Thú Bông Nhỏ

Chương 89: 89: Tê Liệt




Tuệ San thả mình ngồi dựa vào lồng ngực hắn rồi cứ thế khóc nấc như trẻ con, không phải lần đầu tiên cô bị như này, chỉ cần một lực mạnh vừa đủ tác động lên đùi trái là cả nửa cơ thể như bị liệt đi vậy, cơn đau cứ hoành hành cho đến khi có thuốc giảm đau phù hợp. Nữ nhân chỉ tay ra cái túi thì Khuất Ngôn Chấn rất nhanh đã lấy cho cô, lục lọi một hồi cũng tìm được lọ thuốc mình cần, viên thuốc đắng ngắt, mỗi lần phải 2-3 viên nên Tuệ San phải giữ cho chân mình thật cẩn thận, tránh va đập, tránh dùng lực mạnh, luôn giữ ấm, chườm nóng và bôi mỡ nóng.

Tuệ San đổ thuốc ra trong vô thức, cứ thế nốc mấy viên nhưng ngặt nỗi nó cũng không chịu trôi xuống nội tạng, vị đắng truyền lên cả khoang miệng, nữ nhân khổ sở cầm lấy bình nước mà dốc lên tận miệng, cơn đau co giật khiến các chi hoạt động không linh hoạt, cứ run bật lên như bị căn bệnh quái gở lắm vậy. Khuất Ngôn Chấn hoàn toàn bị động, hắn chỉ đành uống một ngụm lớn rồi qua đường hôn mà truyền dịch lỏng vào cho Tuệ San, nước mắt cô chảy thành dòng có chút mặn len lỏi giữa khoang miệng hai người.

10 phút sau

Khung cảnh thảm thương ấy cũng dừng lại, Tuệ San nín khóc, tiếng nấc cụt vang lên đều đều, bên chân trái mất hết sức lực mà lỏng lẻo như không còn dây thần kinh hoạt động, vết bầm cũng xẹp xuống, làn da dần trở lại màu trắng hồng. Cô để bản thân nằm yên trong lòng Ngôn Chấn, chí ít bây giờ cả hai đang gần gũi nhau một cách bình yên nhất. Chiếc áo măng tô lớn được che lên cơ thể đang thiếu vải, cực kì mệt mỏi nên không thể đôi co thêm gì, hắn hỏi thì cô cũng chỉ đành đáp lại nhẹ nhàng



- Bệnh... bệnh này là bệnh gì thế? Em bị từ bao giờ?

Nữ nhân nhỏ nhẹ trả lời:

- Vết thương còn lại sau khi bỏ đi chiếc máy định vị của anh, tế bào bên trong bị hỏng một phần nên thớ thịt ấy đã mềm oặt rồi, chỉ thêm chút nữa là liệt thật nhưng may mắn là chưa... chỉ khi nào bị tác động lực mạnh thì cơn đau sẽ như ban nãy

Khuất Ngôn Chấn bấy giờ mới hiểu ra, một sự ân hận đã nổi lên, đúng như Tuệ San nói lúc nãy, hắn sẽ phải hối hận mà. Cảm xúc cứ lấn át đi hết tất cả, nó cản trở mọi nỗ lực hòa giải của Ngôn Chấn hay vì cá tính hắn đã vốn vậy, thích áp chế, thích buộc Tuệ San theo ý mình mà hành động luôn bộc phát?

Cả hai rời vào im lặng, Ngôn Chấn cẩn thận mặc áo cho Tuệ San rồi cực kì chậm rãi giúp cô mặc quần, kéo được một đoạn lại hỏi:

- Em có đau không? Nhớ bảo tôi nhé



Tuệ San gật gù, bàn tay cô nhỏ nhắn tự chỉnh chang lại trang phục cho mình, đôi mắt cô buồn rầu nhìn xuống phần chân yếu ớt này, sau cùng vặn lại hộp thuốc cất đi, lấy giấy lau đi phần nước lênh láng mới đổ ra khoang sau xe của Ngôn Chấn. Hắn nhìn cô từ đằng sau như kẻ xa lạ cô độc, tự lo cho bản thân đang đau đớn cũng quyết không mở lời với mình, nam nhân cũng chỉ có thể lên tiếng vô nghĩa:

- Tuệ San, xin lỗi em... Tôi lại vậy rồi, chắc em thất vọng và chán chường lắm

Nữ nhân không có phản ứng lại với những lời nói này, cứ thế lặng lẽ khoác áo măng tô, buộc lại mái tóc rối rồi trườn sang ghế phụ, ngồi yên vị tại đó, đáp:

- Về thôi

Cả đoạn đường còn lại không ai nói với ai lời nào, Tuệ San vẫn duy trì tư thế nhìn nghiêng ra bên ngoài, không rõ trạng thái của đối phương ra sao, đối với Ngôn Chấn đây đúng là một cực hình. Đến lúc tới nhà, Tuệ San cũng chủ động mở cửa xuống trước, bước chân tập tễnh nhưng vẫn cố đứng thẳng và di chuyển thăng bằng hơn, đi tới phía cốp xe toan mở ra thì Khuất Ngôn Chấn chạy lại nắm tay cô, nhắc nhẹ:

- Em lên nhà trước đi, tôi sẽ bê đồ

Tuyết ngày một nặng hạt rồi, mới ra ngoài vài giây mà trông cầu vai hắn đã phủ dần một lớp bông dày, Tuệ San gật gù rồi rời đi ngay, vẫn im lặng, cũng không thể hiện thái độ gì chống chế, cơn đau dịu đi giúp cô đi lại được bình thường nhất có thể để trở về với bà ngoại, không để bà lo lắng.

Căn nhà bắt đầu có tiếng nói nhộp nhịp, Tuệ San vui vẻ đáp chuyện với bà ngoại, y như Khuất Ngôn Chấn, dựng lên một câu chuyện giả tưởng về ngày hôm nay của cả hai, cốt để bà cô yên tâm và vui vẻ. Nữ nhân vừa nấu ăn vừa kể chuyện dối trá không cần suy nghĩ, duy có Khuất Ngôn Chấn và A Nghiêm lặng lẽ ngồi ngoài thì ngầm biết sự thật. A Nghiêm trông qua dáng vẻ của ngài chủ tịch thì cũng biết giữa họ không xung đột không nhiều thì cũng to tiếng mấy lần. Anh ta lẳng lặng dọn đồ lại thôi, nói thêm vài chuyện phiếm với bà ngoại cô rồi trả lại căn bếp cho hai người họ tự lo

Khuất Ngôn Chấn xắn tay áo lên, rửa sạch chậu rau tí làm salad, một chiếc nồi to được Tuệ San khệ nệ để lên bếp, rất nhuần nhuyễn và thuần thục, chắc là món soup nóng – thứ không thể thiếu giữa trời đông lạnh giá của Moscow. Cô cần gì thì cứ tự làm, không mở miệng nhờ vả điều gì, thi thoảng mệt quá thì đứng sững lại vì sợ đôi chân tê lên là không đi lại linh hoạt được

P/s: thả tim nha mí bà ơi... Keke mấy chap liền đã cái nư chưa zạaa1