dùng số đông, mà chỉ cần dùng một vài người, mà mục tiêu là Trương Siêu Trọng. Chủ ý là làm sao hạ được Trương Siêu Trọng cho lẹ rồi nhanh tay giải thoát cho Văn tứ ca, hoặc bắt sống Trương Siêu Trọng, áp lực hắn bắt phải đem Văn tứ ca để trao đổi tánh mạng. Còn cách thứ hai là vạn toàn, nhưng phải dùng đến toàn lực. Chúng ta đón đường mai phục triệt bớt lực lượng của chúng trước, sau đó một nhóm lãnh nhiệm vụ hạ Trương Siêu Trọng, còn một nhóm phụ trách việc cứu Văn tứ ca. Hai cách đó, xin Tổng đà chủ tự ý mà chọn lấy một.Trần Gia Cách suy nghĩ vài giây rồi nói :- Với người thường thì mạo hiểm được. Nhưng với Trương Siêu Trọng thì nên dùng cách an toàn. Cho dù chúng ta có người có thể thắng được Trương Siêu Trọng, nhưng không thể trong vài hiệp mà làm nổi chuyện đó. Nếu Trương Siêu Trọng chỉ cần cố gắng kéo dài trận đấu thêm một chút ắt trợ thủ của hắn sẽ tới kịp thì còn mong gì giải cứu được Văn tứ ca nữa! Cách thứ hai an toàn hơn, ta vừa có đủ nhân lực, có nhiều thì giờ hơn. Nếu vạn bất đắc dĩ phải đụng độ lâu cũng không đến nỗi bị thiệt thòi. Như thế chúng ta có thể vừa hạ được Trương Siêu Trọng lại vừa cứu được Văn tứ ca.Trần Gia Cách sau đó mời mọi người dùng trà giả khát rồi nói tiếp :- Lần đụng độ này, ngoài việc đụng độ với “ưng khuyển” triều đình, ta còn phải đụng với đám tiêu sư của Trấn Viễn tiêu cục nữa. Theo tình thế hiện nay thì coi bộ chúng đã cấu kết với nhau rồi. Nếu là như vậy thì trước sau chúng ta cũng phải tìm cách mà tiêu diệt cả hai. Nhưng chuyện này thật không dễ dàng chút nào cả. Vương Duy Dương là một nhân vật phi thường, không dễ gì đối phó nổi. Nghe đâu bản lãnh của hắn cũng chẳng kém gì Trương Siêu Trọng, lại rất có uy tín với các môn phái võ lâm. Nếu chúng ta xử sự không khéo thì không chừng lại gây thù oán với toàn thể võ lâm chứ chẳng phải chuyện đùa.Thường Bá Chí liền hỏi :- Tôi không hiểu bản lãnh của Vương Duy Dương ghê gớm đến đâu mà trong giang hồ hễ nghe nói đến là ai cũng phải khiếp sợ là sao? Không lẽ hắn thật sự lợi hại đến độ không có ai là đối thủ?Trần Gia Cách cười, nhìn Triệu Bán Sơn nói :- Việc này Triệu tam ca rành hơn đệ nhiều, xin giải thích giùm cho ngũ ca đi.Triệu Bán Sơn nói :- Mặc dù chúng ta biết rất rõ ràng Vương Duy Dương là con dao hai lưỡi, là một con cáo già, nhưng thật khó mà làm gì hắn nổi. Hắn vừa khéo mua chuộc triều đình Mãn Thanh lại vừa gieo được cảm tình khắp chốn võ lâm, và luôn cả quần chúng nữa. Vì thế, nếu chúng ta đụng độ với hắn thì quần chúng có lẽ chỉ đứng giữa mà chẳng biết phải theo bên nào. Các môn phái võ lâm cũng thế, tuy rằng một số lớn có cảm tình với chúng ta, nhưng số ủng hộ Vương Duy Dương cũng không phải là ít. Còn nói về triều đình Mãn Thanh thì chúng ta phải nhượng Vương Duy Dương rồi! Ngũ đệ nghĩ xem, giữa chúng ta và Trấn Viễn tiêu cục thì triều đình sẽ giúp bên nào? Nếu chúng ta kết làm vây cánh với Trấn Viễn tiêu cục thì rất có lợi cho việc “kháng Thanh”, nhưng nếu Vương Duy Dương theo triều đình thì chúng ta gặp một kẻ thù đáng sợ vô cùng và nằm trong thế “lưỡng đầu thụ địch”. Vì vậy, nếu phải diệt trừ Trấn Viễn tiêu cục thì chúng ta phải từ từ diệt các vây cánh của chúng trước, chứ không thể nào hạ được chúng trong một sớm một chiều được đâu! Còn về bản lãnh của Vương Duy Dương thế nào thì theo ngu huynh được biết, năm nay hắn đã trên 70 mà chưa từng gặp qua đối thủ. Họa hoằn lắm thì cũng mới chỉ có một lần
data-ad-slot="8346126209">