Thú Bông Nhỏ

Chương 90: Ấm




Bữa tối cũng đã xong, A Nghiêm đon đả đi tới sau lưng bà ngoại Tuệ San, ẩn chiếc xe lăn lại bàn rồi khơi mào cuộc trò chuyện nhằm kết nối Tuệ San với Khuất Ngôn Chấn:

- Bà... hồi ở Thành Đô anh Chấn mê nhất món Tuệ San nấu... phải không anh? Nhưng hôm nay món soup kiểu Nga này là lần đầu tiên chúng cháu được ăn

Khuất Ngôn Chấn đã rất nhanh bắt sóng mà đáp:

- Ừ... à vâng, đúng vậy. Ở Thành Đô cũng chỉ là các món Trung Quốc quen thuộc, thực là hiếm lắm mới thưởng thức món soup này, hì

Hắn chủ động kê ghế cho Tuệ San, còn ranh mãnh kéo sát chỗ ngồi của hai lại gần nhau rồi thuận tay ôm eo nữ nhân, vừa để thỏa mãn cái thú của bản thân mà đường đường chính chính, vừa để tạo thân mật cho mối quan hệ cả hai trước mặt bà ngoại Tuệ San. Nữ nhân nhìn hắn mà khẽ liếc xéo, lấy ngay một bát soup múc đầy, nói:

- Vậy anh ăn nhiều vào nhé... chỉ sợ anh ăn no quá chứ em còn sức là sẽ phục vụ anh

Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ, với bà ngoại, với A Nghiêm, với Khuất Ngôn Chấn, riêng Tuệ San là như cô từng nói, “bên ngoài thỏa mãn chứ bên trong đang hao tâm tính kế”. Ánh mắt nữ nhân đôi lúc nhìn hắn thật lâu, trông cái vẻ cười đùa thích thú của Khuất Ngôn Chấn khiến bàn tay cô cầm nĩa đã găm dầm nhừ vào miếng khoai tây luộc, nó nát bét ra kéo theo sự chú ý của bà ngoại:

- Tuệ San, cháu sao thế? Củ khoai đã nát bươm ra rồi

Nữ nhân giật mình thu lại ánh mắt đăm đăm kia, cử chỉ cũng lúng túng nhưng Khuất Ngôn Chấn lại lên tiếng giải vây:

- À, cháu nhờ Tuệ San dầm nhừ củ khoai ra đấy bà ạ... Ăn cả củ thì nóng buốt răng, dầm ra có nát một chút cũng chỉ là loại tinh bột đặc sệt lại, không hề mất vị

Nữ nhân hùa theo ý kiến này, ẩn đĩa khoai về phía Ngôn Chấn, rụt rè nói:

- Của anh đây

Sau cùng bữa tối cũng kết thúc, bấy giờ bên ngoài trời tuyết dữ dội vô cùng, cánh cửa cách âm vẫn nghe được tiếng rít gió đến mạnh, tuyết rơi che phủ hơn một nửa bánh xe ô tô bên dưới. A Nghiêm lên tiếng đầy lo lắng:

- Chủ tịch, tuyết ngày một nặng hạt... sao có thể trở về khách sạn đây?

Bà ngoại Tuệ San đang thoải mái thưởng trà, xem tivi thì bỗng dưng lại nảy lên ý kiến:

- Hay 2 đứa ở lại đây... Có căn phòng trống cạnh bếp, giường đơn... À thế phải chia phòng như nào nhỉ? Chiếc giường bé đủ cho một người thôi

A Nghiêm biết đây là cơ hội tốt cho Khuất Ngôn Chấn, anh ta mau chạy lại thủ thỉ gì đó rồi cùng bà ngoại cười khúc khích, sau cùng dõng dạc tuyên bố:

- Tôi sẽ dùng căn phòng đó, ngài Khuất sẽ ở cùng phòng với cô Tuệ San nhé... Bà ngoại bảo chiếc giường của Tuệ San to đùng, 2 người là vừa, hì

Khuất Ngôn Chấn mau chóng đi lại vâng dạ, đón nhận tin tức tốt lành này rồi huých nhẹ cánh tay A Nghiêm, ánh mắt hai người nhìn nhau như đưa tín hiệu vui mừng gì đó. Tuệ San quan sát từ phòng bếp rồi khẽ lắc đầu, nụ cười hiện lên không mấy thiện cảm, lẩm bẩm:

- Thật là con chó trung thành mà

Đêm muộn

Khuất Ngôn Chấn từ phòng tắm bước ra, hắn mặc một bộ quần áo lông ấm đã mang theo dưới xe mà A Nghiêm mới xuống lấy hộ. Nam nhân lau qua đầu rồi bật máy sấy, đứng thu lu trong góc phòng làm việc của riêng mình, nhìn về phía Tuệ San đang chuẩn bị thêm một chiếc gối nữa, cơ thể cô bé nhỏ mà khệ nệ rải chiếc chăn bông to oạch, dọn dẹp lại 2-3 con gấu bông để lấy chỗ cho Ngôn Chấn nằm. Cảm giác tay chân cứ chỉ mong chạy ra siết ôm cô trong lòng nhưng đành phải kiềm lại, nữ nhân cứ lạnh lùng rồi ủ rũ mỗi khi có không gian riêng của cả hai cũng khiến hắn khó xử cực kì, vẻ mặt dày không áp dụng được cho những khoảnh khắc này

Sau cùng, cả hai yên vị trên giường, trời càng ngày càng lạnh, chiếc chăn bông ủ kín vẫn khiến Khuất Ngôn Chấn chưa thể ấm nổi, cái lạnh Moscow cắt da cắt thịt, khác hoàn toàn khi ở đại lục. Vòng tay nam nhân ôm siết eo bụng của Tuệ San, cứ rúc mặt vào sau gáy nữ nhân mà thở ra mấy tiếng khò khè như mèo hen, thêm cả cơn sốt chỉ dịu đi một chút chứ không khỏi hoàn toàn, cách mấy tiếng lại mền mệt nên Ngôn Chấn bị oải sức đi rất nhiều. Tuệ San cũng không thoải mái hơn là bao, cô quay người lại thì lập tức cả đầu nam nhân rúc vào lồng ngực nữ nhân, cơ thể run lên thật hèn mọn.

Tuệ San khẽ vuốt chân tóc Ngôn Chấn, hỏi nhỏ:

- Anh lạnh lắm sao? Chăn bông dày vậy rồi vẫn không đỡ à? Chắc do anh tắm lâu còn gội đầu nữa

Khuất Ngôn Chấn bỗng dưng vật ngửa cô ra, chen mình vào giữa cơ thể nữ nhân, luồn bàn tay vào chạm lớp da ấm nóng của Tuệ San mà rủ rỉ:

- Làm gì để chúng ta cùng ấm đi San nhi? Tôi lạnh sắp chết rồi, sao lại lạnh đến thế chứ... aiza, chết tiệt